Chuyện lần trước tuy nói là thể hiện cũng được nhưng nguyên nhân đó là vì đối thủ của Diệp Phàm là một Phó chủ tịch thành phố, cấp bậc không cao bằng Khổng Đông Vọng. Cái kiểu chèo thuyền theo nước này đương nhiên là Khổng Đông Vọng sẽ làm.
Bây giờ phải đối mặt là Chủ tịch tỉnh Lâm, Khổng Đông Vọng cũng có chút lo xa. Loại người không đủ kiên định này đương nhiên đồng chí Diệp Phàm cũng sẽ không để cho y đi vào vòng trong.
- Việc này sao tôi lại không rõ, hơn nữa, đối với một cái khách sạn chúng ta đã vào khá nhiều. Hơn nữa các khách sạn to nhỏ của thành phố Việt Châu này có trăm cái. Tôi đâu thèm đến. Đương nhiên, nếu Chủ tịch tỉnh Diệp có gì dặn dò, Đông Vọng có thể đi vào điều tra một chút.
Khổng Đông Vọng có làm cho Diệp Phàm phát cáu, đành phải kiên trì nói đến cùng.
- Ha ha, Đông Vọng, Lâm Thiệu Đông vừa mới xuống tay với Chủ tịch huyện rất nặng. Chẳng lẽ trong chuyện này không có một chút mờ ám nào hay sao?
Diệp Phàm hỏi:
- Công lao của các vị cán bộ đương thời không phải là ít. Chúng ta không thể đổ oan cho người tốt. Hơn nữa, vụ án kia cơ quan của các anh cũng rõ chứ?
- Cơ quan có tham dự vào chuyện giải quyết, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì tôi không rõ. Có điều nếu đủ khả năng hoàn thiện việc này trong vòng nửa tháng, thì chắc chắn Chủ tịch huyện kia cũng có vấn đề.
Khổng Đông Vọng nói.
- Thế này đi, cái khác thì tôi không nói. Lúc mà anh mang toàn bộ tài liệu của vụ án kia đi thì in lại cho tôi một bản là được. Việc này âm thầm thôi, hơn nữa cũng không phải liên quan đến anh.
Diệp Phàm nói.
- Vì chuyện của Chủ tịch Diệp mà có liên liên quan thì cũng không sao, sau khi về tôi sẽ lập tức làm ngay. Nhưng phần lớn tài liệu đều nằm trong Cục phòng chống tham nhũng của thành phố. Bọn họ không thể cho chúng tôi được. Tôi chỉ có thể lấy tài liệu trong cơ quan thôi.
Khổng Đông Vọng nói.
- Cậu nghĩ cách là được.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Trong câu nói của Khổng Đông Vọng còn có sự hàm nghi. Bởi vì, trước kia anh ta từng đảm nhận chức vụ Giám đốc sở công an tỉnh. Ứng dụng một vài thủ đoạn hẳn là anh ta rất thành thạo.
- Tôi hiểu rồi.
Khổng Đông Vọng gật đầu nói.
Tối hôm đó, Diệp Phàm đã đi hỏi thăm Bí thư thành phố đã về hưu Tô Thanh Vân.
- Hiếm khi nhìn thấy cậu - người hay bận việc lớn thế này.
Tô Thanh Vân cười tiếp đón Diệp Phàm ngồi xuống.
- Không còn cách nào khác, lần này cũng có chuyện phải qua Việt Đông cho nên qua đây thăm ngài một chút.
Diệp Phàm cười ngồi xuống.
- Trả ơn Tổ quốc có thể được cộng sự với cậu đó là chuyện tốt.
Tô Thanh Vân nói.
- Thân thì lại càng thân thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Việt Đông vừa mới bắt đầu đã thay luôn người. Chắc hẳn cũng có ảnh hưởng đến công ty con của các cậu?
Tô Thanh Vân rất tinh tường, sớm đã nghe ra ý vị này.
- Đương nhiên là có sự ảnh hưởn. Nhưng tôi muốn nghe những tình huống mới lúc bắt đầu. Về mặt này chắc là chú Tô cũng biết chút ít?
Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề, dù sao cũng là thân thích.
- Đồng chí Thái Nhất Cương là từ vị trí Bí thư tỉnh ủy An Đông đến đây. Tuy nhiên đến Việt Đông cũng chỉ là Bí thư tỉnh ủy.
Nhưng Bí thư tỉnh ủy Việp Đông nhất định phải trở thành ủy viên của Ủy ban chính trị và Pháp luật, hưởng thụ sự đãi ngộ cấp Phó quốc.
Còn Lâm Xương Lực là từ vị trí Phó chủ nhiệm Bộ Kinh tế- Thương mại của quốc gia xuống. Không thuộc hàng cán bộ. Còn thực lực của Lâm gia ở Bắc Kinh cũng không phải bình thường.
Lúc trước Thái Nhất Cương mới chỉ là đại diện cho Bí thư thì Lâm Xương Lực đã chính thúc nhận chức Chủ tịch tỉnh rồi. Hai người vừa mới xuống đã cướp người.
Ai có thể chiếm chân làm chuyện đại sự trong tỉnh trước? Dù Thái Nhất Cương là Bí thư nhưng Chủ tịch tỉnh kia cũng có chiêu của mình.
Ai cũng không muốn để cho đối phương làm khó. Đặc biệt là Việt Đông, cũng không hơn tuổi Lâm Xương Lực cơ hội lên chức vẫn còn có hi vọng.
Nhưng, nói đến trước mắt. Vì Thái Nhất Cương chưa chuyển chính thức, cho nên làm người, làm việc vẫn ở cấp thấp.
Còn vì Lâm Xương Lực đã bắt được cơ hội này mà thừa thắng xong lên, y đang cướp thời gian.
Tô Thanh Vân vừa uống trà vừa nói.
- Vậy thì trước mắt Thái Nhất Cương đang yếu thế đúng không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Chuyện này nói thế nào nhỉ? Nếu nói đến vị trí yếu thế của người này, nhưng nhìn từ sự cân bằng trong Tỉnh ủy. Khí thế của Lâm Xương Lực cũng không lớn hơn Thái Nhất Cương bao nhiêu. Điều tôi nói chỉ là tương đối thôi.
Tô Thanh Vân nói.
- Vậy thì Bí thư Ngô Hội Đông cùng Chủ tịch Thành phố Dương Thanh Hoài đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Trước kia Ngô Hội Đông đi theo Bí thư Xương Sơn, chuyện này mọi người đều rõ. Nhưng bây giờ, Bí thư Triệu lại chạy mất rồi.
Còn Ngô Hội Đông tạm thời bị trung lập. Hơn nữa, làm Thường vụ Tỉnh ủy, có lẽ y cũng đang bắt tay vào duy trì cân bằng các mối quan hệ.
Còn quyền quyết định chưa chắc đã ở Triệu gia. Nếu Triệu gia cho rằng quan hệ với Thái gia rất tốt thì Ngô Hội Đồng có lẽ cũng ủng hộ Thái Nhất Cương.
Ngược lại cũng giống nhau thôi. Nói đến đồng chí Dương Thanh Hoài cũng là vì mới đến. Quan hệ của anh ta thế nào tôi cũng không rõ lắm.
Nhưng, Ngô Hội Đông nhậm chức trước anh ta. Hơn nữa, người ta là thường vụ Tỉnh ủy khí thế cao hơn đè ép anh ta ngay.
Nhưng, vừa rồi tôi cũng đã nói qua, không ai muốn bị người khác nắm chặt.
Tô Thanh Vân nói.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đến Chính phủ thành phố. Dương Thanh Hoài vẫn cho hắn chơ hội gặp mặt.
Dương Thanh Hoài khoảng 50 tuổi, đầu tóc rất bóng mượt, mặc Comple, tỏ rõ là người giỏi giang và có khí chất của kẻ làm quan.
- Chủ tịch tỉnh Diệp có thể bớt chút thời gian đến Việt Đông chúng tôi, thực sự là vinh hạnh quá!
Dương Thanh Hoài tỏ vẻ tươi cười, nhiệt tình ra phòng khách tiếp đón Diệp Phàm.
- Thực ra, chỗ này là nơi mà tôi đã từng “chiến đấu”, quay về nhà thấy thân thiết bội phần!
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, thường xuyên về thăm nhà là tốt rồi.
Dương Thanh Hoài cười nói.
- Lần này trở về có cảm giắc không giống!
Diệp Phàm bắt đầu vào đề tài.
- Không giống? Bình thường mà. Khoa học kỹ thuật đang chuyển biến từng ngày, thành phố của chúng ta đang phát triển từng ngày đúng không? Nếu là không thay đổi thì những người như chúng ta chẳng có tác dụng gì sao?
Có lẽ Dương Thanh Hoài cũng đã ngẫm ra mục đích mà Diệp Phàm đến đây.
- Có những thay đổi có thể khiến người ta tiếp nhận nhưng cũng có những thay đổi khó tiếp nhận. Ví dụ như, con đường bên cổng lớn của sơn trang Yến Nguyệt Than “gầy” đi không ít so với trước đây.
Nói đến phạm vi buôn bán, quy hoạch con phố này rõ ràng là không phù hợp với yêu cầu buôn bán đó.
Sau này một khi đã xây xong, người đến buôn bán nhiều hơn vậy thì ngày nào cũng tắc đường thì phiền phức rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, ý của Chủ tịch tỉnh Diệp là tầm nhìn của Chính quyền thành phố chúng tôi trong việc quy hoạch thành phố rất hạn hẹp đúng không?
Dường như Dương Hoài Thanh bắt đầu giận giữ, khẩu khí có ý châm chọc.
- Nếu theo xu thế thì tại sao không mở rộng phạm vi buôn bán của Hồng Đô lớn như những con khố khác?
Mà kế hoạch ban đầu, quy hoạch con đường trước Yến Nguyệt sơn trang đã phải rộng rồi. Tôi không hiểu vì sao chính phủ lại sửa lại quy hoạch như vậy?
Đối với những khách đến buôn bán ở nơi này họ sẽ sinh ra nghi ngờ khả năng quy hoạch của chính quyền Thành phố chúng ta.
Huống hồ, phạm vi buôn bán của Hoành Đô vốn là quy hoạch của đồng chí bí thư Tỉnh ủy Triệu Xương Sơn và nguyên Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền.
Chính vì quy hoạch phạm vi buôn bán của Hoành Đô như vậy khiến tập đoàn Hoành Không chúng tôi cảm thấy không phù hợp với thời đại cho nên mới hạ quyết tâm đầu tư vốn lớn vào sơn trang Yến Nguyệt, đương nhiên tối nói vốn đang là quy hoạch.
Nhưng, điều chỉnh quy hoạch của chính phủ bây giờ hoàn toàn thay đổi. Tôi không thể hiểu được Chủ tịch thành phố Dương đang nghĩ gì nữa?
Nhưng, tôi đến giờ tôi vẫn cảm thấy răng quy hoạch của chính phủ có phải là nhằm vào tập đoàn Hoành Không để thay đổi sơn trang Yến Nguyệt hay không?
Diệp Phàm cũng không hề khách sáo mà chỉ trích.
- Ha ha, Chủ tịch tỉnh Diệp những lời này của cậu hơi quá đáng rồi. Chẳng lẽ những chỉ thị quy hoặc của Thành phố Việt Châu chúng ta còn phải do tập đoàn Hoành Không phê chuẩn hay sao?
Lạ nhỉ? Từ lúc nào mà tập đoàn Hoành Không lạ trở thành lãnh đạo của thành phố Việt Châu thế?
Vậy thì Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Việt Đông làm sao chịu nổi chuyện này? Cả thế giới đang thay đổi từng ngày, chính quyền thành phố căn cứ vào phạm vi buôn bán mà điều chỉnh quy hoạch một chút thì có gì là sai. Còn về phần Chủ tịch tỉnh Diệp nói quy hoạch của chúng tôi là nhằm vào sơn trang Yến Nguyệt căn bản là không có căn cứ.
Chính quyền thành phố chúng ta đối xử công bằng với các những khách đến làm ăn trong thành phố.
Dương Thanh Hoài lườm Diệp Phàm dừng một chút rồi mới nói thêm:
- Đương nhiên, đối với những người tự cho mình là khách đến buôn bán tôi cũng muốn khuyên bọn họ một chút
Chỗ này là thành phố Việt Châu chứ không phỉa là trụ sở của tập đoàn. Ở đây phải tuân thủ theo quy rắc của chúng tôi.
Nói cách khác, những khách thương đó không những không được chính quyền thành phố tán thành mà hơn thế chúng tôi còn không chào đón loại khách thương xoi mói chỉ thị của chính phủ như vậy.
Dù sao thì là khách phải thuận theo chủ. Nếu như như làm quy hoạch theo yêu cầu của khách thương vậy thì quy hoặch cúa Thành phố chúng ta căn bản là thể làm tiếp được rồi.
- Có phải Chủ tịch thành phố Dương, ông nói câu này là nhằm vào tập đoàn Hoành Không chúng tôi phải không?
Diệp Phàm thản nhiên hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha, nếu như Chủ tịch tỉnh Diệp tự nhận tập đoàn Hoành Không như vậy thì cũng không phản đối.
Dương Thành Hoài thản nhiên nhìn cười Diệp Phàm.
- Đương lắm, chủ tịch Dương ông nhớ kĩ những lời hôm nay nói. Diệp mỗ còn có việc xin cáo từ trước.
Diệp Phàm đứng lên xoay người bước đi.
- Đi thong thả, tôi bân không tiễn chủ tịch Diệp được.
Dương Thanh Hoài cũng trả lời.
- Tính tình còn không nhỏ mọn ư?
Diệp Phàm hiểu, hắn vừa mới đi chưa lâu có một người thanh niên đi ra từ văn phòng làm việc của Dương Thanh Hoài với vẻ mặt lạnh lùng.
Người này chính là Lâm Thiệu Đông. Được xưng là công tử số một Việt Đông. Thực ra, nói thế nào cũng không đến lượt y xưng là công tử số một Việt Đông.
Dù sao cha của y cũng không qua Nhị Bả Thủ, nếu bàn về chuyện này còn có những người khác nữa.
- Người ta đến gây gây chuyện, là khách sạn Xương Đô Đại các cậun ngấm ngầm hại người.
Dương Thanh Hoài hừ nói.
- Ngấm ngầm hại người, nếu như chuyện này phải chọn họ Diệp thì tôi đây phóng hỏa đốt càng tốt.
Lâm Thiệu Đông vểnh chân lên nói.
- Tôi thấy việc này chưa cần đùng đến lửa đúng không? Dù sao thì Bí thư Triệu vẫn còn có lúc chiếu cố đến sơn trang Yến Nguyệt.
Hơn nữa, khách sạn của các cậu bây giờ cấm đi vào con đường đó, phạm vi bây giờ cũng đủ lớn rồi.
Chẳng lẽ các cậu thực sự muốn đưa sơn trang Yến Nguyệt vào đường cùng sao, chuyện này có hay không?