Đường Thành cười hì hì, đẩy tay về phía trước, tát ba phát, tên Ngưu Gao Mã Đại kia ngã xuống đất.
- Thật không tồi chút nào ông anh ạ, luyện như thế có đúng không?
Người trẻ tuổi liếc mắt nhìn Đường Thành một cái.
- Luyện hay không luyện đéo liên quan tới mày, nếu không thì mày lại đây thử mấy cái?
Đường Thành biểu hiện sự kiêu ngạo với cậu ta.
- Để bố mày cho nó mấy cái bạt tai, không đánh cái thằng đầu heo này xem bố mày thu phục chúng mày như thế nào?
Người trẻ tuổi bốc hỏa, mặt đỏ bừng, chửi.
Lời nói vừa dứt, 4 gã bước lên trước, giáng xuống người Đường Thành. Chiến Nhất Cương vội đứng trước mặt Diệp Phàm làm lá chắn.
- Không liên quan tới Nhất Cương, người bạn này của tao chỉ luyện qua mấy chiêu. Bọn họ không biết nhìn.
Diệp Phàm khoát tay áo.
Vừa dứt lời, mấy tiếng bang giòn vang lên, 4 gã đánh Đường Thành bị đạp ngã xuống đất. Một lũ ôm bụng kêu đau.
- Chủ nhiệm Trương, các người dùng thủ đoạn bạo lực để ngăn cản việc phá bỏ và dời đi nơi khác. Các người đang công khai chống lại UBND khu Đức Sơn, các người có thái độ như vậy thì chúng tôi cũng không khách khí nữa.
Tên đầu hói chỉ tay vào Trương Chí Đức, nói.
- Các người có những gì thì sử dụng hết là được.
Diệp Phàm thay mặt Trương Chí Đức hừ một tiếng.
- Đi, để bố mày phá bỏ, chôn sống đám rùa này.
Gã trẻ tuổi quay đầu mắng rồi đi ra.
Tiếng “bang” giòn tan vang lên, tên trẻ tuổi nhất thời đụng phải khung cửa, đầu sưng lên một cục.
Máu mũi chảy ra.
- Dám mắng người sao, con mẹ mày chán sống rồi phải không?
Đường Thành giơ bàn tay, khẩu khí mắng.
- Giết chết bọn chúng.
Tên trẻ tuổi phẫn nộ rồi, cậu ta còn xông lên nữa, có điều rất nhanh chóng và gọn gàng, cậu ta đã nằm dưới đất.
Cậu ta đưa mắt nhìn, quay đầu đi. Cậu ta cũng hiểu được đạo lí của hảo hán không chịu thua, mà cậu ta bị ngã cũng là do tự bản thân cậu ta.
Không lâu sau, cả tòa nhà đều rung động. Hai cái máy múc bắt đầu phá hủy từ phía đằng đông.
- Nơi này nguy hiểm, trợ lí Diệp, chúng ta đi trước đi.
Chiến Nhất Cương nói.
- Không sao, bọn họ múc ở bên ấy, phá sang tới bên này chỗ chúng ta đứng ít nhất cũng phải nửa ngày.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lạnh lùng tới mức Chiến Nhất Cương phải khuất phục.
- Đường Thành, chiếc xe của cậu thật là thảm hại. Chắn ngang đoạn cần phá hủy thì không trách được. Dường như mọi người không hết giận lại tập trung thành một vòng tròn sắt.
Diệp Phàm đứng ở phía trước cửa sổ, chỉ tay xuống chỗ chiếc xe đã thành đống sắt vụn, cười.
- Không sao, dù sao thì cũng là sắt vụn, phá thì phá. Cái cũ không đi sao cái mới tới được chứ.
Đường Thành cũng cười tủm tỉm, nhìn Trương Đức Chí chút nữa đổ mồ hôi rồi.
Chiến Nhất Cương vẻ mặt nghi ngờ, hỏi:
- Bắt bọn họ mua xe đền xem ra cũng khó đấy, thế lực của chúng nghe nói cũng khá lớn. Tới lúc đó thì tranh cãi cũng có thể giết chết chúng ta.
- Không sao. Tôi thích tranh cãi cùng người khác.
Đường Thành vẫn cười tủm tỉm, rất thoải mái.
Cậu ta còn uống mấy ngụm trà, Diệp Phàm cầm điện thoại lên, cười:
- Là Chính Phong đấy hả, tôi là Diệp Phàm đây.
- Trợ lí Diệp, xin chào, anh khỏe không.
Ngô Chính Phong giọng điệu cung kính trong điện thoại.
- Haiz, tôi bây giờ không khỏe chút nào cả.
Diệp Phàm thở dài.
- Trợ lí Diệp có phải anh gặp chuyện gì không? Anh nói xem.
Ngô Chính Phong vội hỏi.
- Xe đã bị người ta phá hỏng rồi, bây giờ đã thành một đống sắt vụn rồi. Kinh thành này là thế nào đây, lại không có cuc cảnh sát. Chính Phong, anh có thể quản lí tốt thủ hạ của anh không vậy.
Diệp Phàm nói, khẩu khí trở nên nghiêm khắc.
- Trợ lí Diệp, hiện anh đang ở đâu, tôi lập tức tới liền. Chó chết. Ở đâu mà lại không có cảnh sát vậy, tôi sẽ lột da bọn chúng.
Ngô Chính Phong mắng.
Diệp Phàm liền nói một cách đơn giản về địa chỉ chỗ này cho tên này biết.
- Phản rồi!
Ngô Chính Phong để lại câu nói sau cùng.
Nửa giờ sau, lật lại đống chất thải tái sinh, lời cảnh báo vang lên.
- Bắt hết tất cả những phần tử phá hoại cướp bóc này lại.
Giọng của Ngô Chính Phong vang lên. Bên dưới đột nhiên hỗn loạn.
Một lúc sau, Ngô Chính Phong đã đổ mồ hôi trán.
- Không sao rồi chứ trợ lí Diệp?
Ngô Chính Phong hết cái để nói đành hỏi.
- Vẫn chưa chết.
Diệp Phàm nói.
- Để tôi gọi phân cục cảnh sát của Đức Sơn là Thái Minh Thủy tới, thật là coi trời bằng vung.
Ngô Chính Phong quay đầu hướng sang tên thủ hạ bên cạnh.
Vài phút sau, một tên cảnh giam tam cấp người đầy mồ hôi, chạy tới.
- Thái Minh Thủy, cậu không muốn làm phải không?
Ngô Chính Phong mở đầu chính là một câu này.
- Tôi...tôi... Chủ tịch Ngô, tôi thật không hiểu nổi rốt cuộc là có chuyện gì?
Giọng của Thái Minh Thủy có chút run run. Đứng trước mặt Thái Minh Thủy, cậu ta có vẻ nhút nhát.
- Không rõ, có người ở Văn phòng đại diện của địa khu Giang Hoa ở thủ đô này muốn phá hoại cướp bóc, có người báo cảnh sát rồi, cảnh sát các anh ở đâu chứ? Đồng chí Thái Minh Thủy, đây là kinh thành, không phải địa bàn của bọn thổ phỉ.
Ngô Chính Phong không hề khách khí giáo huấn.
- Chuyện này.... khu đất này hình như là phải phá bỏ và dời đi nơi khác. Tôi cũng không biết nên thế nào? Bọn họ chỉ là chấp hành theo yêu cầu của công việc thôi. Bọn tôi cho dù là cục công an cũng không tiện ra mặt, phải không?
Thái Minh Thủy vừa lau mồ hôi vừa nói.
- Thật sự là phải quy hoạch lại khu này sao?
Ngô Chính Phong lạnh lùng nói:
- Anh là ủy ban thường vụ, bí thư ủy ban chính trị pháp luật, kiêm tổ trưởng tổ công an, nhất định anh phải là nguời rõ nhất, có đúng không?
- Chuyện này, bọn họ có ý này.
Thái Minh Thủy vẫn đang toát mồ hôi.
- Đúng là có ý này, có văn kiện chính thức không?
Diệp Phàm xen vào.
- Anh là?
Thái Minh Thủy liếc nhìn Diệp Phàm.
- Cậu ấy là anh của tôi.
Không ngờ là Ngô Chính Phong lại trực tiếp nói ra như vậy, nhìn Thái Minh Thủy, nói:
- Quyết định của khu này, thường ủy như anh phải rõ nhất chứ, nói thật đi. Nếu có nửa câu là giả, đương nhiên nếu đồng chí Thái Minh Thủy cho rằng tôi chỉ là nói mồm thì cậu cứ làm như vậy đi.
- Ai, việc này, Chủ tịch Ngô, khu này lại không phải đóng cửa chính thức, vậy nên không cần có văn bản.
Có điều, huyện ủy cũng có ý này. Khi mà tập đoàn Thủy Đông ngắm vào địa bàn này, muốn liên kết với huyện ủy để khai phá nơi này.
Chuyện này đối với huyện ủy đương nhiên là chuyện tốt, tập đoàn Thủy Đông nói là muốn đầu tư vào sáu, bảy trăm triệu làm khu vui chơi.
Chỉ là huyện ủy đang suy nghĩ, có điều vẫn chưa có quyết định.
Thái Minh Thủy đứng trước con mắt như hổ của Ngô Chính Phong không thể không nói thật.
- Nếu đã chưa có quyết định thì vừa rồi chủ nhiệm Trương báo cáo với các cậu, các cậu dựa vào cái gì mà không báo cảnh sát.
Mà rõ ràng rồi, chuyện này là do tập đoàn Thủy Đông liên kết với khu bị phá hủy và di dời này làm chuyện trái pháp luật. Anh còn nghĩ là đội trưởng đội công an Đức Sơn lại đi báo công an mà không xem xét tình hình sao.
Cái mũ của cậu ta thật cứng rắn phải không, đến nỗi mà người khác có động vào cũng không lay chuyển phải không?
Chuyện này là gì chứ, đây chính là điển hình của việc không làm tròn trách nhiệm, anh phải học lại pháp luật đi, nên hiểu được hậu quả của việc không làm tròn trách nhiệm chứ?
Ngô Chính Phong hung hăng giáo huấn.
- Ngô... Chủ tịch Ngô, là tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi là thường ủy cấp huyện, tôi cũng không nghĩ là tập đoàn Thủy Đông lại nóng vội như vậy.
Ít nhất thì cũng phải đợi văn bản chính thức của chính quyền khu vực thì mới được làm chứ. Hơn nữa lại đang trong quá trình thỏa hiệp, như này thì thật quá vội vàng.
Thái Minh Thủy trình bày lí do.
Mặc dù đang trong tình huống như vậy nhưng cũng không có biểu hiện gì, giọng điệu đều khách sáo.
- Tôi không muốn nghe cậu dài dòng, cậu nói thẳng vào vấn đề đi, chuyện này nên xử lí thế nào? Cậu cũng nhìn thấy rồi, tòa nhà của chúng tôi bị hủy rồi.
Công việc thường ngày của Văn phòng đại diện của địa khu Giang Hoa ở thủ đô chúng tôi cũng bị các cậu làm loạn rồi. Vừa rồi lại có mấy người vào tấn công chúng tôi.
Nơi này là do cậu quản lí, hỗn loạn như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Diệp Phàm ra mặt giáo huấn.
- Xin lỗi đồng chí, cũng không nên nói như vậy, phải không? Tuy là tổ công an huyện phải quản việc này, nhưng chuyện này vẫn chưa làm rõ thì cũng chưa thể kết luận điều gì đúng không?
Thái độ của Thái Minh Thủy có vẻ cứng rắn.
- Vẫn còn chưa rõ ràng, sự thật bày ra ở đây, bí thư Thái này, cậu nhìn rõ chưa. Cái xe ngoài cửa đã thành đống sắt vụn kia là xe của Đường Thành tôi.
Bọn họ không nói câu gì đã phá xe của tôi. Đấy không phải là hành vi của bọn thổ phỉ thì là cái gì?
Báo cảnh sát thì các anh lại không có báo, là vị nào cho cậu cái quyền của bí thư Thái mà lại làm như vậy?
Nếu anh không cho Đường Thành tôi lời giả thích hợp lí thì Đường Thành tôi quyết không bằng lòng.
Đường Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Minh Thủy.
- Chúng tôi sẽ giải quyết, có điều, tôi nói rồi, là phải điều tra rõ ràng đã? Trước khi chưa điều tra rõ ràng mà tôi lại có quyết định hồ đồ, như vậy mới là không có trách nhiệm với công việc. Vị đồng chí này, tôi hi vọng anh nên chú ý trong lời nói một chút. Cứ vu tội mà thiếu suy nghĩ cũng là phạm pháp đấy.
Thái Minh Thủy liếc mắt nhìn Đường Thành một cái.
- Tùy miệng mà vu tội, ha ha ha, nói hay lắm. Tôi sẽ ghi nhớ đồng chí Thái Minh Thủy ạ, hãy nhớ lấy, tôi là Đường Thành.
Đường Thành vẫn còn chọc tức.
- Đồng chí Thái Minh Thủy, xem ra đồng chí vẫn chưa nhận thấy lỗi sai của mình. Chuyện này, trước tiên tôi quyết định, thay mặt Đảng ủy cục công an thành phố, tôi tuyên bố, tạm thời đình chỉ đồng chí Thái Minh Thủy nhận điều tra vụ này.
Ngô Chính Phong tối cả mặt, cảm thấy không còn mặt mũi nào. Tên cấp dưới lại không hề xấu hổ.
- Chủ tịch Ngô, anh thật sự làm như vậy sao?
Thái Minh Thủy lạnh lùng.
- Lời tôi nói là đùa sao? Cậu không cần nói gì nữa. đối với sự việc Văn phòng của Giang Hoa ở thủ đô bị phá hủy sẽ do cục công an thành phố trực tiếp tiếp nhận. Đồng chí Thái Minh Thủy, cậu trở về kiểm điểm lại mình đi.
Ngô Chính Phong hừ lạnh nói.
- Tùy anh, có điều tôi cũng nói cho anh biết, chủ tịch Ngô à, ở kinh thành này, không phải tất cả mọi chuyện đều do anh một mình quyết định.
Thái Minh Thủy xoay người bước đi, thở phì phì.
- Thật xấu hổ quá trợ lí Diệp.
Sắc mặt Ngô Chính Phong khá là khó coi.
- Tên này có giá đỡ đằng sau đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Ừ, là ủy ban thành phố. Nhưng mà, mặc kệ cậu ta đi, chuyện này tôi sẽ điều tra đến cùng. Trợ lí Diệp, anh hãy yên tâm giao chuyện này cho tôi. Tôi sẽ giải quyết nó trong thời gian sớm nhất.
Ngô Chính Phong nói.
- ủy ban thành phố, thật là uy phong đấy.
Đường Thành hừ một tiếng.
- Cách chức của cậu, Ngô Chính Phong anh ta dựa vào cái gì. Muốn cách chức cũng không tới lượt cậu ta, đây là quyền hạn của đảng bộ huyện ủy.
Chủ tịch khu Đức Sơn Tiền Minh Thiên ném một điếu thuốc cho Thái Minh Thủy.