Quan Thuật

Chương 3277: Biết nói chuyện



- Mộc Tháp Tự có lẽ anh chưa nghe qua?

Tuyết Lý Hồng nói.

- Ừm, chưa. Trên mạng có nghe qua về Vịnh Hải Tuyền, đảo Hà Bao, đảo Đông Úc, còn Mộc Tháp Tự thì đúng là chưa từng nghe qua, làm sao, lẽ nào có gì đặc biệt hay sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Mộc Tháp Tự tuy không phải là một địa điểm tham quan ở Trúc Hải, cũng chẳng có mấy danh tiếng. Nhưng, Mộc Tháp Tự lại đang cung cấp Xá lợi tử của “Cao tăng Tuyết Y”. Hơn nữa, đứng ở trên đỉnh núi của Mộc Tháp Tự quan sát cảnh về đêm của Trúc Hải thì rất đẹp, rất khoái trí.

Tuyết Lý Hồng nói.

- Xá lị tử có gì hay, cũng chỉ là những đốt xương không thể bị hỏa thiêu của những hòa thượng sau khi tọa hóa mà thôi. Cũng có người nói là một dạng hóa thạch. Không có ai biết rõ, chẳng qua là nói cho thần bí thôi, thực chất chẳng phải thế.

Ngô Tuấn lạnh lùng “hừ” một tiếng. Đương nhiên là để trọc tức thêm Tuyết Lý Hồng.

- Ngươi đúng là “tri thức uyên bác” đấy, tuy nhiên, ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Cao tăng Tuyết Y là đến từ Ấn Độ.

Đầu tiên là đến Thiếu Lâm tự, sau đó mới về trụ trì ở Mộc Tháp tự. Theo truyền thuyết Cao tăng Tuyết Y thích mặc áo tăng y màu trắng, cho nên gọi là Cao tăng Tuyết Y.

Cao tăng một đời theo đuổi Phật học, sau đó đạt được Phật pháp, mấy tháng không cần ăn chỉ uống một chút nước là có thể sinh tồn.

Cũng có người nói Cao tăng Tuyết Y tọa hóa căn bản vẫn không chết, mà là hóa thành tiên bay về trời. Người đi lễ bái Cao tăng nếu có thể được sự chấp nhận của Cao tăng, thì nhất định mang đến may mắn.

Tuyết Lý Hồng vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Buồn cười, có may mắn gì?

Đường Thành nói chen vào.

- Kéo dài tuổi thọ, có thể khiến cho cơ thể ngươi cảm thấy tinh thần hưng phấn lên rất nhiều. Tôi đã đến đấy 3 lần, lần cuối cùng mới có thể cảm thấy được sự thống khoái của tinh thần này.

Tuyết Lý Hồng tỏ ra rất thần bí nói,

- Đương nhiên, nghe nói để được sự chấp nhận của Cao tăng là rất khó. Một trong 100 người đã là tốt rồi.

- Lừa đảo mà thôi, chuyện thần thánh bây giờ rất dễ mê hoặc. Nhất định là hòa thượng ở Mộc Tháp tự đang nói dối để kiếm tiền mà thôi. Cô cho rằng các hòa thượng đại sư là thuần khiết có phải không nào?

Ngô Tuán lắc lắc đầu.

- Không tin thì thôi, hai người các ngươi đúng là tục tằng.

Tuyết Lý Hồng có chút bực tức.

- Ta tục tằng, cô…

Đường Thành tức giận nói không ra lời.

- Ngươi không tục tằng thì ai?

Tuyết Lý Hồng thêm vào.

- Ta là thượng tích tối cao.

Đường Thành nói.

Diệp Phàm liếc nhìn gã, cười nói,

- Tuyết Lý Hồng nói cậu tục tằng thì tục tằng mà, cậu ấy à, chẳng hiểu chút gì về Phật đạo. Một nghĩa khác của từ “tục tằng” này chính là “bình thường”, “bình thường” có biết không? Chúng ta đều là người bình thường. Tuy nhiên chúng ta đi xem xem, để cho ngươi cảm thấy một chút cái gì gọi là Phật pháp.

Tất cả cùng đi.

- Sao mà xa như vậy chứ?

Đường Thành lẩm bẩm nói.

- Xa thì có làm sao, có xe cậu sợ gì?

Tuyết Lý Hồng cãi lại.

- Diệp tổng, đã muộn thế này rồi mà đi ra ngoài thì có nguy hiểm không? Hay là về khách sạn thì an toàn hơn. Nếu đi đến một nơi hẻo lánh chúng ta lại không phải người bản địa.

Ngô Tuấn phối hợp tham mưu diễn kịch nói.

- Sợ gì, mấy người các cậu đều có một chút thân thủ. Đối phó với mấy tên trộm cướp thì cũng sợ à?

Diệp Phàm “hừ” một tiếng, tỏ ra rất khí thế, Ngô Tuấn không dám nói nữa.

Xe đi được chừng 30 phút mới có thể đến chân núi Mộc Tháp tự.

- Xe không chạy lên được trên đó, phải đi men theo đường bậc thang đá.

Tuyết Lý Hồng nói.

Diệp Phàm gật đầu, bốn người xuống xe sau đó cùng đi lên núi. Không thể không nói, không khí ở đây thực sự không tồi. Một con đường bậc thang đá rộng chừng 2 mét ẩn giữa rừng cây rậm rạp.

Tuy nhiên, vừa đi được một đoạn thì Ngô Tuấn kêu không chịu nổi nữa. Cuối cùng bị Tuyết Lý Hồng trọc cho mấy câu, sau đó Diệp Phàm đồng ý cho gã xuống dưới đợi trước. Thực ra gã đã sớm tìm kiếm mục tiêu ở hai bên rồi.

Tuy nhiên, trên đường không hề phát hiện mục tiêu khả nghi nào. 3 người Diệp Phàm yên tâm đi theo Tuyết Lý Hồng lên Mộc Tháp tự.

Tuy là đã tối, nhưng vẫn có nam, nữ đang thành khẩn quỳ lạy.

- Trụ trì của các người đâu?

Tuyết Lý Hồng hỏi một hòa thượng.

- Thí chủ tìm trụ trì của chúng tôi có việc sao?

Hòa thượng hỏi.

- Chúng tôi muốn thăm viếng Xá lị của Tuyết Y đại sư.

Tuyết Lý Hồng nói.

- Thí chủ biết quy định chứ?

Hòa thượng hỏi.

- Đã đến qua 3 lần rồi, đương nhiên hiểu quy định.

Tuyết Lý Hồng nói. Hòa thượng đưa tay mời.

3 người Diệp Phàm cùng liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nói hòa thượng ở Mộc Tháp tự có vấn đề? Nhưng 3 người là cao thủ to gan, đi theo vào. Đường Thành gọi điện thoại cho Ngô Tuấn, bảo gã ẩn nấp trong Tự tìm có tình hình gì không.

- Thực ra chỉ cần không phải là súng bắn tỉa thì 3 người Diệp Phàm chẳng sợ gì cả. Hơn nữa, dựa vào năng lực mắt chim ưng của Diệp Phàm thì khả năng phát hiện ra những tay bắn tỉa cũng khó.

Rẽ mấy vòng, lúc này phát hiện có hai hòa thượng đang bảo vệ bên một cây to gốc bằng cả 4, 5 người ôm.

Trước cây to có một hòn đá được chế thành một hòm công đức.

Quái lạ, lẽ nào lại bái cây hay sao? hay là đồng bọn của Tuyết Lý Hồng ẩn nấp trong cây. Ba người Diệp Phàm liếc nhìn nhau, cảm thấy chẳng hiểu gì cả. Nhưng cũng cẩn thận cảnh giác, còn Xa Thiên sớm đã lùng sục xung quanh khắp nới trong vòng 20 mét.

Tin tức Ngô Tuấn truyền đến nói là không có điểm khả nghi.

- Diệp tổng, Tuyết Y đại sư đã Tọa hóa ở trong gốc cây này. Không gian bên trong không hề nhỏ, thờ cúng phật thân Xá lị của Dại sư.

Vào đây thăm viếng đều là những người biết được phật pháp của Đại sư. Nhưng để bảo vệ Xá lại phật thân của Đại sư.

Cho nên quy định mỗi người vào trong thăm viếng đều phải góp công đức 300 nghìn tệ. Thể hiện sự thành kính đối với Đại sư.

Chúng ta có 4 người, anh xem?

Tuyết Lý Hồng hỏi.

- Một chút tiền lẻ này có đáng gì, Đường Thành, đưa cho bọn họ 1,2 triệu.

Diệp Phàm khoát tay.

Lúc này, cao tăng dẫn đường rất thành kính giúp Đường Thành bỏ 1,2 triệu vào trong hòm công đức.

Sau đó vung tay lên, hai người hòa thượng tản ra hai bên. Hòa thượng dẫn đường hướng lên thân cây đẩy một cái, một mảng vỏ cây bị hòa thượng đẩy sang hai bên, dường như hai miếng vỏ cây được chế tạo như cửa vậy. Bên trong lộ ra một cửa động hình vòng cung, một người khom lưng có thể đi vào.

Tuy nhiên, bên trong rất tối.

- Sao lại không có đèn?

Diệp Phàm hỏi.

- Không thể bật đèn, bật đèn là không thành kính. Mộc Tháp Tự viếng thăm kim thân Xá lị của Đại sư đều như thế này. Anh có thể hỏi mọi người quanh đây, tuyệt đối không sao. Hơn nữa, sau khi anh vào có thể nhìn thấy cái gì, cảm nhận thấy cái gì, tự mình biết là được. Dùng cơ thể và tâm hồn để cảm nhận Phật pháp của đại sư.

Hòa thượng dẫn đường nói, tỏ ra rất thần bí.

Còn lúc này Ngô Tuấn cũng xuất hiện thở hổn hển, gật đầu với Diệp Phàm, tỏ ý xung quanh đều không có nhân tố nào không an toàn.

Sau đó miệng mới giải thích nói không yên tâm cho Diệp tổng, sau đó đã đuổi theo lên. Thế là Diệp Phàm bảo Đường Thành đưa thêm 300 nghìn nữa, như vậy 5 người đã có thể thăm viếng Tuyết Y đại sư rồi.

Diệp Phàm tương đối bực bội trong lòng, truyền âm nhập mật cho 3 người Xa Thiên, yêu cầu khi vào trong cẩn thận một chút.

- Ta vào trong trước.

Diệp Phàm nói, quyết định vào trong quan sát một chút, mình có Biên Bức, có mắt chim ưng.

- Hay là tôi vào trước đi.

Đường Thành nói.

- Các người đừng tranh nhau, tôi vào trước.

Tuyết Lý Hồng nói, Diệp Phàm gật gật đầu.

Tuyết Lý Hồng vào trong, Diệp Phàm thả Biên Bức vào theo.

Dưới mắt chim ưng, phát hiện bên trong bốn bề đều là trống trơn. Mặt chính diện dường như có một chiếc giường, Biên Bức nhìn, phát hiện nó được làm từ đá ngọc thạch.

Trên chiếc giường khắc một pho tượng bằng gỗ, người này có đặc điểm của người Ấn Độ, tai to mặt lớn, có phần giống với Phật Như Lai trong “Tây Du Ký”.

Đây chắc là tượng gỗ của Tuyết Y Đại sư, vấn đề không lớn. Còn trong tay Tuyết Y đại sư cầm một cái bát gỗ màu đen tuyền, trong chiếc bát dường như có vài thứ như xương cốt, có lẽ chính là cài gọi là Xá lị thần bí kia.

Tuyết Lý Hồng vẫn tỏ ra thành kính, khấu đầu bái lạy. Sau đó yên lặng quỳ xuống đất rất lâu, giống như đang nghe Đại sư giảng phật kinh vậy.

Diệp Phàm cho rằng cô ta đang diễn kịch.

Không lâu sau, Tuyết Lý Hồng đi ra.

Đường Thành đi vào trong, gã nhìn ngó xung quanh xem xét, cuối cùng khom lưng tượng trưng rồi đi ra ngoài.

Tiếp theo là Xa Thiên đi vào, Xa Thiên cũng là người Ấn Độ, rất thành kính đối với những cao tăng từ Ấn Độ đến, nên cũng cúi đầu bái lạy.

Đúng lúc này, Biên Bức của Diệp Phàm đột nhiên rung lên. Cảm thấy được dường như phía trước có sóng dao động.

Diệp Phàm phát hiện, Xá lị trong chiếc bát gỗ kia đang dần dần phát sáng. Sau đó lóe lên một luồng hào quang màu vàng mà mắt thường có thể nhìn thấy được ở trên người của Xa Thiên.

Xa Thiên nhẹ nhàng nghe, đứng yên một lúc rồi mới bái lại rồi đi ra.

- Vừa rồi hình như có động tĩnh?

Diệp Phàm truyền âm nhập mật hỏi.

- Ừm, dường như tôi nghe thấy một giọng nói rất mờ ảo nói cái gì đó với tôi. Tuy nhiên, nghe không hiểu. Sau đó đến khi giọng nói đó không còn nữa thì tôi rời đi. Tuy nhiên, thực sự là cảm thấy về tinh thần tốt lên rất nhiều. Xá lị này thực sự là có tác dụng đấy.

Xa Thiên nói.

Ngô Tuấn vào trong.

Gã vừa bái 3 bái thì đột nhiên “bùm” một tiếng vang lên. Diệp Phàm phát hiện 3 hạt Xá lị cùng phát sáng. Hơn nữa, trong gốc cây đột nhiên như có một luồng uy lực phát ra.

Biên Bức của Diệp Phàm đang muốn tiến lên để xem xét sự thay đổi của Xá lị. “Bốp” một tiếng, tai người bình thường khó mà nghe thấy âm thanh đó truyền ra, Diệp Phàm cảm thấy đau đầu, chợt hắn sợ hãi.

Bởi vì, Diệp Phàm phát hiện Biên Bức vô hình của mình dường như bị một chưởng ném thẳng từ trong gốc cây ra.

Diệp Phàm vội vàng thu Biên Bức lại, trong lòng thầm nói Tuyết Y Đại sư chẳng lẽ cũng là cao thủ, hồn khí của ông ta còn tồn tại ở trong Xá lị. Hơi giống như Tam Hóa Đại sư, Tuyết Y chẳng nhẽ cũng là một cao thủ Thoát Thần Cảnh hay sao?

Thời gian Ngô Tuấn vào trong lâu nhất, ước chừng 1 tiếng mới đi ra. Hơn nữa, vừa đi ra đã thấy vẻ mặt vui vẻ.

Hắn ghé tai Diệp Phàm nói:

- Vị Cao tăng này thật sự là đã hiển linh, hạt xá lị bay lên, sau đó 3 luồng hào quang đã giúp tôi. Giống như một thứ dinh dưỡng cao cấp giúp đỡ tôi vậy. Không lâu sau, tôi đã đột phá lên đỉnh cao của Thập nhất đẳng. Đáng tiếc là không thể đột phá lên được Thập nhị đẳng, chỉ thiêu một bước nữa thôi.

- Tuyết Y cao tăng có nói gì không?

Diệp Phàm hỏi.

- Không, chỉ giống như có nghe thấy tiếng niệm kinh ở nơi rất xa.

Ngô Tuấn nói.

Cuối cùng đến lượt Diệp Phàm vào trong, hắn vồn là muốn thôi. Nhưng vì vừa rồi Biên Bức của mình vào trong có lẽ là sai quy tắc nên Tuyết Y cao tăng đã ném ra ngoài. Bây giờ mình vào có bị gì hay không cũng khó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.