- Đương nhiên không đủ, Trần Đông nói, chúng tôi có thể bồi thường một cách thích hợp cho Văn phòng của Giang Hoa ở Bắc Kinh để tỏ lòng xin lỗi của chúng tôi.
Trần Khôn nói.
- Thế nào là thích hợp?
Diệp Phàm từng bước ép sát.
- Người của Văn phòng của Giang Hoa ở Bắc Kinh bị đánh bị thương tiền viện phí do phía chúng tôi chi trả hoàn toàn.
Nhưng khu nhà của các anh, chúng tôi muốn thương lượng với các anh một chút về việc bồi thường. Ví dụ như các anh bán cho chúng tôi khu đó, chúng tôi muốn xây dựng một khu vui chơi ở đây.
Các vùng lân cận đã thương lượng tốt rồi, chỉ còn mảnh đất này của văn phòng Giang Hoa các anh. Còn giá cả so với trước kia có thể điều chỉnh thích hợp cao hơn một chút.
Trần Khôi nói.
- Điều chỉnh thích hợp cao hơn một chút? Cao đến mức nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Bang đầu chúng ta dùng khu căn hộ 140m2 để đổi lấy khu đất này của các anh, Chủ tịch Trần nói, có thể thêm 5,
Trần Khôi nói.
- Ha ha, đây chính là thành ý của các anh? tổng giám đốc Trần, đây chỉ là tính toán riêng của các anh.
Khu nhà ở của các anh nhiều nhất có thể bán được một triệu, 8 thì nhiều lắm bán được tám triệu, khu đất này của chúng ta hơn ba nghìn mét vuông, hơn nữa còn trang thiết bị.
- Chủ tịch Trần nói, có thể thêm vào một khoản tiền bồi thường năm triệu. Thật ra khu đất của các anh để đó cũng lãng phí có phải không? Chi bằng đổi một chút lợi ích thực tế chẳng phải là rất tốt sao? Chủ tịch Trần nghe nói thủ phủ của địa khu Giang Hoa đang di dời, các anh không phải đang cần tiền sao?
Trần Khôi thật đúng là để bụng, không ngờ điểm này cũng đã điều tra rõ ràng rồi.
- Đất chúng tôi tự mình giải quyết, tổn thất về nhà các anh phải bồi thường gấp bội lần. Còn chuyện bán hay không là chuyện của địa khu Giang Hoa chúng tôi, không liên quan đến các anh. Đương nhiên, nếu các anh muốn bàn, thì chúng ta lấy cách đấu giá là được.
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp, việc này, khu đất của các anh thuộc về quy hoạch của chính quyền khu Đức sơn.
Nhiều nhất chỉ có thể phá bỏ và di dời đi nơi khác. Bồi thường cũng chỉ là có có phải không? Nếu anh muốn bán đấu giá, thì chẳng phải không đúng với quy hoạch của chính quyền ở đây sao?
Trần Khôi nói, người này mặt trầm xuống.
- Tổng giám đốc Trần, hiện giờ các anh còn muốn mang quy hoạch của chính quyền ra ngụy trang. Tôi thấy các anh bàn việc mua bán không có chút thành ý nào. Quy hoạch của khu, các anh đưa ra văn bản là được. Nếu không, chúng tôi chỉ cần các anh bồi thường tổn thất cho chúng tôi. Những vấn đề khác không liên quan đến các anh.
Thái độ Diệp Phàm kiên quyết.
- Cho một con số, các anh muốn nhiều hay ít?
Trần Khôi ra vẻ bất cứ giá nào.
- Chỗ chúng tôi tiếp giáp với ba bộ, tuy nói cách xa trung tâm. Nhưng đất Bắc Kinh hiện nay giá cũng mỗi ngày một cao. Một mét vuông có thể bán đấu giá đến mấy chục nghìn. Khu đất của chúng tôi giá trị ít nhất phải thế này.
Diệp Phàm giơ năm đầu ngón tay.
- Năm trăm triệu, trợ lý Diệp, ha ha, vậy khác gì vay tiền ngân hàng. Chỗ các anh nói nghiêm túc thì chỉ có thể xem như là phạm vi khu vực ba.
Nói là khu vực hai chỉ là cách nói của các anh. Hơn nữa mặc dù là các anh là khu hai, nhưng cũng không phải mặt đường, chỉ có thể coi như vùng ngoại thành thôi. Một mét vuông bốn năm nghìn là cao. Khu đất của các anh, nói thật, tổng giá trị một trăm triệu là cao nhất.
Trần Khôi mặt đần ra.
- Có đáng hay không các anh tự suy nghĩ, thấp hơn số tiền này không bàn nữa.
Diệp Phàm vẻ mặt hờ hững nói.
- Trợ lý Diệp, chúng tôi đại diện cho công ty mang thành ý đến. Anh như vậy chúng tôi có thành ý cũng không bàn tiếp được.
Trần Khôi nói.
- Chúng tôi cũng không cần các anh bàn, là các anh chủ động đến bàn thôi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Nếu trợ lý Diệp nói như vậy, tôi cũng không làm được, tôi cáo từ trước.
Trần Khôi đứng lên.
- Cáo từ có thể, nhưng, khu nhà ở của chúng tôi tổn thất nghiêm trọng, các anh làm thành như vậy chẳng lẽ muốn phủi mông chạy lấy người sao? Hành vi của các anh như vậy là ảnh hưởng đến công việc của Văn phòng tại Bắc Kinh, hiện giờ ngay cả công việc đều không thể làm. Vì thế, các anh bồi thường hết mọi tổn thất.
Diệp Phàm hừ nói.
- Một trăm nghìn có đủ không?
Trần Khôi đau lòng thiếu chút nữa hét lên.
- Một trăm nghìn, đừng nhìn tòa nhà của chúng tôi chỉ có hai tầng, nhưng diện tích không nhỏ. Hơn nữa, trong đó chúng tôi còn các vật liệu đá.
nói nghiêm túc khu nhà này của chúng tôi là một công trình kiến trúc, có liên quan đến ngành di sản văn hóa.
Thường xuyên đi lại chính là khá phiền toái.
Văn phòng của địa khu Giang Hoa ở Bắc Kinh ban đầu là một nhà xưởng, sau đó không biết hắn chạy đi đâu hỏi thăm, không ngờ thật đúng là hỏi thăm ra Long thần.
Nghe nói chỗ này trước giải phóng là nơi đặt sở chỉ huy của quân giải phóng, chẳng qua lúc trước khu nhà đã bị tiêu hủy.
Sau này muốn tu sửa như trước thì không thể tìm ra loại gạch giống như thế. Di sản văn hóa cứ bị hủy như vậy, nếu lúc trước lãnh đạo bộ đội đi qua đây, còn không vào chỗ chúng tôi nhắm rượu.
Các lãnh đạo lão thành rất coi trọng chốn cũ, hơn nữa yêu thích, thật phiền.
Diệp Phàm còn rung đùi đắc ý thở dài.
- Đúng vậy, tu sửa di sản văn hóa thật sự tốn tiền. Như Đôn Hoàng, một cái động mà tu sả mấ hơn một triệu.
Chúng ta là nhà làm bằng khung gỗ, tuy nói thô ráp nhưng quan trọng là o tìm được gạch.
Đường Thành cuối cùng không nhịn được cười.
- Nhưng anh Diệp, trò đùa này có bị vạch trần không?
- Ha ha, vạch trần, có một số việc nói di sản văn hóa chính là di sản văn hóa, anh nói không phải thì là không phải, rất khó xem xét. Hơn nữa, chúng ta thật sự là được xây dựng trên địa điểm đó, sao không thể nói là di sản văn hóa có phải không?
Diệp Phàm cười.
- Ý này của anh rất hay.
Đường Thành cười nói.
- Đương nhiên là thế, không hung hăng thì việc di dời trung tâm địa khu Giang Hoa lấy đâu ra tiền.
Đây là Tập đoàn Thủy Đông cống hiến cho dân Giang Hoa chúng ta thôi. Bọn họ cũng là làm việc tốt.
Cũng giống chúng ta, đều là vì phục vụ nhân dân thôi.