- Ha ha, thật ngại quá, chính xác là thứ kia khó mà có thể nắm được tốc độ.
Diệp Phàm xoa đầu một chút, vẻ mặt xấu hổ.
- Người ta cần 10 năm, cậu mới có mấy tiếng. Đây là cậu có nền móng từ trước nếu không thì ngã chết từ lâu rồi.
Thiên Hạo Tử nói.
Cứ thế đi, Diệp Phàm chỉ đạo Thiên Hạo Tử vừa chạy vừa hỏi đường đến núi Võ Đang. Diệp Phàm cứ chọn chỗ hẻo lánh mà chạy.
Phát hiện này thật là tuyệt vời, hơn nữa tốc dột chạy trong mấy tiếng đã cao hơn bình thường rất nhiều, tuy nói là có thành công một chút nhưng thực ra là tiến bộ rất nhiều, được Thiên Hạo Tử không ngớt lời khen ngợi.
- Khí Vương tiền bối này, nếu tôi dùng 9 đan điền toàn thân đều vân khí ra bên ngoài, hơn nữa lấy đan điền tự nhiên là tâm điểm để khống chế tất cả. Vậy thì toàn thân có khí phun ra không phải là có thể thực hiện được việc bay lượn hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Bay lượn, chuyện này tôi không dám chắc chắn. Nhưng ý tưởng của cậu cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt đấy.
Đúng thế, cậu có 9 đan điền, 9 đan điền phân bố đều trên cơ thể. Cứ như vậy, mở hết 9 đan điền ra, toàn thân tỏa khí ra ngoài có thể nào cũng không bị ngã, đây chẳng phải là đã thực hiện được việc bay lượn hay sao?
Nhưng bay lượn là khả năng, nếu có thể khống chế không tốt chưa biết chừng còn có thể quay vòng tròn trên không trung hoặc nói cách khác là không có cách nào tiến lên được.
Hơn nữa, độ cao thì sao, nội khí của cậu nhều như vậy nhưng dùng được không? Tuy nói rằng thuật thần hành giúp cậu tiết kiệm nội khí, nhưng 9 đan điền đồng thời cùng tỏa ra một lượng khí cũng khiến người ta kinh sợ...
Có điều ý tưởng này của cậu cũng không tồi đâu, có thể từ từ tìm kiếm, chưa biết chừng Diệp Phàm cậu lại là người đầu tiên có thể lợi dụng được thuật thần hành thành công, thực sự có thể bay lượn trên không trung được.
Thiên Hạo Tử nói.
- Tiền bối, các ông là cao thủ thoát cảnh mà vẫn không thể bay lượn được sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không thể, võ công khinh thân của chúng tôi hơn các cậu nhiều. Một người trượt có thể được ngoài mấy dặm thậm chí một cao thủ giỏi trượt được 10 dặm đường. Nhưng, cuối cùng vẫn là phải dừng lại để thở rồi chân mới lại tiếp tục được. Không ai có thể bay được trên không trung.
Thiên Hạo Tử giảng giải.
- Không biết Vũ Vương, bọn họ có trình độ đột phá càng cao thì có thể bay được không nhỉ?
Diệp Phàm cảm thán hỏi.
- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ, chuyện kia muốn thực hiện cũng không thể thành tiên được. Chắc là không thể. Nhưng khinh thân của bọn hộ rất mạnh. Nhảy một cái có thể được hơn mười mấy dặm. Cho người ta cảm giác như bay vậy, thực ra cũng không tính làm gì.
Thiên Hạo Tử nói.
Nghe nói Diệp Phàm sư thúc muốn đến đây, Trương Thiên Lâm vốn có mấy việc cần phải xử lý ở công ty trong Bắc Kinh. Vậy là cũng lập tức chạy từ Bắc Kinh về núi Võ Đang chờ Diệp Phàm ở ngoài viện.
Diệp Phàm vừa mới đi vào sân của Hung Sự Viện thì Trương Thiên Lâm đã tươi cười chạy ra tiếp đón.
- Đã lâu không gặp, phong thái của sư thúc càng ngày càng rạng rỡ.
- Ha ha, cậu cũng khá lắm. Cảnh giới bây giờ đã đến 11 đẳng chưa?
Diệp Phàm hỏi. Hai người nói thẳng đến trụ sở của phái Võ Đang một lúc sau thì đến chủ điện.
- Đã ổn định rồi, hơn nữa có lẽ nguyên nhân là do trước kia có nội khí mạnh, những ngày gần đây có dấu hiệu của đột phá cảnh giới 12 đẳng.
Trương Thiên Lâm cười nói.
- Đó là chuyện tốt.
Diệp Phàm cười cũng hiểu rằng Trương Thiên Lâm muốn cầu mình giúp đỡ.
Diệp Phàm hỏi:
- Gần đâu cậu làm những cái gì, có đến Tàng Thư Lâu đọc sánh không?
- Có, cháu phát hiện ta một hiện tượng kì lạ. Tàng Thư Lâu của phái Võ Đang chúng ta hình như là nơi rất thích hợp để luyện công. Cứ cách một tháng cháu lại cảm giác được nội khí cảu mình rõ ràng là tăng lên rất nhiều. Cho nên, sau này có thời gian cháu chỉ cần đến Tàng Thư Lâu luyện công là được.
Trương Thiên Lâm cười nói.
Thích hợp để luyện công? Rõ ràng cái Tàn Thư Lâu kia là do sư thúc đang âm thầm dùng cách xối nước lên đầu để giúp cháu từng bước luyện công.
Có lẽ là mỗi ngày luyện một ít nên Trương Thiên Lâm không cảm nhận được. Cho nên mới tưởng rằng tự mình luyện được.
- Dương sư huynh thế nào rồi?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Vẫn như thế ạ! Cả này cháu đến Tàng Thư Lâu, còn chú ấy thì bận việc của mình. Đến giờ cháu vào đó đã được hơn 1 năm, nói chuyện cũng không quá 10 câu.
- Haiii, Dương sư thúc chính là người như vậy. Có lẽ vì võ công thấp hơn nên trong lòng có chút tự ti, tác oai tác quái.
Cái này cũng khó mà trách được, trong các sư thúc, sư bá của phá Võ Đang ta có ông ấy là võ công thấp nhất. Các sư phụ sư bá khác ít nhất cũng phải trên 11 đẳng.
Chuyện này cháu muốn giúp ông ấy cũng không được. Hằng ngày chỉ biết tặng ít thuốc cho ông ấy bồi bổ, hy vọng ông ấy có thể nhanh chóng đột phá đến trình độ cao.
Trương Thiên Lâm thở dài.
- Thì ra là như thế, tiểu tử cháu ngày nào cũng hiếu kính như vậy, tự nhiên cũng cho cháu nhữn điều tốt.
Diệp Phàm thầm cười một tiếng, rồi nỏi:
- Có tin gì của Trương sư huynh không?
- Chưa có, từ sau khi ông ấy đi đến tận bây giờ cũng chưa có. Cũng không biết là ông ấy thế nào rồi, cháu rất muốn ra ngoài tìm sư phụ.
Trương Thiên Lâm thở dài, vẻ mặt có hơi buồn bã.
- Đúng rồi, lúc đó nghe nói ông ấy muốn đi cùng với Quyền Thiên đạo trưởng của phái... Sơn, sau đó có đi nữa không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đi rồi ạ, ông ấy với Quyền Thiên, và Phí đại sư của Phí gia, ba người họ cùng đi rồi ạ.
Trương Thiên Lâm nói.
- Còn không mời những cao thủ khác cùng đi sao? Ví dụ như trong 10 người có 1 lạ.
Hoặc nói là các tiền bối khác trong ngũ cực. Tin rằng ngũ cực này hẳn là đều đột phá tiên thiên rồi.
Diệp Phàm hỏi, trong lòng trùng xuống.
Bởi vì, Diệp Phàm bụng bảo dạ, nếu lợi dụng chế tạo khí để khống chế phong gới thì phải cần đến 8 cao thủ tiên thiên.
Mình, Hồng Tà và Lệ Vô Nhai là 3 người. Tiêu Dương Thiên của Hoa Sơn và Tiêu Sắt hai người họ nữa là 5.
Còn thêm Dương Đinh Thiên với Phi Linh Đang của Tuyết gia nữa là 7, cuối cùng còn phải tính Quyền Thiên đạo trưởng của phá. Lao Sơn nữa là vừa tròn 8.
Đương nhiên, Dương Đinh Thiên và Tuyết Quyền Thiên có chắc đến hay không vẫn còn là một vấn đề. Nhưng Diệp Phàm tính bước đầu chính là như thế.
Quyền Thiên cùng với Trương Vô Trần đi tìm bức vương Nam Lăng Hậu rồi, vậy chẳn phải là kéo hết tất cả qua cũng chưa đến 7 người sao, chính là thiếu một người.
Đương nhiên lúc này Diệp Phàm đang nghĩ đến cao thủ ở núi Xương Bối. Sau đó cùng với Hoành Đoạn Thiên Hà cứu mình trong cuộc chiến.
Nhưng người này đi rồi cũng không để lại bất cứ phương thức liên lạc gì, không liên lạc được thì còn ích gì.
Đương nhiên chác là Nga Mi Thiếu Lâm có cao thủt tiên thiên. Chẳng qua là người ta không chịu đến. Hơn nữa Diệp Phàm cũng không muốn để cho quá nhiều người biết về bí mật ở núi Xương Bối.
- Chuyện này cháu cũng không rõ, lúc đó cháu chỉ biết 3 vị tiền bối kia thôi.
Trương Thiên Lâm lắc đầu.
- Đúng rồi, Đại sư và và Tống sư thúc của cậu bây giờ thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Đừng nói đến hai người đó nữa, hộ ở trong lao mà vẫn không thật thà. Chuyện này nói ra cũng mất hết thể diện của phái Võ Đang chúng ta.
Vẻ mặt của Trương Thiên Lâm xị xuống.
- Sao lại như thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi, việc xấu trong nhà không nên vạch áo cho người xem lưng. Nhưng sư thúc cũng là người nhà của chúng cháu, cháu sẽ nói cho sư thúc nghe.
Nhốt hai người bọn họ, cháu cũng không đành lòng. Hơn nữa, quả thực phái Võ Đang chúng ta quyết không tha cho hai cao thủ đó.
Hơn nữa, mấy vị sư thúc đều xan xin giúp họ, cái gì mà tình cảm đồng môn chỉ là câu nói của các lão tiền bối đời trước thôi.
Sau đó cháu mềm lòng đem thả họ ra khỏi nhà lao tăm tối để cho họ khôi phục một chút công lực.
Không ngờ, trước đó không lâu, hai người bọn hộ lại lợi dụng cơ hội này mà chạy trốn. Hơn nữa còn giết ba cai ngục của chúng ta.
Cháu đã tuyên bố họ là phản đồ của phái Võ Đang, chỉ cần là người của phái Võ Đang cứ nhìn thấy bọn họ là có thể giết ngay.
Vẻ mặt của Trương Thiên Lâm có vẻ tức giận.
- Chuyện này phiền phức rồi!
Diệp Phàm nói. Biết trường hợp mà Trương Thiên Lâm nói đến. Trước mắt nói đến trong phái Võ Đang cao thủ mà Diệp Phàm đã từng gặp là Trương Vô Trần, Dương Đinh Thiên hai người bon họ cũng có công lực cao nhất.
Một người là bán tiên thiên, một người là viên mãn ở 12 đẳng. Chính là hiện tại hai người bọn họ đánh lên đến cửa rồi nếu Dương Đinh Thiên mà không ra mặt thì diện mạo của phái Võ Đang cũng chẳng còn.
Đương nhiên hai người đó cũng bị thương rất nặng, không có khả năng hồi phục. Hơn nữa, bọn họ cũng không còn can đảm dám đến núi Võ Đang. Nhưng vẫn có thể âm thầm lập mưu kế.
- Đúng vậy, sư thúc, cháu đang lo họ ôm hận trong lòng mà tìm sư thúc ở bên kia.
Mà Hồng Diệp Bảo đã điều tra ra, còn phải tăng cảnh giới. Việc này cháu nên sớm thông báo với sư thúc nhưng cho đến giờ, chúng cháu vẫn âm thầm truy tìm hai người họ. Chúng cháu hi vọng có thể tìm được họ. Chỉ có điều sau khi bọn họ đi cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng họ đâu cả.
Thế giới lớn thế này, tìm hai người bọn họ cũng như tìm kim đáy bể. Hôm nay, chuyện này không thể dấu diếm được nữa.
Mặt của Trương Thiên Lâm tối sầm lại.
Thực ra, Diệp Phàm cũng hiểu. Hôm nay Trương Thiên Lâm nói ra chưa biết chừng cũng là có ý muốn mình giúp anh ta.
Mình là một cao thủ tiên thiên, dù Tống Thành Sơn và Đại sư huynh có đảm đương trong một thời gian cũng không dám đến đây vuốt râu hùm.
Nhưng thật ra Trương Thiên Lâm đang rất lo lắng. Hai người này đang âm thầm làm hỏng hoặc đánh trực tiếp đến núi Võ Đang, một trưởng môn như anh ta còn có thể làm trưởng môn tiếp được sao?
- Ha ha ha, chỉ cần bọn họ tìm dến Hồng Diệp Bảo thì họ chết là cái chắc rồi.
Diệp Phàm nói với vẻ mặt bình tĩnh.
- Minh thương dễ trốn, ám tên khó phòng, cẩn thận vẫn hơn. Tuy cháu hiểu Hồng Diệp Bảo có cao thủ trấn giữ chỉ e cao thủ lúc này cũng không biết phải làm sao?
Còn nưa, đại đa số Hồng Diệp Bảo vẫn là những người bình thường. Cách tốt nhất vẫn là bắt được hai người bọn họ rồi xử lý.
Phái Võ Đang chúng ta đã thành một tiểu đội bắt giữ rồi. Nếu sư thúc có hứng thú thì cháu có thể giao tiểu đội này cho sư thúc chỉ huy.
Dù sao thì công lực của sư thúc cao, hơn nữa còn nổi tiếng đúng không ạ?
Trương Thiên Lâm cổ vũ Diệp Phàm ra nhập đội bắt giữ của Võ Đang.
- Ha ha ha, ta làm gì có thời gian mà đi quản tiểu đội của cháu. Ta còn phải đi công tác. Công việc bộn bề ngay cả muốn ra ngoài đi chơi một chuyến cũng còn khó nữa là!