- Tổ trưởng Cung, việc này tôi không giúp được các anh, nếu cứ áp xuống đây không phải là cách làm việc của Quách Thiên Minh tôi.
Bởi vì, từ góc độ của Diệp Phàm, hắn cũng không sai, hơn nữa, hắn vẫn là người bị hại. Việc này tôi thấy các anh nên nghĩ cách khác tốt hơn.
Đừng đắc tội với người thanh niên này. Một khi làm cho hắn uất ức trong lòng, phái Côn Lôn sẽ thấy được năng lượng của hắn.
Bởi vì, hắn đã không phải là một mình hắn mà hắn là trung tâm của một vòng tròn, mà năng lực của vòng tròn này không thể xem thường.
Quách Thiên Minh nói.
- Ôi, một cây cân chính là một cái cân không thể tưởng tượng được Thiết Chiêm Hùng đã hơn bốn mươi vẫn không thể bình tĩnh.
Cung Khai Hà thiếu chút nữa cắn răng.
- Làm sao bây giờ? Thiết Chiêm Hùng cứng rắn không chịu. Diệp Phàm cũng bướng bỉnh, tuy nói hiện giờ đã sửa không ít, nhưng, liên quan đến lợi ích sát sường hắn vẫn không chịu.
Thôi Kim Đồng sau khi nghe cũng lo lắng.
- Người ta không để ý, nói thật, hiện giờ chúng ta mới là không nói chuyện.
- Để Cung Khai Hà tôi không nói, toàn bộ đổ lên đầu tôi là được. Cung Khai Hà tôi trong chuyện này chính là không nói.
Cung Khai Hà hừ nói, mặt thối thối.
- Anh thật sự là không nói, nhưng, anh là vì nhân dân và quốc gia mà không nói. Tin tưởng đồng chí Diệp Phàm sau đó cũng sẽ hiểu.
Nhưng, việc này nếu cứ báo cáo lên trên có lãnh đạo cấp trên nói giúp thì có lẽ trong lòng Diệp Phàm càng cảm thấy uất ức.
Cứ như vậy không được, có ổn thỏa không? Lão Quách nói cũng có lý, Tổ chúng ta không thể vì phái Côn Lôn mà đánh mất Diệp Phàm.
So sánh với phái Côn Lôn, Diệp Phàm quan trọng hơn.
Thôi Kim Đồng cùng nói.
- Việc này tôi hiểu, đồng chí Diệp Phàm so với môn phái nào cũng quan trọng hơn. Nhưng, việc này là do bọn họ dính vào. Chỉ sợ tình thế phát triển đến không thể vãn hồi.
Cung Khai Hà nói.
- Hay là để người thân ra mặt.
Thôi Kim Đồng nói.
- Có lý.
Cung Khai Hà gật đầu nói.
- Hơn nữa, đối với phái Côn Lôn, chúng ta cũng phải tạo áp lực. Hai bút cùng vẽ, chỉ cần một bên buông lỏng, việc này sẽ dễ làm hơn.
Thôi Kim Đồng nói.
- Ôi, cách này không tồi, Thiết Chiêm Hùng muốn làm việc thì để anh ta đi lo liệu. Cứ như vậy, việc này giao cho đồng chí Ngọc Chấn. Đến lúc đó, không giải quyết được việc này còn có hi vọng giải hòa.
Cung Khai Hà vỗ đùi đứng lên.
- Đúng vậy, phái Côn Lôn nghĩ chúng ta không có cách nào trừng phạt họ. Nếu một khi chuyện của Hồng Đường giải quyết theo pháp luật.
Tin rằng Ngọc Chấn sẽ truyền tin tức cho bọn họ. Đến lúc đó, bọn họ thật đúng là kiêu ngạo vậy để Thiết Chiêm Hùng trừng trị họ một phen.
Tôi tin phái Côn Lôn có thể trơ mắt nhìn hai đệ tử ngồi tù. Tổ trưởng Cung, chúng ta vội làm gì.
Hơn nữa, vị Chu trưởng lão kia không chạy thoát có phải không?
Thôi Kim Đồng cười nói.
- Lão Thôi ôi lão Thôi, cách của anh cũng mới mẻ độc đáo. Được, không tồi không tồi.
- Anh có thể không biết, Bộ công an có một thứ trưởng tên là Thiết Chiêm Hùng, người này thân thiết với Diệp Phàm. Là tự anh ta ra chỉ thị. Việc này hiện giờ anh ta theo dõi, hơn nữa, người ta vật chứng khẩu cung cái gì đều đầy đủ. Nếu làm theo trình tự thì chúng ta sẽ bị động.
Cho nên, bọn họ có cái gì không dám, huống chi, cũng không có một giới hạn nhất định nào.
Hơn nữa, như phạm vi trước đây, hành vi của Hồng Đường Tử là được tính toán trước.
bởi vì, phá hư một quy mô lớn như vậy, ảnh hưởng xã hội cực kỳ lớn. Hơn nữa, tạo ra tổn thất nghiêm trọng cho tập đoàn Hoành Không.
Quy hoạch Hoành Không là quy hoạch lớn liên quan đến hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam. Người tham gia nhiều, liên quan đến vài nghìn công nhân, liên quan đến việc di dời mấy chục nghìn dân.
Phạm vi ảnh hưởng này, chưởng môn, anh nghĩ lại có phải là cực kỳ lớn không? Đây là không có cách nào gạt bỏ tình hình thực tế.
Nếu không ai để ý có thể dùng tiền để giải quyết nhưng hiện giờ có người để ý, hơn nữa, không chỉ có một người.
Như tổ A mà nói, chúng ta nếu không đồng ý điều kiện của bọn họ, người ta vẫn đồng ý với quyết định của bộ đi, thì mấy người Hồng Đường Tử sẽ phiền toái.
Ngọc Chấn nói.
- Tôi… tôi lo lắng một chút, ôi đại sư huynh vẫn nằm đó, cũng không biết đến khi nào thì tỉnh dậy. Việc này, nếu chúng ta chịu thua, thì không tốt cho sự phát triển của phái, nhưng nếu không thỏa hiệp, việc này, ôi…