Quan Thuật

Chương 3488: Ông đây xuống dưới là để đốc thúc



Đương nhiên, Lô Húc Thăng luôn hướng ánh mắt về phía Lô Vĩ, điều này Diệp Phàm đương nhiên cũng biết.

- Trong khoảng thời gian này các anh chắc chắn đang âm thầm triển khai điều tra, vậy đã điều tra ra được tình hình gì hữu dụng hay chưa?

Diệp phàm hỏi Lô Bạch Vân.

- Việc này do Vĩ Tử phụ trách.

Lô Bạch Vân nói.

- Chúng tôi cũng hoạt động rồi, nhưng hình như tiền không phải là vấn đề chính đối với việc này.

- Đúng vậy, ở thủ đô tôi cũng nghe ngóng từ nhiều nguồn rồi. nhưng Ủy ban Kỷ luật TW phá án căn bản là chúng ta không có khả năng nghe được. Hơn nữa, việc này bọn họ rất giữ bí mật, chúng ta không thể xuống tay được.

Lô Húc Thăng nói.

- Trong nhà Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh thì sao.

Diệp phàm hỏi.

- Hai người bọn họ đều bị giam giữ bí mật, không tìm thấy người đâu cả. Tìm người nhà bọn họ thì cũng nói là không biết chuyện gì, phỏng chừng việc này người nhà bọn họ thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lô Húc Thăng nói.

- Ừm, tôi đã thử qua biện pháp đặc thù. Thậm chí sắp xếp người bí mật dùng hình, nhưng hỏi thì cũng không biết, chắc là không biết thật.

Lô Vĩ gật đầu.

Nửa giờ trôi qua, điện thoại của Diệp Phàm vang lên, hắn liền đi vào nhà vệ sinh.

- Anh Diệp, việc này không có cách nào. Vương Phong không dàn xếp, về sau tôi lại gọi điện cho Phó trưởng ban quản lý giám sát Lan Tiềm. Sau đó còn bị ông ta phê bình vài câu, bảo tôi hãy làm tốt ciệc của mình là được, đừng có quản chuyện của người khác.

Lý Long có chút buồn bực.

Từ sau khi Ký Khiếu Phong qua đời, Lý Long có thể ngồi lên vị trí Chủ nhiệm phòng 2 còn là vì một số người nể mặt Ký Khiếu Phong mới được như vậy.

Ngời đi trà lạnh, tuy nói không phải tuyệt đối chính xác, nhưng sau khi Ký Khiếu Phong qua đời, trong Lý gia đã không có người đủ năng lực để đứng ra đối phó.

Mà người nhà Lý gia cũng không giàu có, hiện tại Lý Long còn phải dựa vào Diệp Phàm. Lúc trước Ký Khiếu Phong cưỡng chế con trai bái Diệp Phàm làm anh nuôi, cũng không phải không suy nghĩ đến nhân tố này.

- Người này thật đúng là cổ lỗ.

Diệp Phàm hừ một tiếng.

- Việc này thật ra cũng có căn do, Lan Tiềm đến hiện tại vẫn chỉ dừng lại ở chức phó trưởng ban, vẫn chưa được lên trưởng, ông ta băn khoăn điều này cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, tôi cảm thấy Lan Tiềm muốn từ vụ án này xây dựng được danh tiếng hay không? Nếu thật sự có thể hoàn thành được vụ án này, thì đối với Lan Tiềm mà nói đây cũng là một cơ hội.

Cho nên, ông ta không cho phép người ngoài nhúng tay vào.

Lý Long nói.

- Việc này cậu cố gắng hết sức là được. Không sao cả, tôi nghĩ cách khác.

Diệp Phàm nói.

- Việc này sau khi tôi gọi điện báo cho Nhất Độ một lần rồi, anh ấy nói sẽ nghĩ cách. Có lẽ không lâu nữa anh ấy sẽ gọi điện đến thôi.

Lý Long nói.

- Haiz. Cậu thật có tâm.

Diệp Phàm thở dài.

Chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Phí Nhất Độ gọi điện báo.

- Lan Tiềm thất sự cứng nhắc, thái độ kiên quyết không cho người nhúng tay vào. Tuy nhiên, tôi có một biện pháp khác.

Phí Nhất Độ cười nói.

- Ồ, cậu cũng nhiều biện pháp nhỉ.

Diệp Phàm nói.

- Bảo họn họ trực tiếp cho anh gặp Lô Minh Châu bọn họ không chịu, nhưng sau tôi tìm được người. Không phải anh còn kiêm chức trợ lý bộ trưởng Bộ Công an nữa sao. Cho nên, bắt tay vào làm từ điểm này, anh hoàn toàn có thể đi hỗ trợ bọn họ phá án.

Hơn nữa, cấp bậc anh cao, sau khi đến có đủ tư cách để bãi bình. Ngay cả Vương Phong nhìn thấy anh cũng phải khách khí đôi chút.

Phí Nhất Độ cười nói.

- Làm thế nào tôi liên hệ được với bọn họ?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này Ủy ban Kỷ luật quốc gia đã phát chiếu lệnh với Bộ Công an rồi. Phỏng chừng muộn nhất là tối ngay mai bộ sẽ thông báo cho anh. Đến lúc đó, bộ sẽ nói với anh phương thức liên hệ.

Phí Nhất Độ nói.

- Tuy nhiên, chuyện lần này tôi đã nói với ba. Nhưng, xin lỗi, còn đưa ra một điều kiện.

- Điều kiện, điều kiện gì, cậu không bán tôi đi đấy chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Thật ra cũng là chuyện về chú Phương Thành, ba đồng ý rồi, cho nên đã gọi điện thoại. Hơn nữa, có thể anh không biết, chuyện của Lô Minh Châu ba đã chú ý. Lúc trước chú Mãn Thiên ở Nam Phúc, Trưởng ban Lô có ủng hộ công tác của chú ấy.

Cho nên, việc này, chú Mãn Thiên đã nói với cha tôi rồi, tuy nhiên việc này cũng không dễ trực tiếp làm. Lần này anh chịu ra mặt thì có thể tìm được một điểm đột phá.

Phí Nhất Độ nói.

- Xem ra, tôi đã làm việc mù quáng rồi. Dù tôi không ra mặt thì các cậu chắc cũng không thể nhìn Lô Minh Châu bị người ta bắt đi có đúng không?

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, có lẽ vậy, nhưng mà, cũng không chắc. Có những việc liên lụy quá nhiều, ngay cả cha tôi cũng khó mà giải quyết được có đúng không?

Phí Nhất Độ cười gượng một tiếng.

- Cái này cũng tốt, tôi thấy các cậu giải quyết phiền toái còn nợ các cậu một ân tình. Ở đây thật khó để nói.

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, hai nhà chúng ta là quan hệ gì chứ?

Phí Nhất Độ cười gượng.

9h sáng hôm sau, trên Bộ rốt cuộc cũng gửi thông báo xuống. Diệp Phàm sau khi nhận được thông báo, liền đi thẳng đến Ủy ban Kỷ luật.

Hướng Đông Phương vẻ mặt giải quyết việc chung tiếp đón Diệp Phàm. Hơn nữa, còn nói một số việc cần chú ý. Không lâu sau, Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật Tôn Vân đi đến.

Sau khi Hướng Đông Phương nói xong, Tôn Vân liền dẫn Diệp Phàm ngồi lên xe đi thẳng đến địa điểm giam giữ bí mật.

Không lâu sau, xe được lái vào bảo tàng tỉnh. Đám người này cũng thật biết làm, không ngờ lại giam người ở trong bảo tàng của tỉnh như vậy.

Diệp Phàm rốt cục đã nhìn thấy Vương Phong, người này khá gầy gò, còn đeo đôi mắt kính dày cộp. Tôn Vân giới thiệu xong đám người Diệp Phàm, Vương Phong tiến đến bắt tay khá khách khí, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Trợ lý Diệp, hoan nghênh cậu gia nhập tổ điều tra của chúng tôi. Tổ điều tra chúng tôi rất cần những người có năng lực phá án như cậu. Tuy nhiên, Trợ lý Diệp chưa trải qua công tác ở Ủy ban Kỷ luật. Mấy mục kỷ luật trong công tác phá án của Ủy ban Kỷ luật tôi sẽ nói cụ thể với cậu.

Vương Phong thật không khách khí, trực tiếp coi Diệp Phàm đến đây là để hỗ trợ. Không coi Diệp Phàm là lãnh đạo đến, thậm chí còn có chút coi thường.

Diệp Phàm hiểu, Vương Phong đây là đang nhắc nhở mình. Trong vụ án này là việc của ông ta, còn mình tuy cấp bậc cao nhưng cũng không thể làm chủ ở đây được.

- Cái này thì không cần phải nói nữa, công an chúng tôi phá án cũng hiểu được cái gì là kỷ luật. Nếu cả điểm ấy mà cũng không rõ thì có lẽ bộ cũng không cử tôi xuống đâu.

Diệp Phàm có chút tức giận.

- Đồng chí Diệp Phàm, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu về việc này. Vụ án này không phải là nhỏ, liên quan đến cán bộ cao cấp, chỉ cần có chút vô lễ là sẽ phiền phức to. Hơn nữa, Ủy ban Kỷ luật chúng tôi trước giờ đều thận trọng và nghiêm túc trong phá án.

- Ý của ông là tôi không thận trọng nghiêm túc à?

Diệp Phàm cười lạnh nhìn Vương Phong.

- Tôi không nói như vậy, tôi chỉ đang nhắc nhở cậu và những đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật của chúng tôi về phong cách và quy củ phá án mà thôi.

Vương Phong đây là đang cảnh cáo Diệp Phàm, nơi này là địa bàn của ông ta, đến đây phải tuân thủ quy tắc.

- Phong cách của các ông thì tôi biết từ lâu rồi, tôi còn hiểu rõ hơn cả ông cơ. Việc này không cần nói nữa, hiện tại chúng tôi sắp bắt đầu công việc rồi. Tôi rất bận, không muốn một vụ án mà kéo dài đến mấy năm.

Diệp Phàm hừ lạnh nói, đương nhiên là không nể mặt ông ta rồi.

- Đồng chí Diệp Phàm, đây là cậu đang trách Ủy ban Kỷ luật chúng tôi phá án câu giờ đúng không.

Vương Phong hiển nhiên cũng tức giận, khẩu khí nặng lên không ít.

- Đừng có mở miệng là Ủy ban Kỷ luật chúng tôi này, Ủy ban Kỷ luật chúng tôi nọ nữa. Ủy ban Kỷ luật là của Đảng và nhà nước, không phải của riêng các ông. Hơn nữa, liên quan đến một cán bộ cao cấp như vậy, thì càng phải thận trọng và nhanh chóng hơn. Đừng có ở đây thao thao nha đàn bà như vậy. Thời gian của tôi rất quý giá, tôi đến đây không phải để nghe ông dông dài.

Diệp Phàm cũng không khách khí phê bình Vương Phong. Hai người nói chuyện càng lúc càng sặc mùi thuốc súng.

- Cái này gọi là dông dài sao? Tôi thấy đồng chí Diệp Phàm căn bản chưa nhận thức được tính nghiêm túc của vụ án này.

Cũng không lĩnh hội được tính kỷ luật trong phá án của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi. Cậu tới đây là để hỗ trợ công tác cho chúng tôi.

Muốn gặp Lô Minh Châu không phải cậu nói là có thể gặp được, việc này phải nghe sự sắp xếp của chúng tôi. Hôm nay các đồng chí xuống dưới âm thầm điều tra. Cậu có thể cùng với bọn họ đi xuống.

Vương Phong nói với giọng của một trưởng đoàn, hoàn toàn coi Diệp Phàm là cấp dưới, cứ thoải mái sai khiến.

- Mẹ kiếp, ông ở trong này dông dài cái gì? Muốn ngăn cản tôi phá án hả? Ông rốt cuộc là muốn làm cái gì? Mau cút ra một bên cho tôi.

Diệp Phàm đập cái bốp lên mặt bàn, quát.

- Đồng chí Diệp Phàm, thái độ của cậu như vậy là thế nào. Cậu còn mắng chửi người khác, tôi sẽ khiếu nại lên cấp trên về thái độ thô lỗ này của cậu.

Hơn nữa, cậu còn nói tôi cản trở cậu phá án. Tôi cản trở cậu lúc nào.

Hôm nay tôi sắp xếp cho cậu cùng với các đồng chí phia dưới điều tra việc của Lô Minh Châu, cậu không những không muốn đi còn chửi mắng tôi như đàn bà vậy. Hành vi này của cậu căn bản là hành vi cãi lời tổ chức.

Vương Phong tức điên người, ngón tay run run, miệng nói không lưu loát nữa.

Phải biết rằng người này bình thường oai phong như thế nào, không ngờ hôm nay bị mắng như vậy, không tức giận mới là lạ.

Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Tôn Vân sợ hãi không dám lên tiếng, hai vị “thần tiên” này đánh nhau, y cũng không muốn bị vạ lây.

Vương Phong tuy rằng cấp bậc cũng là Phó giám đốc sở giống như mình, nhưng Vương Phong là từ cấp trên tới, có quền lực điều tra cán bộ cao cấp cấp phó tỉnh.

Bản thân mình không thể so sánh được với ông ta.

- Chửi là còn nhẹ đấy, cho ông vài cái tát cũng không phải là nặng. Nếu ông đã công tác ở phòng giám sát, nên chắc sẽ biết thời gian quý giá như thế nào.

Ông muốn kéo dài đến bao lâu nữa.

Tham gia thì không thể giải quyết vụ án hay sao. Hôm nay tôi nói thẳng cho ông biết, tôi là xuống để đốc thúc vụ án này.

Diệp Phàm cũng tức giận, áp chế dáng vẻ bệ vệ của Vương Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.