Quan Thuật

Chương 3508: Ra đòn nặng đè bẹp



- Vậy ra đòn nặng đè bẹp bọn chúng, mấy tên đó phần lớn thân thủ đều quá thấp. Nhưng vẫn có thể dùng để sung vào đội ngũ Liệp Báo. Xa Tân Lý ấy à, ha ha, vậy phải xem vận mệnh của y thế nào rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Người này thân thủ lục đẳng vẫn có thể tiến cử vào tổ. Có điều, nếu y vào trong tổ rồi, sẽ chẳng có lợi gì cho Lô gia phải không?

Vương Triều nói.

- Người này không cần tiến cử vào tổ, trước tôi cứ phế y rồi tính sau. Chúng ta không thể để lại tai họa ngầm cho Lô gia. Hễ là kẻ địch của bạn bè ta đều phải đánh hết.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

Cho dù không có Biên Bức thì đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm cũng có thể liếc thấy rõ ràng mấy tên đang nấp trong khu rừng đi đến chùa Khai Lâm.

Còn Hạ Hải Vĩ đã âm thầm dẫn người đợi ở một nơi bí mật gần đó đợi lệnh.

- Vút…

Không ngờ thực sự dùng đến ám khí, không phải loại dùng tay ném ra mà là loại bắn ra từ trên nỏ. Cho nên, tốc độ cực nhanh, người bình thường tránh không kịp.

Có điều, họn chúng hôm nay gặp phải Diệp Phàm, đúng là xui xẻo. Diệp Phàm vươn đầu ngón tay bắn một cái, Trạc tình chỉ đạn tuyệt học của phái Lao Sơn bắn ra.

Một luồng kình khí vụt qua, ám khí tự động quay đầu một loạt, bay ngược về. Trong rừng truyền ra một tiếng kêu rên, có một tên xui xẻo ngã xuống từ trên cây.

- Sao lại có thể không cẩn thận như vậy.

Có người hừ nói, còn tưởng tên xui xẻo này tự mình không cẩn thận ngã xuống.

Đồng thời, mấy bóng đen cầm đại đao lên, bổ tới.

- Các ngươi là ai, muốn làm gì?

Diệp Phàm cố ý kêu to, tỏ ra kích động.

Còn Hạ Hải Vĩ dẫn theo người, vừa nghe thấy tiếng liền xông lên. Vương Triều lao đến đầu tiên.

Bốp bốp bốp…

Quyền đấm cước đá một lúc, chỉ trong vòng một phút trên đất la liệt mấy tên nằm kêu thảm thiết.

- Lập tức áp giải về, thẩm tra xử lý nghiêm.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, ra mệnh lệnh.

Bằng chứng vững chắc, năm tên này tất cả đều là người của Xa gia. Điều tra một cái là ra. Hơn nữa, Vương Triều còn có video ghi lại toàn bộ làm chứng cứ. Sự thật rằng những tên này muốn ám sát Diệp Phàm, người phụ trách vụ án Lô Minh Châu được thành lập.

Tin tức truyền đi, toàn bộ Xa gia rối loạn.

- Cái thằng ngu ngốc, đã nói với nó là không thể làm không ngờ vẫn cứ làm! Vào thời khắc mấu chốt này không nên hành động thiếu suy nghĩ. Nói rồi còn không nghe!

Xa Đông Đình vỗ bàn, tức giận thiếu chút nữa nghiến răng.

- Bây giờ nói những điều này có tác dụng gì? Tân Thiên bị tạm giam rồi, giờ Tân Lý cũng vào, chẳng lẽ ông trời muốn Xa gia chúng ta diệt vong sao?

Xa Hạo Thủy ngửa mặt lên trời thở dài.

- Tân Lý chắc chắn đã trúng kế của người ta rồi, con nghĩ thử xem, thế nào mà lại vừa khéo có nhân viên của Ủy ban Kỷ luật đi ngang qua chùa Khai Lâm. Mấy đồng chí đó của Ủy ban Kỷ luật đến chỗ đó làm gì?

Xa Đông Đình nói.

- Tất cả những chuyện này đều là do Diệp Phàm và Lô Vĩ bày ra. Có điều, nói những điều này cũng vô dụng. Chứng cứ rành rành, chúng ta còn có thể làm gì?

Xa Hạo Thủy lập tức như già đi không ít.

- Mau mau đề ra một chủ ý gì đi, có thể đàm phán với Lô gia nhường thêm một bước. Lần này Xa gia chúng ta coi như rối tinh rối mù rồi. Hiện giờ cũng chẳng thể nghĩ đến thể diện nữa. Dù thế nào cũng phải mang chúng nó ra khỏi đó mới được.

Xa Đông Đình nói.

- Ôi, một đám cao thủ chúng ta vất vả đào tạo ra lần này đều bị bắt hết rồi. Diệp Phàm cán bộ cấp này mà Tân Lý đi ám sát hắn, tội danh nhất định không nhỏ đâu.

Xa Hạo Thủy nói.

- Tội danh xác lập thì khá là nghiêm trọng đấy, ít nhất bị phán mười mấy năm thâm chí cao hơn.

Xa Đông Đình nói.

- Mau mau nghĩ cách gì đi, phải làm sao bây giờ.

Vợ của Xa Hạo Thủy, Từ Tuệ cuống đến mức lau nước mắt suốt.

- Có có cách gì để nghĩ được nữa. Chỉ còn cách đàm phán với Lô gia, xin nhượng bộ mà thôi.

Xa Hạo Thủy nói.

- Chỉ sợ không đơn giản như vậy, lúc trước chúng ta đã đề nghị xin nhượng lại hai công ty con trị giá 300 triệu bọn họ cũng không chịu buông tha.

Hiện giờ cho dù con có bỏ ra thêm 2 trămtriệu nữa bọn họ có lẽ cũng không gật đầu đâu. Hai nhà chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, lần này chẳng lẽ là trận chiến cuối cùng rồi.

Lô gia sẽ không vì tiền mà bỏ qua cơ hội này đâu. Hơn nữa, nếu như chúng ta bỏ ra 5-6 trăm triệu, công ty tập đoàn của chúng ta sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn đấy.

Xa Lâm, chú hai của Xa Hạo Thủy vẻ mặt rầu rĩ nói.

Xa Hạo Thủy biết ông xót tiền. Hơn nữa, cổ phần Xa Lâm trong những công ty này lại không hề nhỏ, phải đến 20%.

- Chúng ta làm như thế cũng là để hoàn thành sự nghiệp của tổ tông. Hơn nữa, tiếp tục tranh đấu với Lô gia chúng ta sẽ không còn đường sống nữa. Bọn họ ép chúng ta quá mức gay gắt. Chúng ta cũng là bị bắt buộc. Đương nhiên, lần này tiền nhượng bộ, Xa Hạo Thủy tôi sẽ bỏ ra nhiều hơn một chút, 70% là được.

Xa Hạo Thủy bày tỏ thái độ.

- Chỉ sợ tiền không giải quyết được vấn đề.

Xa Đông Đình lắc đầu.

- Tiền không giải quyết được thì còn cách gì nữa, nếu như Lô gia thật sự muốn cứng rắn đến cùng. Chúng ta liền phá, tất cả mọi người đều chẳng được cái gì hết.

Xa Hạo Thủy miết miết nắm tay.

- Con bây giờ còn có thể mang cái gì ra mà liều mạng với bọn họ nữa. Nếu bàn về công phu quyền cước thì cũng hết rồi.

Còn về thế lực trong chính phủ chúng ta không bằng ông ta. Luận tiền bạc người ta chưa chắc đã không bằng chúng ta. Điều mấu chốt là bọn họ nắm quyền chủ động, chúng ta đã chẳng còn tư cách tranh đấu cùng bọn họ rồi.

Trừ phi là mặc kệ hai đứa Tân Thiên và Tân Lý, còn nữa, phương diện Quốc thuật chúng ta cũng toàn bộ vứt bỏ.

Sau này cạnh tranh với bọn họ trong buôn bán, chúng ta khởi đầu đã thua kém rồi. Ôi… đây chẳng lẽ chính là vận mệnh.

Xa Đông Đình có vẻ mất mác.

- Không nhất định, phương diện Quốc thuật của nhà chúng ta còn có thể vực dậy được.

Lúc này, bà lão bên cạnh Từ Huệ đột nhiên nói, bà lão này là Nạp Lan Châu, chị kết nghĩa của Từ Huệ.

- Còn vực dậy thế nào được, những người biết công phu quyền cước của nhà chúng ta đều vào phòng tạm giam cả rồi.

Cần phải biết là đào tạo nhóm người này khó khăn biết bao nhiêu, chúng ta trải qua mấy thập niên mới có thể nuôi dưỡng được mấy cao thủ thân thủ không tồi.

Trong phút chốc liền vào tù cả. Nghe nói Vương Triều được Cục trinh thám hình sự của Bộ công an điều xuống kia có thân thủ rất cao.

Nếu như lần này không có y, đám có thân thủ cao của chúng ta ít nhất có thể chạy thoát mấy người. Toàn bộ đều thua dưới tay y rồi.

Xa Hạo Thủy thở dài, liếc nhìn Nạp Lan Châu, nói:

- Bà không hiểu quyền cước, cho rằng đào tạo một đám người đơn giản như vậy sao.

Không dễ dàng chút nào đâu. Đầu tiên phải tìm được người có căn cốt tốt, sau đó đào tạo hơn hai mươi năm mới trở thành một nhân tài hoàn chỉnh.

Để đào tạo một cường giả ngũ đẳng chúng ta đã mất hàng chục triệu rồi. Ví dụ, dược liệu thiết bị luyện công…

Hơn nữa, anh bỏ tiền ra rồi chưa chắc người đó đã có thể đột phá đến ngũ đẳng, cái này cần phải dựa vào ý trời.

- Những cái này tuy rằng tôi không hiểu, nhưng mắt tôi có thể nhìn thấy được. Có điều, đến giờ các người đang quên mất một người.

Nạp Lan Châu nói.

- Ai?

Từ Tuệ vội hỏi.

- Chính là con gái cưng của cô đó, các người đã quên mất nó rồi.

Nạp Lan Châu không ngờ nở nụ cười, vừa nói về tiểu thư Xa Kim Linh nhỏ tuổi nhất của Xa gia, vẻ mặt Nạp Lan Châu liền phơi phới nụ cười như từ mẫu.

- Kim Linh, nhưng mà thân thủ của nó dường như không cao lắm? Năm nay mới 19 tuổi, tuy rằng từ nhỏ luyện công trong núi, nhưng cũng chẳng đáng kể phải không?

Xa Đông Đình có chút hoài nghi điều này.

- Nó là một kỳ tài luyện công, thân thủ cao hơn cả Tân Lý, năm nay đã có thể phóng ra nội khí rồi. Nghe nói có thể đạt được bước này đều là cao thủ, có thể cách không đánh gãy cây to bằng miệng bát.

Nạp Lan Châu nói:

- Hơn nữa, chỉ dựa vào điểm này vẫn chưa đủ. Chủ yếu là sư môn của Kim Linh nghe nói rất thần bí.

- Lan Châu, bà có biết tên sư môn của Kim Linh không? Có phải cũng có tiếng tăm như những đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang không?

Xa Đông Đình cũng bắt đầu hứng thú.

- Nghe nói là Không Động Thần cung gì đó.

Nạp Lan Châu nói.

- Không Động Thần cung…

Xa Hạo Thủy sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, lắc đầu:

- Cái này, hình như chưa từng nghe qua có đại phái nào tên Không Động Thần cung… Không Động phái thì có, Không Động Thần cung chẳng lẽ là của Không Động phái?

- Lúc đó Kim Linh nói với tôi, tôi cũng nghĩ chắc là Không Động phái, Không Động phái trong tiểu thuyết cũng có, dường như tiếng tăm rất lớn.

Có điều, Kim Linh cười thần bí, nói không phải Không Động phái. Môn phái các nàng tất cả đều là con gái đương gia. Căn bản không giống loại hình của Không Động phái.

Tôi cảm thấy hứng thú, muốn tiếp tục hỏi thăm, có điều, Kim Linh không nói thêm gì nữa. Hơn nữa còn yêu cầu tôi không được nói với người ngoài.

Các người nghe xong nhất định không được nói ra ngoài, để tránh mang đến phiền phức không cần thiết.

Nạp Lan Châu lắc đầu.

- Không Động Thần cung nếu có thể đào tạo ra cao thủ 19 tuổi như Kim Linh, vậy thì sư môn của nó nhất định có cao thủ siêu cấp. Chúng ta nếu như có thể mời đến thì chuyện của Lô gia giải quyết dễ dàng hơn một chút rồi. Dù sao, Lô gia trong phương diện Quốc thuật vẫn giữ một phần rất quan trọng.

Xa Hạo Thủy nói.

- Những cao nhân đó rất thần bí, con xem đấy, ngay cả tên môn phái cũng không muốn để người khác biết. Muốn mời những người này đến căn bản là không thể nào.

Xa Lâm hừ nói.

- Ừ, bọn họ tự cho mình là cao nhân sơn dã, xem thường chuyện thế tục. Đương nhiên, cái này cũng chỉ tương đối. Bọn họ cho rằng cuộc sống của mình như vậy là tốt, thế nhưng, chúng ta cũng không thể coi bọn họ như thế được, phải không nào?

Xa Đông Đình nói.

Chiều ngày hôm sau, Lô Vĩ kích động chạy đến, từ xa đã cười nói:

- Đại ca, bọn họ không ngờ đưa ra cái giá trên trời là 500 triệu.

- 500 triệu, thật đúng là một khoản tiền lớn. Có lẽ đối với Xa gia, 500 triệu cũng không phải con số nhỏ.

Diệp phàm cười nói.

- Đó là đương nhiên, tổng tài sản trên thực tế của hai nhà chúng ta cũng chỉ khoảng 3 tỷ, 50c triệu chiếm một phần không nhỏ. Hơn nữa, nếu bỏ ra 500 triệu rồi, vậy việc kinh doanh của Xa gia hẳn sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Lô Vĩ nói.

- Chắc các cậu vẫn chưa đồng ý phải không?

Diệp Phàm cười nói.

- Việc đó là đương nhiên, lần này ông già cũng quyết tâm rồi, làm đến cùng, phải đánh sập hoàn toàn Xa gia mới thôi. Bằng không cứ tiếp tục dây dưa mãi mọi người đều mệt.

Lô Vĩ cười nói.

- Ôi, có một số việc, thôi, tôi không nói nữa.

Diệp Phàm lắc đầu khoát tay.

Lúc hoàng hôn, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực. Đi dạo không mục đích về phía chùa Khai Lâm.

Chùa Khai Lâm cách nhà của mình không xa, đi hai mươi phút là đến rồi. Trước kia Diệp Phàm đúng là chưa từng đến, nếu như không phải Lô Vĩ nhắc đến, Diệp Phàm vẫn không biết trước cửa nhà mình có một ngôi chùa như vậy.

Ánh nắng chiều chiếu rọi không trung, tuy rằng trời khá lạnh, thế nhưng cảnh trí cũng không tệ lắm. Vẫn có tốp năm tốp ba thanh niên tới lui trong khu rừng.

Lúc đi đến một góc hẻo lánh sau núi của chùa Khai Lâm, Diệp Phàm đột nhiên bị một cảnh trí khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Trong lòng không khỏi tán thưởng nói: “Một bức tranh đẹp biết bao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.