Quan Thuật

Chương 3150: Đường thái tử ra tay rồi



- Điều này rất bình thường, sau khi xây xong khu vui chơi Thủy Đông, có thể đưa cho UBND khu Đức Sơn bao nhiêu thì là do chức vụ công tác, lợi nhuận kiếm được rất nhiều.

Nhưng chúng ta cứ làm ở Kinh Biện này bọn họ cũng không thu được lợi gì cả. Lợi ích trước mắt, cái gì cũng có thể nhường đường.

Nhưng, các anh đừng nóng vội, tôi lập tức tới ngay. Tôi thật sự muốn nhìn, bọn họ sao lại có thể trói hất chúng ta lại.

Diệp Phàm hừ lạnh.

- Anh có thể qua đây không, trợ lý Diệp, quá nguy hiểm rồi. Trong số những người này tôi không nhìn rõ ai muốn phá bỏ và dời đi.

Tất cả mọi người đều giống như lưu manh du côn vậy. Đoán chừng là đến tìm tên ác ôn của tập đoàn Thủy Đông.

Bọn họ cầm xẻng sắt và côn, có một bà rất hung tợn, dụ anh vào. Có lẽ cũng không thể ngờ là bọn họ sẽ đánh giáp lá cà đấy.

Mau nghĩ ra cách nào để báo cảnh sát đi, trợ lý Diệp nếu như anh ở trên thủ đô có người quen, chắc chắn là cục công an tỉnh rồi.

Chính phủ khu Đức Sơn này nhất định là mặc kệ việc của chúng ta rồi. Chỉ có thể gọi cho cục công an tỉnh thôi.

Chiến Nhất Cương nói:

- Nếu không, nghe nói đồng chí Bao Nghị là người trên bộ xuống tạm giữ chức, anh ta tới cục công an thành phố Yến Kinh không chừng còn có tác dụng.

- Không phải vội, tôi đến ngay đây. Ban ngày thế này chẳng lẽ bọn họ thật sự dám coi thường trợ lý chủ tịch tỉnh Điền Nam sao?

Diệp Phàm hừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó trực tiếp bảo Đường Thành lái xe thẳng đến Văn phòng của tỉnh tại thủ đô.

Nửa giờ sau đã tới Văn phòng của địa khu Giang Hoa tại thủ đô, Diệp Phàm là lần đầu tiên tới, nhìn từ xa thấy rằng diện tích không hề nhỏ. Hắn giật mình, nhất thời cười trên đôi lông mày.

Mảnh đất này ở Bắc Kinh thì rất có tiền.

- Diệp lão đại cứ đùa, hình như muốn gia hạn, có mắt nhìn đấy, ha ha ha.

Đường Thành cười, đỗ xe cách khoảng hơn trăm mét.

- Cái cậu này, người khác muốn rút tiền của tôi rồi, cậu còn cười sao.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi nào dám, Đường Thành tôi san bằng căn hộ của hắn. Đường Thành đột nhiên nghiêm mặt, bọ dạng muốn ăn thịt người khác.

- Đúng rồi, trực tiếp lái xe vào đi.

Diệp Phàm cười nói.

- Điều này không hay, những người này tôi thấy không phải là nước cờ tốt. Nếu muốn làm bậy thì chỉ cần đạp vỡ xe của họ là đáng tiếc rồi.

Những cái xe nàylà cát phổ nhập khẩu, hơn nữa lại là tập đoàn đặc biệt đặt, tính an toàn tăng cao

Khi giao xe, lãnh đạo phân quản có thể có nhiều lần tiếp đãi rồi. Những xe này có thể tiêu mất của tập đoàn năm mươi vạn. Có chút năng lực việt dã khá là cường hãn.

Hơn nữa, tôi mới mở được hai tháng, xe mới.

Đường Thành ra vẻ đứng đắn, nói.

- Ha ha, không thể tưởng được đồng chí Đường Thành của chúng ta bây giờ lại nhát gan như vậy. Nhưng mà, cậu nói những xe này mới Đại Ngạc Long tháng. Có vẻ có vài chiếc xuất đi rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Khà khà, tôi nói nhầm mất một số, đúng là phải ba tháng.

Đường Thành nói.

- Hai tay?

Diệp Phàm cười nói.

- Có biện pháp, thời gian chúng ta vào trong tập đoàn không nhiều. Tư lịch quá ngắn cấp bậc quá thấp chúng ta chỉ có thể kiểm tra thứ cái đồ rác rưởi các anh đã dùng thôi, có thể phân được xe này thật là không tồi.

Đường Thành vẻ mặt cay đắng

- Khiêm tốn không đúng chỗ rồi, có điều, đồng chí tiểu Đường này, có muốn đổi xe không?

Diệp Phàm nhìn Đường Thành cười.

- Anh nói là ‘tập đoàn Thủy Đông’ mua đơn của chúng ta?

Đường Thành nhìn bên kia, Ý Hội đã tới rồi.

- Muốn thì lái xe đi, xem ra cậu đập vỡ cây đàn của mọi người ở Thủy Đông rồi, các cao thủ không hề đạp đổ sao?

Diệp Phàm cười nói.

- Cao minh, cao minh. Diệp đại, Tôi xem như một lần nữa học được cái mới. Cái gì gọi là thủ đoạn, chính là khi xe dừng trong cửa sẽ bị đạp tung ra.

Tốt, đạp rất tốt.

Đường Thành giơ ngón tay cái lên, quay người cười nói:

- Nếu không như vậy, Diệp đại đã sớm lái xe mới mua ấy tới cho nhanh.

Tuy là vừa mua, nhưng cũng đi được nửa năm rồi. Chúng ta đổi cái mới chẳng phải tốt hơn sao.

- Cậu có chủ ý gì chứ, đó là xe của Viên Viên nhà tôi đấy...nhỡ để cậu làm hỏng thì không phải tôi sẽ phiền to sao?

Diệp Phàm không đồng ý nói.

- Ha ha, Bao Chuẩn bắt tập đoàn Thủy Đông phải rót cái mới. Không chừng lại có thể đổi được xe mới, cậu chỉ là người mới vào nghề, đây là cái thấp nhất. Đổi lại xe là thế nào cũng phải đổi lấy cái phiên bản mới nhất. Đây chính là chiếc xe hơi mà Diệp đại phu nhân của chúng ta ngồi phaỉ không? Chuyện này, tôi nên xử lí thế nào? Không trả tiền xe, tôi sẽ trách mắng bọn họ. Xem bọn họ trả hay không trả.

Đường Thành nói.

- Được rồi, bọn họ lại động thủ rồi, lái đi đi.

Diệp Phàm giương mắt nhìn, Đường Thành Nhất nhấn ga, xe nhanh chóng đã chen vào đám người. Xe của hắn không kém đâu, nghe nói rất lợi hại.

- Tránh ra tranh ra, chủ nhiệm của chúng ta nói là sẽ không được phép phá hủy cái sân của chúng tôi.

Đường Thành vừa lái xe vừa la lên, đưa Diệp Phàm lên vị trí chủ nhiệm của Văn phòng.

Đám người vừa xuất hiện, xe của Đường Thành liền đi xuyên qua, chen vào bên cạnh chỗ đám máy múc, răng rắc một tiếng đứng trước máy múc. Sau đó, cậu ta tự nhiên từ trong xe bước ra mở cửa cho Diệp Phàm.

Hai người không ai nói gì, hướng thẳng lên cao ốc văn phòng, nói là thế nhưng thực ra có hai tầng, nó đã được xây dựng hơn 6 năm rồi, kết cấu toàn là gỗ.

Chủ nhiệm Trương Trí Đức của Văn phòng và Chiến Nhất Cương đều ra nghênh đón.

- Cái tòa cao ốc này của các cậu dường như đã có từ rất lâu rồi. Xem ra nên sớm liệt vào hàng ngũ những cao ốc nguy hiểm.

Đường Thành nói.

- Đúng là rất cũ kỹ, mất sáu năm xây dựng, tới giờ đã tròn bốn mươi năm rồi.

Chủ nhiệm Trương nhìn Đường Thành một cái. Tuy nói là không biết nhưng không nghĩ cậu ta là lái xe của trợ lí Diệp.

Bởi Đường Thành ăn mặc rất chỉnh tề. Khí chất trên người cậu ta không có một chút nào tỏ ra là một lái xe cả.

- Chủ nhiệm Trương, phòng của tòa nhà này cũng khá nhiều. Mà phạm vi bên ngoài cũng không nhỏ, lúc ấy địa khu Giang Hoa sao lại có đủ tiền để hạ cái địa bàn lớn như vậy? đây có thể là một trong những mảnh đất của kinh thành, hơn nữa, Văn phòng lại chỉ có mấy công nhân làm việc thôi, như vậy thật lãng phí đấy.

Diệp Phàm hỏi.

- Phải cảm ơn cha của chủ tich tỉnh Bạch mới đúng, lúc đó, Bạch lão chẳng phải đang công tác ở kinh thành sao?

Mà mảnh đất này trước kia là một nhà máy, sau đó nhà máy sụp đổ, mà lúc đó không có bán đấu giá.

Mà địa khu Giang Hoa phải thiết lập Văn phòng đại diện, vừa may lại gặp Bạch lão vừa mới trở về, lãnh đạo địa khu lúc đó đã bàn chuyện này với Bạch lão.

Nói là ở kinh thành không tìm được mảnh đất nào thân thuộc của đời người, hơn nữa dù có đất cũng không mua nổi tòa nhà nào.

Bạch lão sau khi nghe xong liền nói rằng việc này để lão ta giải quyết. Mà nhà máy này vẫn thuộc quản lí của Bạch lão.

Kết quả về cơ bản là dựa vào giá cả mà ‘ Bạch tống’ đưa ra cho địa khu Giang Hoa. Đương nhiên Bạch lão cũng đưa cho nhà máy một khoản bồi thường.

Khoản bồ thường này giải quyết thông qua hình thức chỉ thị xuống dưới, chứ thực tế thì nhà máy cũng mất mát khá nhiều.

Kiếm được nhiều chính là địa khu Giang Hoa. Tuy là nhân công của chúng tôi không nhiều nhưng mọi công tác sinh hoạt đều ở tòa nàh này.

Mấy năm trước vốn dĩ muốn phá đi xây lại, lúc đó ý của lãnh đạo địa khu là muốn thu nhỏ lại.

Đem chỗ thừa bán đi. Có điều sau đó chuyện này lại kéo dài không làm tiếp.

Chủ niệm Trương nói.

Xun quanh tầng hai và tầng ba kết hợp lại mà bán đấu giá thì cũng kiếm được một món lớn. lấy giá đất hiện nay của kinh thành thì bán được mấy trăm triệu là không thành vấn đề khi đưa ra cho các nhà lãnh đạo mạnh nhất tranh đấu với nhau.

Đường Thành nói.

- Ha ha, một trăm triệu thì tôi cũng không bán.

Diệp Phàm cười nói.

Lúc này những âm thanh phình phịch, ken két, leng keng từ bên ngoài truyền vào.

Từ ngoài cửa có một nhân viên chạy vào hỏi:

- Trợ lý Diệp, có phải là xe của các anh không?

- Đúng vậy, là như thế nào vậy?

Đường Thành thuận miệng hỏi.

- Bị máy móc biến thành sắt vụn rồi, thật là tàn nhẫn. không nói một lời nào, một người trong số đó lái xe chặn đường, cái máy móc kia liền tới phá hủy, chúng tôi ngăn cũng không ngăn được. những người này thật giống như thổ phỉ vậy.

Người nhân viên căm giận nói.

- Thật ăn hiếp người quá đáng, trợ lí Diệp, phải lập tức báo cáo thôi. Dám phá hủy xe của cậu, thật quá đáng đấy.

Chiến Nhất Cương nói.

- Ha ha, để bọn họ đập đi, cái tòa nàh này còn chưa bắt đầu, chúng ta chỉ cần ngồi uống trà là được, cứ để bọn họ phá hủy thoải mái.

Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh.

- Trợ lý Diệp, tòa nhà này muốn để cho họ phá, mà chúng ta lại ngồi trong đó, như vậy có quá nguy hiểm không. Hay là hãy ra ngoài trước rồi nghĩ cách.

Chiến Nhất Cương nói.

- Đúng đúng, các cậu ra ngoài trước đi, tôi không ra. Trương Trí Đức tôi làm việc ở đây hơn chục năm rồi. Đây chính là nhà của tôi, bọn họ thật muốn phá hủy tòa nhà này, tôi sẽ cùng chiến với bọn họ. Cùng lắm tòa nàh này là phần mộ của Trương Trí Đức tôi.

Trương Chí Đức vẻ mặt cương nghị, Diệp Phàm đương nhiên hiểu được cậu ta chỉ làm ra vẻ tốt đẹp thôi.

Trương Chí Đức năm nay đã 45, 46 rồi, cấp bậc cũng lớn, cũng nên đưa lên làm phó chủ tịch được rồi. Dĩ nhiên, là ông chủ lúc này phải mạnh mẽ một chút.

Lúc đó, người nhân viên vừa rồi lại bước vào, nói:

- Chủ nhiệm Trương, người phụ trách phía bên kia muốn gặp ông.

- Trợ lý Diệp, cậu xem thế nào?

Trương Chí Đức xin chỉ thị.

- Tôi cũng muốn xem xem người nầy có phải ba đầu sáu tay hay không?

Diệp Phàm hừ một tiếng.

- Dẫn cậu ta tới đây.

Trương Chí Đức vừa mới nói xong, một âm thanh kiêu ngạo vang lên:

- Không cần dẫn, tôi tự mình vào được. Tuy là không có ba đầu sáu tay, nhưng hai tay hai chân thì vẫn có.

Câu nói vừa dứt, có tới bảy tám người bước vào.

Đi đầu là tên đầu hói, dáng vẻ giống cán bộ. Có điều Diệp Phàm biết những lời vừa rồi không phải cậu ta nói ra. Là tên trẻ tuổi mặc đồ hiệu, vẻ mặt khí phái đi bên cạnh cậu ta nói.

- Vừa rồi ba đầu sáu tay là vị nào nói?

Người trẻ tuổi liếc nhìn đám người Diệp Phàm, khẩu khí thật lớn.

- Là tôi nói, sao nào?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nhẹ nhàng hạ chén trà trong tay. Bộ dạng không hề sợ hãi.

- Chính là hướng vào những câu nói của cậu, trước tiên tôi đnói cho cậu biết.

Hắn hừ một cái, vẫy tay về phía người bên cạnh.

Tên kia đã gọi điện thoại đến, không lâu sau, truyền đến một thứ âm thanh ầm ầm. Cả tòa nhà đều rung động.

- Các ngươi làm cái gì vậy, cái đồ khốn nạn các ngươi, không phải là đã cho bọn tao ba tháng rồi sao?

Trương Chí Đức nhịn không được, đứng lên mắng.

- Lão già kia, còn dám mắng chửi sao, Trần Hùng, cho lão ta hai cái tát tai.

Một gã trẻ tuổi lập tức tiến tới chỗ người mà ngưu cao mã lớn, giơ tay lên định tát vào mặt chủ nhiệm Trương.

Nhưng mà bàn tay này đã bị giữ lại trên không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.