Vệ Sơ Tinh cũng không ngờ có thể tạo thành cục diện ngượng ngùng như vậy, mơ hồ cảm thấy có chút hối hận ẩn giấu trong lòng.
Vương Nguyên Thành của Văn phòng Đảng-Chính vốn định đưa ghế cho Diệp Phàm, nhưng thấy Chủ tịch huyện không có tỏ thái độ, mà Bí thư Đảng ủy thị trấn Mâu Dũng cũng không biểu thị gì. Cho nên cũng không dám hành động lộn xộn, nếu hành động lộn xộn có lẽ sẽ đắc tội với Chủ tịch huyện, không cần thiết.
Một lát sau.
Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đảng – Chính Phương Nghê Muội trái lại dũng cảm đem một cái ghế tiến vào. Nhẹ nhàng đặt sau mông Diệp Phàm, còn lấy tay áo của mình cẩn thận lau chùi, mời Diệp Phàm ngồi xuống.
- Cám ơn Chủ nhiệm Phương, tôi thích đứng hơn!
Diệp Phàm cám ơn một tiếng, vẫn giống như cây gậy tre đứng thẳng tắp ở đó, không ngồi xuống cái ghế đặt dưới mông mình. Nguồn truyện:
Truyện FULLNếu Chủ tịch huyện Vệ đã muốn chơi khó mình thì cứ để cô ta hao tổn. Nghe nói trong hội nghị thường ủy huyện chính Vệ Sơ Tinh là người đề xuất bãi miễn mình, hơn nữa còn muốn
"xử lý theo pháp luật"Dù sao đã mất thể diện thì cứ để mất hết đi, cũng không cần phải quan tâm đến tiểu tiết này.
Hai mắt Diệp Phàm nhìn thẳng phía trước, thật ra trong kinh lạc sớm đã hành khí bắt đầu điều tức
"Thuật Dưỡng sinh", lại có thể đứng ở đây bắt đầu luyện công. Cảm thấy trong loại hoàn cảnh đặc thù này, hành khí hình như nhanh hơn một chút, có lẽ hiệu quả tu luyện tốt hơn.
Vệ Sơ Tinh thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Diệp Phàm, trên mặt vốn nặn ra một nụ cười thoáng cái đã biến mất, rất không tự nhiên.
Cô ta muốn vớt vát nhất thời lại không nghĩ ra cách nào hay, cho nên cũng vội vàng giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ đó, dứt khoát không để ý đến hắn. Trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể rút gân Diệp Phàm, lột da hắn làm mặt trống.
Vì cứ như vậy sẽ có rất nhiều người đồng tình với cảnh ngộ của Diệp Phàm, từ mặt trái cũng mơ hồ quăng ánh mắt khinh thường về phía Vệ Sơ Tinh. Trong xã hội này, con người ai cũng đồng tình với người yếu, Diệp Phàm hiện tại chính là một kẻ yếu bị lãnh đạo ức hiếp, một con kiến nhỏ, dưới bàn chủ tịch kia toàn là kiến nhỏ, nhất thời dẫn tới sự cộng hưởng, nghĩ đến cảnh ngộ của mình. Vệ Sơ Tinh cảm thấy những ánh mắt mơ hồ của mọi người dưới đài, trong lòng cũng khó chịu muốn chết.
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu như vậy, chủ nhân Mâu Dũng vội vàng ho khan một tiếng, cầm micro giải vây.
- Các đồng chí, lại làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của mọi người. Tối nay triệu tập mọi người đến đây mở một cuộc họp tạm thời, Chủ tịch huyện Vệ và phó Bí thư Phí Mặc của huyện cũng muốn làm chỉ thị, chúng ta hoan nghênh Chủ tịch huyện Vệ phát biểu.
Mâu Dũng nói xong dẫn đầu vỗ tay, Diệp Phàm cũng đứng ở chỗ nào đó liều mạng vỗ tay, dưới sự hành khí, tiếng vỗ tay đặc biệt vang dội chói tai.
Một lát sau khi trong sảnh dưới đài đã im bặt tiếng vỗ tay, thì vẫn còn lại hai bàn tay đang cật lực vỗ, người đó đương nhiên chính là đồng chí Diệp Phàm.
Nhưng tiếng vỗ tay có chút quỷ dị, giống như đang hợp sức vỗ, nghe cẩn thận hình như còn có tiết tấu vỗ giống như bài hát
"Hoa dại ven đường ngươi không cần hái"Sức tưởng tượng phong phú trong phòng hội nghị của mọi người đều nghĩ theo phương hướng đó, nghĩ thầm,
" Chủ tịch thị trấn Diệp thật lợi hại. Ngạo mạn! Đây còn phải là tiếng vỗ tay cầu yêu với Chủ tịch huyện Vệ sao? Nói Chủ tịch huyện Vệ của chúng ta là hoa dại ven đường, không thể hái, ha ha ha…Đó là bông hoa dại có gai bên đường."Nhất thời bên trong lại càng bao phủ một luồng hơi thở mờ ám.
- Xin chào mọi người, tôi là Vệ Sơ Tinh.
Vệ Sơ Tinh thấy Diệp Phàm không có ý tứ dừng tay, vội vàng lấy micro áp chế tiếng vỗ tay của Diệp Phàm, mới khiến hắn dừng lại.
- Sắp đến cuối năm rồi, buổi tối còn triệu tập mọi người đến đây mở một cuộc họp ngắn, chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của mọi người, rất là xin lỗi. Trước tiên vẫn xin mời Bí thư Phí tuyên bố quyết định của hội nghị thường ủy huyện.
Vệ Sơ Tinh đưa micro cho Phí Mặc.
- Các đồng chí, cuối năm rồi, mọi người đều đang rất bận rộn công việc, tôi không dài dòng nữa. Hiện tại tuyên bố bổ nhiệm nhân sự của hội nghị thường ủy huyện. Bãi miễn chức vụ Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền của đồng chí Diệp Phàm, điều tới nhậm chức Cục trưởng cục Tôn giáo huyện.
Bãi miễn chức vụ phó Chủ tịch thị trấn của Hoàng Hải Bình, điều làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.
Bãi miễn chúc vụ phó Bí thư Lâm Tuyền của Hạ Giai Trinh, điều tới làm Bí thư Đảng ủy xã Tây Bàn.
Điều nguyên phó Chủ tịch xã Thuận Bình Ngọc Nguyệt Yên làm Đảng ủy viên thị trấn Lâm Tuyền, phó Bí thư chuyên trách thứ hai của Đảng ủy.
Điều nguyên phó Chủ tịch xã Cát Bình là Tiếu Cảnh làm Đảng ủy viên thị trấn Lâm Tuyền, phó Chủ tịch thị trấn quản lý nông nghiệp thị trấn Lâm Tuyền.
Sau khi Phí Mặc dành những lời động viên cho tân Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình thì nói thêm mấy lời khách sao.
Tan cuộc thông báo 7giờ ăn cơm ở nhà ăn, thật ra chính là hợp mấy bữa tiệc bao gồm tổ chức tiệc mừng cho tân Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình và tiệc đón khách cho mấy Đảng ủy viên mới tới, còn có tiệc đưa tiễn Diệp Phàm và Hạ Giai Trinh.
Nhưng hiện tại cách giờ ăn còn có nửa tiếng, Diệp Phàm vừa mới bước ra khỏi phòng hợp, Vương Nguyên Thành của Văn phòng Đảng – Chính đã thông báo Chủ tịch huyện Vệ muốn gặp hắn, hiện giờ đang ở trong phòng hội nghị nhỏ của Ủy ban nhân dân.
- Hừ! Muốn phê thì cứ phê đi, bố mày có là heo chết cũng không sợ nước sôi. Diệp Phàm gật đầu tiến vào phòng họp.
Thấy bên trong có hai người đang ngồi, một người là cô gái Vệ Sơ Tinh đó, còn một người chính là Phí Mặc.
- Ngồi đi Cục trưởng Diệp.
Phí Mặc cố nặn ra một nụ cười chào hỏi.
- Cám ơn.
Diệp Phàm đặt mông ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn hội nghị hình tròn, nhìn về hướng Vệ Sơ Tinh nói:
- Chủ tịch huyện Vệ, công tác của tôi không làm chu đáo, để xuất hiện sơ sót, xin lãnh đạo cứ phê bình.
- Được, anh có thể nhận biết sao lầm của mình là được rồi. Chúng ta đều là cán bộ của Đảng, ở đâu cũng phải lấy mình làm gương. Phải suy nghĩ nhiều hơn cho quần chúng mới được, cái chết của lão Bí thư chi bộ tôi cũng không nhắc đến nữa, có lẽ anh đã sắp xếp thỏa đáng chuyện sau đó rồi.
Chỉ còn chuyện lùi đường, tối qua sở Tài chính thị trấn Lâm Tuyền mới tạm dừng đã trợ cấp ra 230 vạn, từ sáng sớm hôm nay bắt đầu trải qua sự thuyết phục, khuyên can của toàn thể nhân viên công tác của chính quyền thị trấn, mới thu hồi được 200 vạn.
Nhưng vẫn còn 30 vạn người ta không chịu trả, nói là ban đầu có ký thỏa thuận, có hiệu suất pháp luật. Số tiền này giao cho anh đi thu lại, nếu chuyện này do anh sắp xếp thì cũng do anh đi thu hồi!
Tôi hi vọng trước 10 giờ sáng ngày mai, anh có thể đem toàn bộ công việc trên đầu chuyển giao cho Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức hhhb, mấy ngày nữa là cuối năm rồi. Chuyện này không thể kéo dài nữa, bất lợi cho khai triển công tác trong thị trấn.
Tôi cũng hi vọng anh có thể tiếp tục giữ vững tinh thần vì nhân dân phục vụ, giảm bớt gánh nặng, xuất quân gọn nhẹ, dẫn dắt các thành viên nòng cốt trong cục trên cương vị công tác mới. Để các nhân viên cống hiến nhiều hơn cho phương diện chùa chiền tục lệ, dân tộc hài hòa, bình an cho huyện ta-
Thái độ của Vệ Sơ Tinh tốt hơn một chút, khẩu khí cũng ôn hòa hơn.
- Cám ơn Chủ tịch huyện Vệ đã khích lệ, tôi sẽ trước sau như một làm tốt công tác của mình. Còn nói về chuyện lùi đường, tôi cho rằng mình làm không sai. Tôi là tổng hợp quy hoạch tương lai thông suốt xung quanh cho giao thông Lâm Tuyền sau này.
Sau này khi
"Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền" được thực hiện, luồng xe cộ lưu thông của Lâm Tuyền chúng ta sẽ tăng nhanh, nếu con đường Đông Tỏa Dương không mở rộng sau này sẽ rất nguy hiểm, kẹt xe sẽ mang tới tai họa ngầm về an toàn cho các hộ dân trên đường. Cho nên chuyện thu hồi lại trợ cấp tôi cự tuyệt chấp hành-
Thái độ của Diệp Phàm rất kiên quyết, nghĩ thầm,
" Mẹ kiếp! Tiền bố mày trợ cấp cho người khác, cô cần thì tự đi mà thu hồi, đây là ý tứ gì chứ, đây không phải kêu mình vứt hết thể diện bản thân đi sao?"- Đồng chí Diệp Phàm, anh cần phải có cái nhìn đại cục mới được,
"Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền" mà anh làm ra, trước mắt với tài lực của huyện ta không thể nào tiến hành được, cho nên cũng không thể có sự gia tăng lượng xe giống như tưởng tượng của anh.
Con đường Đông Tỏa Dương khẳng định là phải mở rộng. Nhưng không phải 26 mét mà anh yêu cầu, mà là 12 mét.
Tôi muốn kêu các hộ dân ở trên đường lùi xuống 3, 4 mét có lẽ cũng không cần trợ cấp gì cả. Hiện tại Ngư Dương chúng ta đã đến mức độ sống chết trước mắt. Toàn huyện đều đang toàn lực vùi đầu vào trong xây dựng kinh tế, không có nhiều tiền đi làm những chuyện xa xỉ như rải nhựa đường. Hơn nữa cũng không cần làm như vậy.-
Phí Mặc thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu làm công tác chính trị tư tưởng cho Diệp Phàm. Đương nhiên cũng là biểu diễn cho Vệ Sơ Tinh xem.
- Không làm đại quy hoạch Lâm Tuyền? Đây là quyết định được hội nghị thường ủy huyện thông qua lúc ấy sao?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Vệ Sơ Tinh suy đoán.
- Đúng là quyết định của hội nghị thường ủy. Nhưng các Đảng ủy viên của hội nghị thường ủy thông qua tổng hợp suy nghĩ, cho rằng đại quy hoạch Lâm Tuyền trước mắt chỉ có thể nói là vọng tưởng. Là ảo tưởng không thiết thực.
Cho nên hội nghị thường ủy đã niêm phong kế hoạch này, đây là văn kiện, anh có thể xem qua. Đương nhiên không thể không nói, suy nghĩ này của anh rất hay, nhưng chỉ giới hạn ở vấn đề tài chính. Đợi sau này huyện ta trở nên giàu mạnh rồi hãy nói.
Đồng chí Diệp Phàm, tôi hi vọng anh nhận thấy rõ tình thế. Mở rộng từ phương diện xây dựng kinh tế toàn huyện, phải có quan niệm toàn cục. Anh nhất định phải chấp hành thu hồi tiền, đây là mệnh lệnh của chính quyền huyện-
Vệ Sơ Tinh nói xong đưa cho Diệp Phàm một tờ văn kiện. Diệp Phàm cầm lấy đọc lướt qua tiện tay nhét vào trong túi.
- Nếu là quyết định của hội nghị thường ủy huyện, tôi cũng không phản đối, nhưng cá nhân tôi phản đối gác lại kế hoạch này, chuyện này đối với phát triển kinh tế sau này…
Diệp Phàm vừa nói đến đây đã bị Vệ Sơ Tinh cắt ngang:
- Không cần nói nữa, quyết định trong huyện là tu sửa con đường của đập Thiên Thủy nối liền với xã Khanh Hương trước. Đương nhiên, cũng không phải là mặt đường rải nhựa như kế hoạch của anh, mà là đường xã cấp bốn đá vụn.
- Chủ tịch huyện Vệ, cô hãy nghe tôi nói.
Diệp Phàm còn muốn giải thích, Vệ Sơ Tinh đã lộ vẻ không kiên nhẫn nữa:
- Làm tốt công tác của bản thân mình là được rồi, cương vị công tác hiện tại của anh là ở phương diện tôn giáo huyện, hừ!
- Được!
Diệp Phàm hừ một tiếng, xanh mặt đi ra ngoài.
Sau lưng mơ hồ truyền đến một tiếng thở dài của Phí Mặc:
- Ài! Một người làm việc không có đầu óc, gọt giũa thế nào cũng không bằng phẳng được, không chịu nổi-
Vệ Sơ Tinh không lên tiếng, sắc mặt cũng không dễ coi, không biết đang nghĩ cái gì.
Đương nhiên, Diệp Phàm không tham gia tiệc chúc mừng, cùng Đoạn Hải, Trịnh Lực Văn ba người đến quán rượu Xuân Hương, làm một bàn đồ ăn uống đến say mèm.
- Cục trưởng Diệp, tôi nghĩ sau khi anh đi, tôi cũng không còn chỗ đó nữa. Tôi dứt khoát theo anh tới cục Tôn giáo thế nào hả?
Trịnh Lực Văn đột nhiên quăng ra một câu như vậy.
Đoạn Hải nhìn Trịnh Lực Văn cũng kêu lên theo:
- Không sai, tôi cũng đi, đi tới cục đó quét sân còn tốt hơn ở chỗ này. Mẹ kiếp! Người làm việc toàn đứng bên đường. Những kẻ làm việc vớ vẩn thì toàn được lên chức, đây là cõi đời gì chứ. Ài! Có lẽ cuộc đời này của Đoạn Hải tôi không có khiếu làm quan rồi, uống đi! Uống.