- Đúng vậy, lúc tôi sờ không đi vào được, cậu sờ thử lại đi.
Hồng Tà hưng phấn kêu lên. Diệp Phàm đưa tay sờ một chút, lại có thể đi vào. Dường như lúc này con heo chỉ là một hư ảnh ngồi chồm hổm ở trong này.
Hồng Tà và Dương Đinh Thiên đều sờ sờ, nhưng mà, ba người lại sờ vào một thật thể, bàn tay không đi vào. Ba người quay đầu lại, nhìn Diệp Phàm như là quái vật.
- Thiên Hạo Tử, cái này này giống như tượng đá ở trên đảo Thủy Tinh.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, đúng là có giống. Chẳng lẽ con heo này đến từ đảo Thủy Tinh. Nơi này, chắc chắn có liên quan rất lớn đến Đán Phi tử hoặc Vũ Vương.
Diệp Phàm chậm rãi đi vào trong, cả người đi vào trong, dường như cơ thể heo cũng giống như bình thường.
- Mau lui lại.
Lúc này, Thiên Hạo Tử lớn tiếng kêu lên.
- Có gì vậy?
Diệp Phàm lui lại hỏi.
- Con heo giống như luyện vật hàn băng, cậu mà đi vào lâu cậu sẽ bị chết vì lạnh đấy.
Thiên Hạo Tử vội nói.
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi không cảm thấy gì cả. Nếu như do vạn tài hàn băng luyện thành, tôi có thể lấy một khối để luyện vật Bá Vương kim thương của tôi không?
Lòng tham của Diệp Phàm lại nổi lên.
- Cậu có lấy được không?
Thiên Hạo Tử nói.
- Xem ra, cậu đúng thật là người được các lão tổ tông tuyển định. Bằng không, chúng ta không thể đi vào vì sao cậu có thể đi vào?
Lúc này Dương Đinh Thiên càng tin tưởng vào những lời nói dối của Diệp Phàm
- Chúng ta thử cầm tay nhau xem có thể đi vào cùng nhau hay không?
Diệp Phàm đi đầu tiên, người đi thứ hai là Hồng Tà, đương nhiên cũng đi vào thành công.
Một màu xanh biếc gì đó chợt lóe lên phía trước. Diệp Phàm phản xạ có điều kiện. Cảm giác cơ thể mình gặp một chút chấn động, không lâu sau, khẽ một cái, tự nhiên trở về phía trước pho tượng Tam Hóa đại sư.
- Ra rồi, xem ra, con heo chính là cửa ra cửa ra của phong giới.
Hồng Tà cười nói.
- Đúng vậy, pho tượng đại sư Tam Hóa chính là lối vào.
Lệ Vô Nhai nói. Một lúc sau, chưởng môn Trương tiến lên đón.
- Thiên Lâm, qua một thời gian ngắn cậu có rảnh đến chỗ tôi làm việc một chút. Tôi truyền cho cậu một bộ tuyệt học của Võ Đang.
Diệp Phàm nói, Trương Thiên Lâm liền gật đầu.
Người ở khắp nơi tề tụ quanh bí mật núi Xương Bối.
Bởi vì có cao thủ Dương Đinh Thiên. Hiện tại chỉ cần sáu người hợp lực lại là đủ rồi. Còn hơn Diệp Phàm phải đi tìm người sẽ rất phiền toái.
Thu xếp xong Hồng Tà, Lệ Vô Nhai, Nham Tiêu Sắt, Nhất Tiêu, Dương Đinh Thiên, Dương Thiên Ngũ bắt đầu dùng nội khí uẩn nhuận chế ra nội khí làm vật liệu.
- Lãnh Băng Băng không có chuyện gì sao?
Trong lúc ngồi xuống nghỉ ngơi Diệp Phàm cười hỏi Lang Phá Thiên.
- Hì hì, có hay không tôi cũng không rõ nữa. Tuy nhiên, lúc thích hợp thì anh lại chuồn mất, tôi thật là xúi quẩy.
Lang Phá Thiên tức giận hừ một tiếng.
- Không thể nào, cô ấy dám đùa cợt một tư lệnh như anh?
Diệp Phàm hỏi.
- Có gì mà cô ấy không dám, anh xem, chân của tôi vừa thế. Lúc đó lại bị sưng lên.
Lang Phá Thiên nói.
- Loại người coi khinh cấp lãnh đạo sao anh không xử lý nghiêm?
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi không muốn làm mình thêm tức giận.
Lang Phá Thiên nói.
Lúc này, điện thoại của Lang Phá Thiên vang lên. Sau khi nghe máy, Lang Phá Thiên lập tức đứng lên, nói:
- Không xong rồi, theo lời Mã Hán báo lại. Sơn động núi Xương Bối bị một cao thủ công kích, chúng ta mau tới đó thôi. Bọn Mã Hán không đánh lại được.
- Lần này đến đây sẽ làm cho bọn họ đi không trở về, phỏng chừng bên trong là Dạ Đương. Cô ấy trở về báo thù.
Diệp Phàm lập tức điều các cao thủ uẩn nhuận đi, để Hồng Tà cùng Lệ Vô Nhai ở lại, còn tất cả mọi người đều đi đến sơn động.
Bí mật gia công hán trong sơn động cũng không xa, lấy sức của đôi bàn chân cao thủ, chỉ mấy phút đi ra hiện trường.
Phát hiện cánh cửa thứ nhất đã muốn cấp nổ, năm sáu binh lính nằm trong lòng đất thủ động. Trong đó còn có một thiếu tá, tất cả đều muốn hy sinh. Đầu hai binh lính bị chém thành hai mảnh, tủy não đến bắn ra.
- Cháu trai.
Diệp Phàm đỏ mắt, quay vào trong.
Tiếng súng vang lên.
Diệp Phàm nằm sấp xuống tiện tay cầm cây thương. Liền giải quyết được hai người.
Diệp Phàm dùng đôi mắt lục soát, Dương Đinh Thiên phối hợp hai người ngồi chồm hổm. Hễ là có tiếng súng vang lên là một người bị tiêu diệt. Tiêu Sắt Nhất cùng với Tiêu Dương Thiên ở phía sau.
Không lâu sau liền thấy cánh cửa thứ hai, phát hiện mười mấy binh lính dưới sự hướng dẫn của Mã Hán đang chiến đấu với một đoàn bảy tám người mặc áo đen.
Máu tươi nhuộm đầy trên người binh lính. Trong đó có một đội viên chính thức của tổ đặc nhiệm A. Diệp Phàm nhìn qua, phỏng chừng là anh ta đã hy sinh. Trên người Mã Hán cũng toàn máu tươi liều mình đánh trả. Anh ta điên cuồng tiến vào, kêu to là không muốn sống nữa.
- Giết!
Diệp Phàm ra lệnh, bốn đại cao thủ lao vào.
Băng địa một tiếng, một người mặc áo đen bị Dương Đinh Thiên đá cho một cước bay đến đỉnh tháp rồi rơi xuống đất một chút. Tuy nhiên. Đầu và thân có vẻ như bị di chuyển.
Tốc độ của Diệp Phàm cũng không chậm, vài bước đi đã đứng trước mặt Mã Hán. Đá một quyền từ phía sau. Bóng đen vừa thấy liền phản thủ một quyền.
Tiếng nổ giòn vang, cả người bóng đen đụng phải vách động. Diệp Phàm liền đi theo, đá thêm một cước.
Bóng đen cũng rất nhanh, cũng hiện lên. Tuy nhiên, thuật Thần Hành của Diệp Phàm cũng không phải là tồi. Trong chớp mắt đã di chuyển về phía sau bóng đen đánh một chưởng vào giữa lưng bóng đen
Miệng bóng đen phun ra máu tươi, cả người bay đến trước mặt Tiêu Dương Thiên, thân thủ của lão cũng không hề chậm chạc, đá một cước, bóng đen lại bị đá bay về phía Tiêu Sắc Nhất.
Ba người như đang đá một quả bóng, bóng đen đúng như một quả bóng cao su. Chỉ trong một thời gian ngắn, người mặc áo đen nằm xuống.
- Chạy mau!
Còn lại hai tên mặc áo đen trong đó có một tên hét to một tiếng bằng tiếng anh. Két két, lập tức trên người anh ta toát ra sương mù.
- Cẩn thận đấy, trên người anh ta có mấy quả lựu đạn đó.
Diệp Phàm hét lớn, năm đại cao thủ cùng xuất nội khí ra bên ngoài rồi hợp lực lại thành một vòng khí.
Đương nhiên, năm người cũng nhanh chóng cầm lấy binh khí lui về cạnh cửa, khói đen trên người tên áo đen bị Diệp Phàm đá một cước liền bay ra bên ngoài.
Loảng xoảng một tiếng.
Một vật rất lớn từ trên trời rơi xuống lập tức bao lại bóng đen, đương nhiên nó được bọc trong một vỏ chăn, trong nháy mắt một tiếng nổ ầm vang. Đó là lúc tất cả mọi người đều nhảy dựng lên, khói đen bốc lên.
- Đuổi!
Diệp Phàm hô, bởi vì, bóng đen kia bị đá như một quả bóng khiến cho bóng đen còn lại nhanh chóng chuồn mất, hắn lợi dụng hơi nước bảo vệ nên người mặc áo đen mới thoát được.
Năm đại cao thủ chạy đuổi theo, tuy nhiên, đến cửa động phát hiện người mặc áo đen đã sớm chốn vào trong rừng cây tùng. Năm người đuổi theo vết máu, tuy nhiên, tìm hết mọi nơi cũng không thể nào phát hiện ra bóng đen.
- Vừa rồi chúng ta hơi chậm, thân thủ người nọ cũng không kém.
Tiêu Dương Thiên nói.
Lúc này, Mã Hán ôm bụng hô:
- Toàn bộ người mặc áo đen bên trong đã chết. Không một ai sống sót cả.
- Không có việc gì, chắc không phải là người của Hải Lang thì là người của tổ Thần Đạo. Lần này chúng ta giải quyết cao thủ bát cửu đẳng bằng cao thủ lục thất đẳng, cũng đủ để cho bọn họ đau lòng rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
Lúc này, Lang Phá Thiên gọi điện thoại tới, nói:
- Cũng có năm người tới chỗ bí mật công hán, thân thủ cũng không khác, phỏng chừng là cao thủ bát cửu đẳng.
- Hồng Tà và Lệ Vô Nhai hôm nay đánh nhau với bọn họ có bắt được toàn bộ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Bắt, tuy nhiên, đánh chết tại chỗ ba người, còn lại hai người lại uống thuốc độc. Đáng tiếc là không có ai sống cả. Còn tình hình bên kia của các anh thế nào?
Lang Phá Thiên nói.
- Cũng như nhau thôi, không có ai sống sót cả. Tên có thân thủ Tiên Thiên chạy mất, tuy nhiên, cũng bị trọng thương. Anh lập tức liên lạc với tư lệnh viên họ Tây Môn, yêu cầu bọn họ lập tức phái người phối hợp tìm kiếm. Phải chú ý đến sự an toàn, mỗi tổ nhỏ sắp xếp ít nhất mười người đi cùng nhau. Bởi vì, thân thủ của người mặc áo đen rất cao.
Diệp Phàm nói.
- Hiểu rồi.
Lang Phá Thiên cúp điện thoại xuống liên lạc.
Không lâu sau, quân khu tỉnh Việt Đông phái vài nghìn binh lính mặc quần áo màu xanh hò hét chung quanh núi Xương Bối.
Mà gần đây bộ đội cũng hoạt động mở trong núi Xương Bối. Một nửa người ngựa của binh đoàn tham gia vào đội tìm kiếm trên núi Xương Bối. Bốn giờ sau, Cung Khai Hà ngồi chuyên cơ đi tới núi Xương Bối.
Thương tướng Tây Môn Đông Hồng tư lệnh viên quân khu Việt Châu cũng tới.
- Tuy nói tất cả cao thủ phía bên kia đều chết, nhưng mà, bên chúng ta cũng hy sinh hơn chục đồng chí. Hơn nữa, các đồng chí này đều là những người tinh anh trong sư đoàn săn báo. Tất cả đều là người có tài có thể là đội viên dự bị cho tổ đặc nhiệm A.
Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc, cộng thêm vẻ mặt đau lòng.
- Ôi, Thiết môn của chúng ta vẫn có lỗ hổng. Nếu cửa thứ nhất có thể đứng vững, sẽ không chết nhiều người như vậy.
Diệp Phàm thở dài.
- Tướng quân, không phải Thiết Môn của chúng ta không tốt, mà bởi vì bọn họ dùng kiểu bom mới. Uy lực của loại bom này rất lớn, dường như vật liệu bên trong không phải là thuốc nổ, mà là một loại khí thể đặc biệt có tính nổ rất mạnh.
Ngô Quang Bảo vội vàng nói.
- Đã như vậy, các anh phải phá giải loại bom này, bằng không, chúng ta sẽ rơi vào tình thế bị động.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc.
- Việc này chúng tôi đều hiểu, các chuyên gia chúng tôi đã thu thập được các dư lượng trước đó.
Ngô Quang Bảo gật đầu nói.
- May mà lần này chúng ta có nhiều cao thủ ở trong này, bằng không, hậu quả sẽ không lường hết được.
Cung Khai Hà nói.
Đúng vậy, tuy nhiên, sau cuộc chiến này, cũng bình tĩnh lên kế hoạch để đánh nhau với bọn họ. Phỏng chừng cũng sẽ yên ổn được một thời gian ngắn.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Nếu tất cả đều là người của Hải lang, bọn họ cũng khó có thể đứng dậy nổi. Tôi hoài nghi người cuối cùng chạy trốn được có thể là Dạ Đương?
Diệp Phàm nói.
- Anh cảm giác được cái gì không?
Cung Khai Hà hỏi.
Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác như vậy, nhưng cũng không khẳng định chắc chắn được.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Ôi, nếu có thể mời cậu ra nhập tổ đặc nhiệm A chúng tôi cũng tốt. Chuyện đổ máu lần này chính là tiếng chuông cảnh tỉnh chúng ta, thực lực tổ đặc nhiệm A quá yếu. Khả năng ứng phó khẩn cấp của chúng ta khi gặp chuyện thế này vẫn còn một chút khiếm khuyết.