Quan Thuật

Chương 3222: Quá mạnh mẽ



- Huyết cương cũng sẽ sử dụng con rết Cửu U, để Huyết cương xem người này có lợi hại hay không? Người này chính là dùng hồn khí tiếp xúc trực tiếp với tôi, hơn nữa uy lực rất lớn.

Diệp Phàm hỏi.

- Dù lợi hại nữa cũng vô dụng, người này cũng không có, vẫn là nhanh chóng công kích, thựa dịp y còn chưa thức tỉnh hoàn toàn xử lý y. Việc này tôi giúp các cậu.

Tam Hóa đại sư nói

- Thức Lô Định Tông tỉnh giậy cùng nhau giúp các cậu. Nếu không, tất cả mọi người đều chết. Tôi biết, cậu là người có trách nhiệm, cậu không chết là hi vọng của tôi, cứ chiến một hồi.

- Nội lực còn lại của tôi không nhiều lắm, nội khí này vốn là lưu lại từ trước kia. Dùng lại có lẽ trong vòng vài năm vẫn chưa tỉnh.

Lô Định Tông nghe vậy nói.

- Nếu cậu không chịu cho mượn, hiện tại chúng ta cùng nhau xong đời. Con cọp là tôi gây ra, không phải y chết thì chúng ta chết, tiền bối, ông lo lắng cũng đúng. Đương nhiên nếu ông cứng rắn rời khỏi, tôi đồng ý mở con dơi cho ông đi ra.

Diệp Phàm hừ lạnh nói, cảm thấy người này hình như không trượng nghĩa, hơn nữa, có chút rất sợ chết. không xứng với khí chất nho nhã của Lô Định Tông.

- Vậy được rồi, tôi tương trợ cậu.

Lô Định Tông bất đắc dĩ đồng ý tương trợ.

Xa Thiên cùng Đường Thành cầm súng vào, hai người hiện giờ đều dùng súng trường.

- Hai người bắn mấy phát quấy nhiễu y một chút, hiệu quả tuy nói không phải là tốt lắm nhưng cũng có thể dùng được. Nếu y vọt đến chỗ thì hai cậu chạy chối chết là được.

Diệp Phàm dặn, mà người của phái Võ Đang cũng bao quanh toàn bộ.

- Có nên báo cáo Tổ trưởng Cung không? Việc này quá lớn, phải chuẩn bị trước. Tốt nhất là sai càng nhiều bộ đội đến càng tốt, điều đạn đạo có uy lực đến đây. Nếu không, chỉ sợ thứ này phá vây ra ngoài thì sẽ gây ra tai nạn lớn.

Đường Thành nói.

- Trước tiên không cần báo cáo, chỉ sợ càng chuẩn bị càng loạn.

Diệp Phàm khoát tay, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Diệp Phàm nhảy vào trong hang.

Bên ngoài đã cảm giác thối chết người, nhưng khi anh nhảy vào thì cảm giác càng đáng sợ, thật giống như đột nhiên rơi vào hố phân vậy, cảm giác rất ghê tởm.

- Cậu có thể nuốt một viên Dung dưỡng hoàn trước.

Tam Hóa nói.

- Tôi quên mất.

Diệp Phàm nói, nuốt một viên vào, như vậy có thể không cần thở. Bởi vì dung dưỡng hoàn có dưỡng khí cung cấp trực tiếp cho Diệp Phàm, tiện rất nhiều.

Giẫm lên xương cốt, diệp phàm đứng trước mặt con rết lớn, cảm giác rất nhỏ bé. Khuôn mặt già nua trên người con rết lãnh đạm nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Sợ đến mức toàn thân hắn đến tóc gáy cũng dựng lên.

Diệp Phàm động tay, liễu Diệp phi đao bay ra ngoài. Dưới sự giúp sức của Tam Hóa và Lô Định Tông Liễu Diệp phi đao tốc độ lớn hơn nhiều lần.

Trong nháy mắt đã đến trước khuôn mặt già nua kia.

Phì…

Khuôn mặt giống như hắt hơi một cái, mấy chục phi đao mạnh mẽ như vậy của Diệp Phàm trong nháy mắt đều vỡ thành những mảnh nhỏ bay đi.

- Rất mạnh mẽ, con mẹ nó, đây là người sao?

Đường Thành vừa thấy nhỏ giọng kêu lên, lui người lại, cảm giác giống như là khí lạnh bay đến.

- Đây mới là tuyệt đỉnh cao thủ. Thối một hơi cũng có thể thổi chết người. Liễu Diệp phi đao của Diệp Phàm cũng chỉ là vật trang trí. không ngờ bị ông ta thổi nát. Đây là công phu gì, con mẹ nó…

Xa Thiện thật không sợ hãi, ngược lại là hưng phấn.

- Người này, cảnh tượng đáng sợ như vậy mà không là gì.

Đường Thành bất mãn nói thầm một câu.

- Nổ súng quấy nhiễu môt chút.

Xa Thiên thấy Diệp Phàm ra hiệu bằng tay, vì thế nói xong, rầm rầm hai tiếng súng vang lên.

Cảnh tượng phía dưới thật sự làm cho Xa Thiên và Đường Thành sợ đến mức choáng váng.

Bởi vì, viên đạn to như trứng chim loại to khi găm vào mục tiêu có thể phân tán ra nhiều viên đạn nhỏ khi bay đến gương mặt già nua kia đột nhiên vươn ra mấy càng cua đâm tua tủa cuốn hết hai viên đạn.

Không biết vì sao, viên đạn không ngờ không nổ. Người này còn đưa viên đạn lên mũi ngửi ngửi, người này đột nhiên có chút hưng phấn.

Mặt thay đổi, miệng hé ra, hắt xì vài cái, nhấm nhấm nuốt không ngờ nuốt hai viên đạn vào.

- Đường Thành, viên đạn này không phải là hàng giả chứ?

Xa Thiên vẻ mặt ngây ngốc nhìn Đường Thành.

- Mẹ nó ôi, đồ giả sao, vừa rồi chúng ta không dám đánh qua. Uy lực quá chừng, dù là xe tăng cũng bị đánh nổ tung.

Đường Thành chửi má nó.

- Bắn tiếp hai viên nữa thử xem.

Xa Thiên nói, hai người lại bắn hai viên ra ngoài.

Lần này hai người lại há hốc mồm.

Trong nháy mắt, phát hiện gương mặt già nua vừa động, hai cái đâm tua tủa bên ngoài vỗ, hai viên đạn không ngờ gào thét hướng quay về phía hai người.

Hai người hoảng hốt.

Thình thịch, hai tiếng nổ lớn vang lên, hai người mặt xám mày tro.

- Ôi mẹ ôi, hàng giả này đánh người nhà thật ra là thật. Công binh xưởng nào chế tạo gì đó.

Xa Thiên thiếu chút nữa tức giận.

- Thấy không, vẫn nổ. Nhưng, con rết này quá lợi hại, chúng ta biểu diễn căn bản không được việc, thành món đồ chơi thôi.

Đường Thành nói.

- Thứ này phản người nhà còn dùng làm gì?

Xa Thiên tức giận đến ném súng trường sang một bên.

- Đừng đi xuống, chúng ta đi xuống chỉ có thể thêm phiền với anh Diệp thôi.

Đường Thành kéo nhanh lấy Xa Thiên.

- Chẳng lẽ cứ giương mắt nhìn?

Xa Thiên cả giận.

- Nếu không đem đạn hỏa tiễn lại đây, thật sự không được thì cho y một quả. Đạn này uy lực lớn, y không thể ăn vào.

Đường Thành nói, Xa Thiên gật đầu.

- Viên đạn đều có thể nuốt, vẫn là quả đạn lớn có thể nổ, làm sao có thể?

Diệp Phàm hỏi.

- Có gì không thể, đây là chỗ lợi hại của cao thủ Thoát thần cảnh. Viên đạn của cậu đã bị người ta hút lấy sau đó dùng nội khí áp lên đem viên đạn, muốn nổ cũng không được. Đây là chất lượng nội khí cao thấp. Như chất lượng nối khí của cậu sẽ không thể làm ra chuyện nguy hiểm như vậy.

Đúng lúc này, khuôn mặt già nua nhăn nheo xoay cổ, cả người đột nhiên giãn mở ra, lớn đến dọa người.

Cái đuôi vẫy vẫy trên không trung, một quyền cuốn về phía Diệp Phàm.

Hắn nhanh chóng tránh ra, sau đó Can tương thẳng đến khuôn mặt. Oạch một tiếng, Can tương lướt qua mặt, hình như có để lại một vết đao nhạt nhòa.

Khuôn mặt tức giận, hơi văng lại đây, quét về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm chạy nhanh về phía bụng đâm một nhát.

Rất thuận lợi, Diệp Phàm giống như nghe một đao đâm sâu vào bụng. Một đao đi xuống đó là chứa nội tức mạnh mẽ của ba người Diệp Phàm.

Khuôn mặt cũng cảm giác đau đớn, bụng con rết kia bị đâm rách đột nhiên mở ra một cách kỳ lạ, lộ ra một cái vết rách.

Diệp Phàm đang do dự nên dùng bảo đao khống chế một mạch diệt giết hay không, nhưng lúc này vết rách đột nhiên có lực kéo mạnh.

- Mau lùi lại.

Tam Hóa kêu lên, nhưng quá muộn, oạch một chút, Diệp Phàm bị cuốn vào bụng rết một cách kỳ lạ.

Hắn nhanh chóng dùng đao công chém lung tung trong bụng rết, thầm nói, không giết được mày thì ông đây sẽ là Tôn Ngộ Không đại náo Ngưu Ma Vương.

Đúng lúc này, một vật to như quả bóng rổ lăn đến.

Diệp Phàm một đao đánh vào.

Nhưng nguy rồi, bên trong đột nhiên thoát ra hàng trăm con rết nhỏ, ở trong bụng rết rậm rạm hướng về phía Diệp Phàm.

Hắn lập tức có chút luống cuống chân tay, nội khí tản mát ra đao ở tay. May mắn năng lực của con rết này không được tốt lắm, một chưởng đánh xuống chết bảy tám là không thành vấn đề.

Mà bụng con cọp đột nhiên co rút lên, không giang ngày càng nhỏ lại. Lúc này, một dịch lỏng màu vàng giống như có thể dính người như lũ vơ đê đánh sâu vào.

Không gian trong bụng muốn tránh cũng không thể. Lập tức cả người ngâm mình trong chất lỏng này.

Diệp Phàm hai tay muốn gạt chất lỏng ra, việc lạ chính là chất lỏng này trong nháy mắt liền khô cạn thành thể rắn. Hơn nữa, tính cố định rất mạnh, ngay cả Diệp Phàm cũng không thể chuyển động.

- Đây là ý gì?

Diệp Phàm nhanh chóng hỏi Tam Hóa.

- Không rõ lắm, nếu là lòng đỏ trứng của Cửu U, nếu trải qua khuôn mặt kia dùng phương pháp luyện vật trong nháy mắt có thể đọng lại. Cậu nhanh nghĩ cách thoát thân, nếu không sẽ nguy hiểm.

Tam Hóa nói.

- Còn muốn chạy?

Lúc này một giọng lạnh lùng truyền đến.

Diệp Phàm ngẩng đầu vừa thấy, nhất thời thầm kêu khổ một tiếng.

Bởi vì, mặt người kia đã nhìn chằm chằm vào mình. Hơn nữa, lão già này vẻ mặt rất dữ tợn.

Xa Thiên và Đường Thành đều lo lắng, dù cầm đạn hỏa tiễn cũng không dám phóng ra, sợ làm bị thương Diệp Phàm.

- Nguy rồi.

Diệp Phàm rống to một tiếng, ba lực hợp nhất, Can Tương biên trong nhắm thẳng đầu người kia đâm một nhát.

- Hừ,

Khuôn mặt hừ một tiếng, mấy cái chân tua tủa như tay kẹp lấy Can Tương của Diệp Phàm.

Diệp Phàm muốn kéo về, nhưng lực của ông ta có thể chống đỡ với lực của ba người Diệp Phàm hợp lại.

Kia đương nhiên là bởi vì lực của Tam Hóa chỉ là một chút lực trữ lại, mà Lô Định Tông chỉ có một chút hồn tức giận thôi.

Diệp Phàm cảm giác mình từ từ tới gần khuôn mặt kia, bởi vì, nét mắt già nua đáng sợ của y càng ngày càng gần mình, cũng sắp đến trước mặt.

Khi cách mặt người khoảng một thước là lúc, Diệp Phàm cuối cùng hét lên, một luồng khí độc đen đặc trúng mục tiêu là ánh mắt trên khuôn mặt.

A….

Tuy khuôn mặt người kia cũng là cao thủ dùng độc, nhưng người này cũng sơ ý. Hơn nữa Diệp Phàm hiện giờ độc công ngưng tụ cũng không phải là loạn, rất nhiều là độc tố do khoa học kỹ thuật hiện đại nghiên cứu ra, thời cổ đại còn chưa từng thấy qua. Loại độc chất này Diệp Phàm phun ra không khác gì viên đạn độc.

Ánh mắt của mặt người nhất thời bị mờ, không mở ra được.

Lúc này Huyết cương toát ra, hơn mười con run trong cơ thể nó bắn ra lập tức quấn đầy khuôn mặt người. Người này lập tức giống như là quả bóng quấn đầy giun.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.