- Đồng chí Diệp Phàm, hiện giờ đã hai tháng, thật sự không thể kéo dài nữa, thời gian của chúng tôi quá nhiều, cấp trên lại không có phản ứng nào. Vì một dự án không dùng Tỉnh ủy thấy lãng phí không cần thiết.
Vẻ mặt Chiêm Hữu Quang nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, quan điểm của Tỉnh ủy Điền Nam cũng chính là giảm bớt gánh nặng cho cậu. Nếu cậu vẫn có gánh nặng này, không có lợi cho sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không.
Chính vì giảm áp lực của cậu nên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mới quyết định như vậy. Bởi vì, việc nhiều quá sẽ khó khăn cho Tập đoàn Hoành Không.
Các anh đã có nhiều việc, không thể để cho các anh thêm việc.
An Bình Phong nói.
- Ý của tỉnh Thiên Vân cũng không khác mấy, ý của hai Tỉnh ủy là cậu làm tốt việc của Tập đoàn Hoành Không là được. Còn chuyện cho Tập đoàn Hoành Không các cậu huyện Lăng Hà cùng Hoành Cương sẽ không điều chỉnh lại, vẫn do tập đoàn Hoành Không quản lý phát triển.
Chiêm Hữu Quang nói.
- Việc này không thể thay đổi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, đây là quyết định của Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Đây là quyết định chính thức. Cậu tập trung cán bộ chúng tôi tuyên bố một chút.
Chiêm Hữu Quang nói.
- Tốt lắm, tôi chấp hành quyết định của Tỉnh ủy.
Diệp Phàm hừ nói ra mấy chữ. Trong lòng hắn phẫn nộ đến cực điểm, muốn phun trào.
Không lâu, tập trung các nhân viên liên quan, hai vị lãnh đạo đọc quyết định của tỉnh.
- Hai vị lãnh đạo, tôi vẫn còn muốn tiếp tục ở lại tổ xin dự án của Tập đoàn Hoành Không.
Lúc này Cái Thiệu Trung nói.
- Tôi cũng vậy,
Lam Tồn Quân, Bạch Hoa Giang, Bao Nghị và Ngũ Vân Lượng cùng tỏ thái độ.
- Ha ha, nhân viên của Tập đoàn Hoành Không đương nhiên có thể tự giải quyết. Tỉnh ủy chúng tôi không can thiệp công việc của các anh.
Chiêm Hữu Quang cười nói.
- Không phải nhân viên của Tập đoàn Hoành Không nhưng tôi không muốn rời khỏi tổ xin dự án.
Lam Tồn Quân nói.
- Các đồng chí muốn tiếp tục tham gia chúng tôi cũng không phản đối, nhưng không cần vì tham gia mà làm chậm công tác.
Chiêm Hữu Quang nói.
Lời này nói chính là có chuyện. Cũng có thể coi là một loại cảnh báo. Nếu anh không làm tốt công việc, thì bị trách cũng là bình thường.
- Yên tâm, tôi sẽ làm tốt hai việc.
Lam Tồn Quân đứng lên kiên quyết tỏ thái độ muốn đi theo Diệp Phàm.
- Đồng chí Tồn Quân, cậu đã suy nghĩ kỹ, đây cũng không phải là trò đùa?
Triệu Hướng Vân lên tiếng đầu tiên, việc này cũng là cảnh báo.
- Tôi không hiểu cái gì là trò đùa.
Lam Tồn Quân đứng thẳng người, mồi lửa của Triệu Hướng Vân khá phản cảm.
- Vậy đi, tối với quyết định của Tỉnh ủy cậu không chấp nhận thì cứ như vậy đi. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ báo cáo thái độ của cậu với tỉnh ủy.
Triệu Hướng Vân còn lôi Tỉnh ủy ra làm lá chắn.
- Lam Tồn Quân tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của Tỉnh ủy, vừa rồi Bí thư Chiêm cũng nói quyết định này chỉ đề cập đến những người do Tỉnh ủy quản lý.
Lam Tồn Quân tôi là cán bộ của Tỉnh ủy nhưng tôi là cán bộ của thành phố Hạng Nam.
Thuộc về cán bộ địa phương, cho nên, tôi tiếp tục tham gia cũng không vi phạm quyết định của Tỉnh ủy đúng không?
Hơn nữa, thành phố Hạng Nam không xa Tập đoàn Hoành Không, cũng tiện cho tôi giải quyết công việc.
Lam Tồm Quân hừ nói.
- Ôi, đồng chí Lam Tồn Quân muốn ở lại thì ở lại đi.
Chiêm Hữu Quang lên tiếng.
- Đồng chí Cái Thiệu Trung chính là trợ lý Chủ tịch tỉnh, là thành viên trong bộ máy Tỉnh ủy. đồng chí Thiệu Trung, anh còn muốn ở lại không?
Triệu Hướng Vân lại vòng sang Cái Thiệu Trung.
- Tôi là trợ lý Chủ tịch tỉnh, đúng vậy, nhưng tôi cũng là Chủ tịch Tập đoàn Hoành Không. Đối với quyết định của Tập đoàn Chủ tịch như tôi cũng kiên quyết chấp hành.
Cái Thiệu Trung cũng tìm ra một lý do.
- Hừ, đồng chí Thiệu Trung, đây là quyết định của Tỉnh ủy. Anh là thành viên bộ máy của Tỉnh ủy có vẻ không giống. Đây cũng phải là Tỉnh ủy nhất trí chứ?
Triệu Hướng Vân hừ lạnh nói.
- Tôi không phải đã nói, tôi có hai thân phận sao?
Cái Thiệu Trung nói.
- Trợ lý Cái, tôi thấy anh vẫn nên đi.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Không cần, tôi là Chủ tịch đương nhiên phải ủng hộ công việc của cậu. Việc này tôi quyết định. Mẹ kiếp!
Cái Thiệu Trung tức giận.
- Anh mắng ai vậy đồng chí Cái Thiệu Trung?
Triệu Hướng Vân hỏi.
- Mắng sao Chủ tịch Triệu, tôi quen miệng thôi, ngại quá, quen miệng.
Cái Thiệu Trung nhún vai hừ nói
- Đương nhiên, nếu Chủ tịch Triệu nghĩ như vậy tôi cũng không có cách nào.
Lúc này, ở đây tràn ngập mùi thuốc súng.
- Anh không phải mắng tôi thì mắng ai? Vừa rồi tôi đang hỏi anh, anh trả lời. đồng chí Cái Thiệu Trung, không cần coi mọi người trong thiên hạ thành kẻ ngốc.
Triệu Hướng Vân từng bước ép sát.
Hôm nay nắm được nhược điểm chính là muốn trừng phạt Cái Thiệu Trung một chút. Nguyên nhân đương nhiên rất nhiều, nguyên nhân trực tiếp chính là lần trước ba người tranh nhau chức trong tiểu tổ.
Lúc đó Phong Hồ Ninh là do Tỉnh ủy quyết định, mà Cái Thiệu Trung là Diệp Phàm đẩy vào. Mà Triệu Hướng Vân cảm thấy khó kham, một Phó Chủ tịch tỉnh như anh ta không ngờ không có chỗ, còn không bằng một trợ lý Chủ tịch tỉnh.
Việc này Triệu Hướng Vân vẫn canh cánh trong lòng.
- Phó chủ tịch Triệu, trợ lý Cái cũng không nói tên chỉ họ? Ngay cả từ Triệu cũng chưa xuất hiện, càng không có chữ Hướng Vân?
Diệp Phàm xen vào.
- Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cũng không hiểu sao đồng chí Diệp Phàm? Tôi không rõ cậu làm ông chủ của Tập đoàn Hoành Không như thế nào?
Ngay cả đến việc ấy đều không lý giải được, vậy cậu còn phải trở về học tập?