Quan Thuật

Chương 3463: Uy lực của ngón tay cái



Không lâu sau, Diệp Phàm phát hiện ra dường như thứ này có tác dụng điều tiết nhiệt lượng và hàn lượng. Thứ này trong nháy mắt dường như trở thành một cái máy điều hòa. Một tiếng răng rắc giòn tan.

Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, bức tượng đang nhỏ dần, và tòa nhà phía sau bức tượng cũng đang nhỏ dần.

Mà con dơi sau một tiếng nổ thì không thấy đâu nữa. Diệp Phàm đau lòng hét lớn một tiếng, dưới sự phẫn nộ, nội khí trong người như nước tràn vào bên trong sợi thiên thiết.

Thiên thiết bắt đầu lớn lên, không lâu sau, lớn đến nỗi khiến cho Diệp Phàm cũng không ngờ tới. Vốn dĩ chỉ to bằng cánh tay một đứa trẻ và dài hơn mười thước, mà bây giờ đã to như một cái thùng nước nhỏ và dài đến hơn ba mươi mét.

Diệp Phàm hiểu, có lẽ thứ này có liên quan đến sự mạnh yếu của nội khí. Ngươi mạnh nó cũng mạnh, ngươi yếu thì nó cũng yếu theo.

Diệp Phàm đẩy nội khí về phía bức tượng, sợi dây sắt xé không khí bay đi.

Không khí giống như bị ai đó rạch một đường lớn, không khí rẽ sang hai bên với tốc độ của một chiếc Ferrari.

Đùng một tiếng giòn vang, giống như đến từ ngoài trời. Hơn nữa, trong phong giới dưới nước này có vẻ rất chói tai.

Cái đuôi đang quấn quanh bức tượng run lên cản lại dây sắt của Diệp Phàm, nếu là lúc còn ở trên mặt nước có lẽ Diệp lão đại còn không chịu nổi một đòn.

Nhưng bây giờ thì khác, Diệp Phàm phát hiện ra, dây sắt bổ cột nước ra thành một vết to như bồn tắm.

Xoẹt một cái

Cái đuôi đã bị dây sắt chặt đứt một đoạn, trong lòng Diệp Phàm liền thoải mái một chút. Nếu có thể chặt được cái đuôi kia thì có lẽ cũng có thể chặt đứt bức thủy điêu kia.

Tinh thần liền hưng phấn lên, khai triển Thần Hành Chi Thuật, phát hiện ra nội khí hai huyệt dưới chân quá nhiều.

Nhẹ nhàng bay lên trên cao mấy chục mét, hướng thẳng đến hư ảnh của thủy điêu mà đi.

Nhưng cái đuôi chỉ bị chặt đứt một đoạn, vẫn còn lại một phần lớn. Chúng lại tiếp tục đánh trả.

Diệp Phàm tức giận, lấy dây sắt làm roi quất lên, cái đuôi lại bị chặt đứt một khúc nữa tan thành nước, biến mất.

Nhìn thấy đuôi của bức thủy điêu đã bị đứt gần hết, Diệp Phàm vui mừng. Nhưng, bức tượng đột nhiên đưa một ngón tay về phía Diệp Phàm.

Hả…

Lực này quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến cho Diệp Phàm rung mình. Diệp Phàm cảm thấy nó đang bay đến như tên lửa.

Vốn dĩ không thể khống chế được cơ thể, nhưng ngay lập tức, Diệp Phàm vội lùi về phía sau thì phát hiện ra có một luồn nhiệt năng đột nhiên xuất hiện che chở cho mình.

Nháy mắt đã là vĩnh hằng…

Dường như chỉ trong nháy mắt, khi Diệp Phàm mở mắt ra thì đã ở trên mặt biển. Chiếu thuyền bị đánh nát trôi lơ lửng, vì là thuyền bán mộc thuê của người đánh cá nên mới bị tả tơi như thế.

Giống như là một giấc mơ, Diệp Phàm mở mắt tìm đám người Hồng Tà, một lúc sau, phát hiện ra ba người vẫn còn sống.

Hơn nữa, mỗi người đứng trên một tấm ván để di chuyển trên nước.

Diệp Phàm vui mừng, lấy một tấm ván lập tức đuổi theo.

- Biết là cậu không thể chết mà!

Hồng Tà nhìn thấy Diệp Phàm vui vẻ cười ha ha.

- Nếu tôi chết thật thì sao. Thiên hạ này làm gì có thứ gì mà không thể chết được. Tôi chỉ là may mắn thôi.

Diệp Phàm khiêm tốn.

- Ha ha, nếu như chết thật thì chúng tôi giúp cậu quản lý Hồng Diệp Bảo. Yên tâm, con trai của cậu chúng tôi sẽ nhận làm cháu nuôi.

Hồng Tà cười cười nói đùa, Diệp lão đại chỉ biết trợn mắt nhìn.

- Chúng tôi tìm cậu khắp nơi, không sao là tốt rồi. Nhưng cậu từ đâu về vậy?

Lệ Vô Nhai hỏi. Diệp Phàm kể lại mọi chuyện một lần.

- Khả năng phong giới ở dưới nước cũng là bình thường, điều này cũng không có gì lạ. Nhưng theo như cậu nói thì bức tượng cùng với tòa nhà hình bốn ngón tay kia dường như là đối đầu. Theo như chưởng lực tấn công từ chúng, một nóng, một lạnh thì phải tương khắc với nhau.

Lệ Vô Nhai nói.

- Có thể nào bàn tay đó kiểm soát bức tượng. Hai sức mạnh cùng kiểm soát nhau ở trong phong giới nên không ai thoát ra được. Bởi vì là khắc chế nhau cho nên, đệ đánh ta, ta cũng đánh đệ, kết quả là không ai ra được.

Dương Đinh Thiên nói.

- Hình như không phải. Vừa rồi không phải bức tượng xuất hiện ở trên mặt nước sao? Nếu nó bị kiểm soát thì làm sao ra được.

Hồng Tà ý kiến.

- Điều này đúng là một vấn đề. Hơn nữa, khi tấn công chúng ta ở trên biển, công lực của nó tương đối mạnh.

Cho dù bốn người chúng ta hợp lại cũng khó mà thắng được nó. Nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhất định là bức tượng đó kéo Diệp Phàm vào trong phong giới.

Từ khả năng của nó lúc còn ở trên mặt biển có thể thấy nó dễ dàng giết được Diệp Phàm. Nhưng tại sao không ra tay mà lại kéo cậu ấy vào bên trong phong giới.

Mà ở trong phong giới còn có khắc tinh của nó ở trong đó. Kết quả hai bên đánh nhau, khiến cho Diệp Phàm sống sót.

Lệ Vô Nhai nói.

- Có lẽ bức tượng đó muốn Diệp Phàm làm gì đó, nhưng kết quả là bị bàn tay đó phái rối.

Dương Đinh Thiên nói

- Chẳng hạn, con dơi của Diệp Phàm có ích đối với nó. Mà theo như Diệp Phàm nói thì con dơi đã bị bức tượng đồng hóa rồi, có lẽ nó muốn Diệp Phàm cùng hợp lực để hoàn thành việc đồng hóa đó. Một khi hoàn thành việc này thì Diệp Phàm sẽ gặp nguy hiểm. Khi con dơi bị Diệp Phàm phá hỏng, điều này đã khiến ý đồ của nó bị thất bại, hơn nữa cũng khiến cho năng lực của nó yếu đi không ít.

- Tôi cứ nghĩ một vấn đề, bàn tay đó có phải là do một bàn tay của Cửu Chỉ Thần Đạo biến thành, còn bức tượng đó lại có một cái đuôi giống như đuôi rắn quấn quanh người, không lẽ chính là Xà mị ngàn năm của Vũ Vương.

Diệp Phàm nói. Không lâu sau, bốn người đến một đảo nhỏ, liền lên bờ nghỉ ngơi.

- Đúng là có chút bộ dạng tà đạo. Cửu Chỉ Thần Đạo đã lấy trộm xà mị ngàn năm của Vũ Vương, Xà mị này chính là một con rắn có hình người.

Nó còn có cái đuôi đúng không? Nhưng bọn họ vì sao phải giấu phong giới ở dưới nước?

Hơn nữa, dường như thân xác của họ cũng không ở trong đó. Nếu như nói là do hồn khí của họ tạo thành thì có chút không giống.

Hơn nữa, còn có liên quan đến mảnh thủy tinh ở trên trượng đá. Còn nữa, ở hội sở Thất Bảo vì sao xuất hiện tượng đá chứ không phải là tượng nước?

Không lẽ tượng đá và tượng nước không phải là cùng một người?

Lệ Vô Nhai nói.

- Tôi đoán là cùng một người. Bởi vì lúc ở hội sở Thất Bảo tôi phát hiện ra là tượng đá thật sự cũng có đuôi.

Đương nhiên là người bình thường không phát hiện ra. Còn tại sao tượng đá lại xuất hiện như vậy thì không giải thích được.

Hơn nữa, hồn khí bình thường sẽ không dám lộ ra ngoài ánh sang như thế này. Còn tượng nước thì lại dám tấn công chúng ta ở trên mặt biển, hơn nữa công lực còn mạnh kinh người.

Theo cách nói của Thiên Hạo Tử thì ngay cả hồn khí của cao thủ Thoát thần cảnh gặp cao thủ như Dương sư huynh cũng sẽ run.

Dù sao bọn họ cũng là người chết chứ không phải là người sống đúng không?

Diệp Phàm nói.

- Thiên Hạo Tử nói cũng không hoàn toàn đúng, vì sao? Bở vì lượng hồn khí của Thiên Hạo tử cũng không nhiều lắm, ông ta không phải đã nói là toàn bộ hồn khí còn lại chỉ trên dưới một thành.

Trên dưới một thành mà còn có thể đánh với cao thủ bán niệm khí cũng là vô cùng lợi hại rồi. Nếu như còn mười thành thì sao, không phải là cao thủ hồn ly cũng không thể đối phó sao.

Đây chỉ là hồn khí, có thể thấy một cao thủ thoát thần cảnh rất đáng sợ đúng không? Có lẽ là trên mặt biển thì tượng đó tồn tại nhiều hồn khí hơn một chút.

Hoặc nếu nói nó là Xà mị ngàn năm thì hẳn là phải lợi hại hơn nhiều so với Thiên Hạo Tử.

Vũ Vương vô cùng siêu phàm. Hơn nữa, nhiều chuyện như vậy dường như có liên quan đến Xà mị ngàn năm.

Dương Đinh Thiên nói.

- Ừm, Dương sư huynh nói rất có lý. Trước kia Lô Định Tông không gọi là Lô Định Tông, ông ta là Đạt Ma Hạo Nguyệt, chính là võ giả cảnh giới thoát thần.

Hơn nữa, hồn khí còn lại cũng không nhiều. Nhưng chỉ cần có sự trợ giúp của ông ta, đệ hoàn toàn có thể dễ dàng giải quyết được cao thủ tiên thiên đại viên mãn.

Còn có Tam Hóa đại sư, cũng chỉ còn một chút hồn khí tồn tại trong tượng đồng nhưng cũng vô cùng đáng sợ. Nhưng những hồn khí này đều có những hạn chế nhất định.

Như là không thể rời khỏi nơi họ ở quá xa.

Diệp Phàm nói.

- Cái đó thì đương nhiên, trên đời này cái này khắc cái kia. Ông trời cho các võ giả có thể giữ được hồn khí của mình thì cũng phải cho họ những điểm hạn chế chứ, đúng không?

Nếu không, những hồn khí của các cao thủ này bay lượn đầy trời thì con người chúng ta còn có thể sống được hay không?

Cho nên, chỉ có thể hoạt động khi ở cách nơi mình ký sinh không xa. Thông thường những võ giả ở dưới cảnh giới cởi thần còn không thể rời khỏi nơi mình ký sinh.

Còn cao thủ giống như Thiên Hạo Tử cũng không dám xuất hiện lâu vào ban ngày, hơn nữa, cũng chỉ trong phạm vi mấy chục thước.

Những tượng nước này có thể rời khỏi phong giới lên trên mặt biển để tấn công, chứng tỏ nó lợi hại hơn Thiên Hạo Tử rất nhiều

Nhưng vừa rồi bức tượng có thể lên trên mặt nước để tấn công chúng ta thì tại sao bàn tay kia không thể rời khỏi phong giới để lên trên mặt nước khắc chế nó?

Dương Đinh Thiên nói.

- Có lẽ đều có giới hạn nào đó, không đoán nữa, càng đoán càng loạn.

Diệp Phàm lắc đầu, nhìn sư huynh một cái rồi hỏi:

- Sư huynh, cùng đi lên Đại Tuyết sơn một chuyến được không?

- Không được. Lần này tôi đi quá lâu rồi. Nếu trong phái có xảy ra chuyện gì tôi không gánh nổi đâu. Đó là nhiệm vụ của tôi.

Dương Đinh Thiên dứt khoát lắc đầu.

- Sư huynh, đây là bản Âm Dương Thái Cực Quyền lâu đời nhất, tôi truyền lại cho huynh. Có rất nhiều so với những gì mà bây giờ sử dụng, hơn nữa, uy lực cũng lớn hơn rất nhiều. Huynh đã từng được nếm thử rồi.

Diệp Phàm nói. Đương nhiên là Dương Đinh Thiên mừng phát điên, Diệp Phàm truyền lại Âm Dương Thái Cực Quyền do Thái Cực Thất Đạo sáng lập cho Dương Đinh Thiên.

- Mấy năm trở lại đây, Âm Dương Thái Cực bị truyền qua nhiều đời trở nên biến dạng, càng ngày uy lực càng giảm. Mọi người đều càng ngày càng trở nên mạnh hơn, phái Võ Đang chúng ta lại làm thành như vậy. Thật là bất hiếu.

Dương Đinh Thiên thở dài.

Hai ngày sau, Diệp Phàm về tới thủ đô. Bộ trưởng Quách Bình Minh nói là có chuyện tìm hắn.

Diệp Phàm xuống máy bay đã là gần 5h, liền đi thẳng đến khách sạn Hoàng Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.