Quan Thuật

Chương 3312: Ngay cả Chủ tịch Khúc cũng không nể mặt



Vừa về đến thì việc tốt cũng đến, Vương Long Đông làm việc ở Văn phòng Chính Vụ viện gọi điện thoại đến, nói là Chính Vụ viện đã thông qua tính khả thi của công trình trọng điểm quốc gia 11-5 của Đại quy hoạch Hoành Không. Có lẽ không lâu sau thì sẽ phái đoàn khảo sát xuống để xác minh một chút.

Có cặp có đôi.

Diệp Phàm vừa ngồi xuống ghế, liền có điện thoại của Chủ tịch Khúc, nói:

- Nghe nói gần đây cậu đã đi Việt Đông?

- Ừm, đã đi mấy ngày, thăm tình hình phát triển của hai công ty con.

Diệp Phàm trả lời.

- Bây giờ đã về chưa?

Chủ tịch Khúc hỏi.

- Tôi vừa trở về.

Diệp Phàm trả lời.

- Thế thì tốt, cậu phải làm tốt công tác chuẩn bị. Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh lại mở Hội nghị. Cảm thấy cứ duy trì suy nghĩ như trước thì tốt.

Chủ tịch Khúc nói.

- Cách nghĩ cũ, là ý gì tôi không hiểu?

Diệp Phàm cố ý giả vờ, sớm đã đoán được trên tỉnh có lẽ lại muốn quay trở lại thành lập Tổ Đệ trình Hạng mục. Chiếc bánh ga tô lớn như thế tỉnh sẽ không thể nào đứng nhìn giao toàn bộ cho Tập đoàn Hoành Không chiếm lấy được.

Bằng không làm sao có thể thể hiện được quyền chỉ huy và sự coi trọng của tỉnh được.

- Chính là việc ở giai đoạn trước khi thành lập Tổ Đệ trình hạng mục, đồng chí Chiêm Hữu Quang đã chạy xuống. Ban Đệ trình hạng mục trước kia không những phải khôi phục lại mà quy mô còn phải lớn hơn. Lần này thành viên phối hợp có lẽ sẽ đông và toàn diện hơn.

Chủ tịch Khúc nói.

- Rút thì cũng đã rút rồi còn thành lập cái gì nữa, hơn nữa thành viên nòng cốt của Tập đoàn Hoành Không chúng tôi vẫn ở đây. Tuy người ít một chút, nhưng việc đệ trình cũng có thể thuận lợi hoàn thành được có phải không nào? Những việc này cũng chưa cần phải phiền đến tỉnh.

Diệp Phàm cố ý làm khó dễ Chủ tịch Khúc một chút.

- Cậu xem…cậu, cấp trên đơn vị chủ quản của Tập đoàn Hoành Không là ai? Đồng chí Diệp Phàm, cậu phải làm rõ ràng mới được.

Tuy chúng tôi đã trao quyền tự chủ rất lớn cho Tập đoàn Hoành Không, nhưng Uỷ ban nhân dân tỉnh chúng tôi vẫn là đơn vị chủ quản của Tập đoàn Hoành Không có phải không nào?

Đối với quyết định của cấp trên Tập đoàn các cậu phải chấp hành vô điều kiện mới đúng. Sao bây giờ lại cò kè mặc cả với tôi cơ chứ.

Chủ tịch Khúc tỏ ra rất tức giận, có lẽ cũng đã đoán được điều gì đó.

- Chấp hành đương nhiên là phải chấp hành, tuy nhiên, có một câu mà tôi phải nói rõ. Tập đoàn Hoành Không chúng tôi cũng không phải thứ hàng bán ngoài vỉa hè.

Không thể nói tỉnh muốn rút người là rút, muốn về là về. Thế thì Tập đoàn Hoành Không chúng tôi là cái gì.

Lúc đầu các anh muốn rút đi, chúng tôi cố gắng giữ lại nhưng đồng chí Triệu Hướng Vân vẫn xuống ép Cái Thiệu Trung và Lam Tồn Quân phải rút đi.

Tỉnh nói là đã giao cho chúng tôi quyền tự chủ rất lớn, nhưng Công ty Hoành Không chúng tôi muốn thành lập tổ Đệ trình hạng mục của mình tỉnh cũng có ý kiến.

Kết quả là chúng tôi đã kiên trì tiếp tục, bây giờ đang tốt hơn rồi các anh lại nói quay lại.

Thật sự là muốn đem nhà máy của chúng tôi ra làm trò đùa hay sao?

Lời nói của Diệp Phàm bắt đầu sắc bén hơn, lần này chính là muốn làm khó Chủ tịch Khúc một chuyến.

- Xem xem, cậu lại thế rồi. Chẳng phải đã nói với cậu là phải phục tùng đại cục của tỉnh rồi sao? Quyết định lần trước cũng bởi vì tình thế mà thay đổi. Quyết định bây giờ cũng là vì tình thế thay đổi mà quyết định đại cục. Đồng chí Diệp Phàm, là một đơn vị cấp dưới, phải có ý thức lãnh đạo, quan niệm đại cục mới được.

Chủ tịch Khúc cũng hơi tức giận.

- Tự chúng tôi có thể quyết định. Không cần phiền đến tỉnh. Trước kia các anh nói lãnh đạo tỉnh xuống đều có công việc, chỉ cần kiêm chức, không thể làm lỡ công việc của tỉnh được.

Vì thế Tập đoàn chúng tôi thông cảm với chỗ khó của tỉnh. Cho nên chúng tôi quyết định tập đoàn chúng tôi tự làm là được rồi.

Nếu đến khi việc đệ trình thực sự có thể thành công mong Chủ tịch Khúc và lãnh đạo tỉnh xuống cắt băng là được rồi.

Chúng tôi không làm phiền tỉnh nữa.

Diệp Phàm “hừ” nói, thái độ ương ngạnh.

- Cậu…cậu, sao lại nói không thông như thế chứ?

Chủ tịch Khúc “hừ” nói.

- Thái độ của tôi chính là như thế.

Diệp Phàm “hừ” nói, “tút, tút…” Chủ tịch Khúc đã cúp máy.

Xe của đồng chí Chiêm Hữu Quang vừa đi đến nửa đường thì nhận được điện thoại của Chủ tịch Khúc gọi ông ta quay trở về.

Lão Chiêm trở về tỉnh với vẻ mặt nghi hoặc. Vội vàng đến phòng giao ban của Uỷ ban nhân dân tỉnh, phát hiện Triệu Hướng Vân, Hồ Ninh và Cái Thiệu Trung đều đang có mặt.

Sau khi hiểu hết tình hình, trong lòng Chiêm Hữu Quang cũng tức giận, cười đau khổ.

- Đồng chí Diệp Phàm cũng quá là lì mặt có phải không nào. Tập đoàn Hoành Không là nhà máy trực thuộc Uỷ ban nhân dân tỉnh quản lý, vậy mà lại không phục tùng sự chỉ huy của Uỷ ban nhân dân tỉnh. Bọn họ muốn làm cái gì thế, hay là muốn “độc lập”. Có phải là muốn thoát ly khỏi chính quyền để tự làm hay sao?

Triệu Hướng Vân vẻ mặt phẫn nộ.

Lão giơ tay định đập lên bàn, mới nghĩ đến mấy vị lãnh đạo cũng đang ở đây, vội vàng vung vung tay như đang bị tê tay rồi hạ tay xuống.

- Chẳng lẽ quy hoạch của bọn họ thực sự được phê chuẩn mà không thông qua tỉnh hay sao?

Phó Chủ tịch Phong Hồ Ninh “hừ” nói.

- Có phải hắn muốn thoát khỏi sự quản lý của tỉnh để sang bên Ban Quốc tư. Đến khi đó thì chẳng có việc gì với chúng ta nữa.

Chiếm Hữu Quang nói.

- Đúng vậy, mượn sự thành công của lá cờ đệ trình hoàn toàn có thể sẽ như vậy. Hơn nữa, tin rằng lãnh đạo Ban Quốc tư cũng vui khi thấy Tập đoàn Hoành Không trở về thành nhà máy trực thuộc Bộ quản lý. Âm mưu này tuyệt đối không thể để hắn thực hiện được.

Triệu Hướng Vân thiếu chút nữa thì nhổ nước miếng.

- Việc này cũng không thể hoàn toàn trách người ta được, thời gian trước làm cũng quá một chút.

Chủ tịch Khúc thở dài.

- Không phải là quá, căn bản là phá sau lưng, dùng một câu thổ ngữ nói đó chính là “Thắc bất địa đạo”, đồng chí Diệp Phàm có tức giận cũng là bình thường mà. Người đất cũng sẽ tức giận có phải không nào?

Cái Thiệu Trung tiếp lời.

- Trợ lý Cái, những lời anh nói hơi quá rồi. Cái gì mà phá sau lưng, Uỷ ban nhân dân tỉnh có âm mưu như thế sao?

Chính anh cũng là một trong những thành viên của của Uỷ ban nhân dân tỉnh, sao lại có thể nói ra những lời như thế. Khi đó cũng là vì cần thiết nên tỉnh mới suy nghĩ như thế có phải không nào?

Bây giờ cũng vì cần nên mới quyết định như thế có phải không nào? Thời đại thay đổi, thời gian thay đổi, một số quyết định cũng không thể nhất thành bất biến được có phải không nào?

Triệu Hướng Vân nã pháo vào Cái Thiệu Trung.

Hoả lực cũng rất mạnh. Bởi vì lúc đầu khi đưa ra quyết định này Triệu Hướng Vân là người khởi xướng mạnh mẽ nhất. Lần này làm cho ông ta bối rối nhất chính là Cái Thiệu Trung.

- Tôi nói sai sao? Những đồng chí chúng ta ngồi ở đây đều dùng lương tâm để suy nghĩ xem có phải là như thế hay không. Có những việc không cần phải đưa ra đây để nói, mọi người không dễ chấp nhận. Anh biết, tôi biết trong lòng đều hiểu cả, thời buổi này ai cũng không phải là kẻ ngốc.

Cái Thiệu Trung “hừ” nói.

Hiện trường chợt im lặng.

Rất lâu sau, Chiêm Hữu Quang mới nói:

- Lần này nếu đồng chí Diệp Phàm cứ cứng đầu với chúng ta thì thực sự cũng chẳng dễ giải quyết.

- Cứng đầu, hắn có bao cân lượng mà muốn “chỉ đạo” Uỷ ban nhân dân tỉnh, đơn giản chính là Thái Phó “xương cuồng truy ái” chạy đi đâu. Cơn gió này không thể to lên được, loại phong khí này phải kiên quyết kìm nén lại. Bằng không lâu dài những đồng chí cấp dưới lại học theo, Uỷ ban nhân dân tỉnh nào còn có thể quản lý cấp dưới được nữa?

Triệu Hướng Vân nói.

- Ý của Chủ tịch Triệu là…?

Phong Hồ Ninh hỏi.

- Loại bỏ hắn, Tập đoàn Hoành Không chẳng phải là nhà máy trực thuộc tỉnh quản lý hay sao? Ban lãnh đạo Uỷ ban nhân dân tỉnh sau khi thông qua hội nghị thảo luận thì có quyền loại bỏ lão tổng Diệp Phàm này.

Loại bỏ được hắn, Tập đoàn Hoành Không còn có thể phân cao thấp với chúng ta hay sao? Phải trảm một người làm gương, kiềm chế những luồng gió độc này.

Bằng không, những đồng chí cấp dưới tạo được một chút thành tích liền lên mặt, đây là điển hình của hành vi cuồng vọng cá nhân nghiêm trọng, hành vi của chủ nghĩa anh hùng cá nhân.

Đây là quyền lực mà nếu để bành trướng ra không thể tiết chế được thì sẽ xảy ra đại sự.

Triệu Hướng Vân nói.

- Loại bỏ, đồng chí Triệu Hướng Vân chỉ thị loại bỏ sau đây là đúng rồi.

Cái Thiệu Trung cười nhạt nói.

- Lão Triệu, ông chủ của Tập đoàn Hoành Không không chỉ có một mình chúng ta.

Phong Hồ Ninh nói.

- Có thể liên thủ với tỉnh Điền Nam mà, rồi thông báo với Ban Quốc tư một chút là được rồi.

Triệu Hướng Vân nói.

- Nếu như đồng chí bên Điền Nam không đồng ý? Có lẽ Diệp Phàm sẽ mời bọn họ tham gia vào Tổ Đệ trình hạng mục, bọn họ có lý do gì để đứng ra tước mũ của Diệp Phàm chứ?

Phong Hồ Ninh hỏi.

- Thiên Vân chúng ta là cổ đông lớn, có quyền quyết định việc này. Tuy nhiên, tôi tin rằng tính khí của đồng chí Diệp Phàm như thế, từ đầu Điền Nam loại bỏ nhanh hơn chúng ta, Diệp Phàm sẽ nể mặt họ sao? Chi bằng liên hệ với Điền Nam một chút rồi có thể cùng phối hợp.

Triệu Hướng Vân nói.

- Thôi đi, đừng bàn những việc “không mắt” ấy nữa.

Chủ tịch Khúc khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc liếc nhìn mọi người, nói,

- Đồng chí Diệp Phàm có oán trách cũng là bình thường.

Cách làm của chúng ta trước kia đúng là có chút không thoả đáng. Quan trọng bây giờ phải làm thông được công việc của đồng chí Diệp Phàm mới là việc quan trọng nhất chứ không phải là cắt chức.

Cắt chức không phải dễ dàng như vậy, dù chúng ta là cấp trên chủ quản của Tập đoàn Hoành Không cũng không dễ.

Có cần thông qua Tỉnh uỷ phê duyệt, có cần thông qua Ban Quốc tư phê duyệt một chút, như vậy dù là có thể thành công, nhưng đổi lại, Chính Vụ viện phái tổ chuyên gia xuống thì ai sẽ tiếp đãi.

Còn nữa, đến khi người ta chỉ đích danh đồng chí Diệp Phàm nói về Đại quy hoạch Hoành Không, chúng ta sẽ phải đi đâu để tìm đây?

Vì thế, những việc này là không thực tế. Huồng chi chỉ một chút oán trách đồng chí Diệp Phàm mà chúng ta phải cách chức cậu ta, việc này, cũng là một cách nhìn không thoả đáng.

Những cống hiến của đồng chí Diệp Phàm đối với Tập đoàn Hoành Không không có đồng chí nào là không ghi lòng tạc dạ.

Chưa vắt chanh đã đòi bỏ vỏ, đó là hành động gì chứ?

Lời của Chủ tịch Khúc thầm phê bình Triệu Hướng Vân, nhất thời mặt lão căng đỏ lên.

- Diệp Phàm không nhận thức được đại cục như thế, việc xử lý có mức độ nhất định của Uỷ ban nhân dân tỉnh cũng là cần thiết. Bằng không sao có thể chịu được.

Tôi đề nghị kỷ luật đồng chí Diệp Phàm vi phạm kỷ luật. Nếu kiên quyết không chấp hành quyết định của Uỷ ban nhân dân tỉnh về Tổ đệ trình hạng mục thì càng phải xử lý nghiêm.

Triệu Hướng Vân vẫn cố nói vài câu để lấy lại thể diện.

- Xử lý, xử lý, anh chỉ biết xử lý. Tổ khảo sát của Chính Vụ viện sắp đến, chúng ta ngồi đây không thảo luận xem làm thế nào để có thể thúc đẩy Tập đoàn Hoành Không thuận lợi nhận được hạng mục, mà lại nói đến xử lý người phụ trách Tập đoàn Hoành Không.

Diệp Phàm làm sai ở chỗ nào, khi bực tức thì có thể phát ra một câu có phải không nào? Đồng chí Diệp Phàm là con người, chúng ta đều là con người, đều có những lúc bực tức.

Huống chi chúng ta đã làm những việc không thoả đáng trước có phải không nào? Hơn nữa, cũng không để cho người ta nói gì, dân chủ mà đảng chúng ta khởi xướng ở đâu?

Cái Thiệu Trung “hừ” nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.