- Không giống võ công làm bị thương là sao. Đánh người không phải bằng nắm tay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Điểm này cậu cũng biết một chút, thật ra, võ công đại đa số là cách nói của người phương đông. Ở phương Tây, võ công còn có một bí thuật thần bí. Ví dụ như thần chú chính là một bí thuật.
Huyễn Ma nói.
- Thần chú, chính là niệm kinh cũng có thể làm người khác bị thương, đó chẳng phải là tiên thuật sao?
Diệp phàm căn bản không tin.
- Nói cậu không biết đúng thật là không biết, tôi đã nói với cậu, cao thủ như chúng ta muốn đánh bị thương người khác căn bản là không cần động tay động chân.
Chỉ cần nói mấy câu người khác cũng có thể thành như vậy. Có thể dùng nội khí hoặc tức giận dùng cách nói chuyện để tấn công người khác.
Cao thủ giai đoạn niệm khí quan tâm chính là tấn công bằng giọng nói. Còn cao thủ Thoát thần cảnh có thể dùng hồn khí để tấn công.
Có thể trực tiếp tấn công não của người khác. Một suy nghĩ trong đầu cũng có thể làm cho não của cậu chết. Những thứ này lợi hại hơn với ra quyền nhiều.
Như thần chú của phương Tây chính là một cách tấn công. Bọn họ luyện cũng là một loại khí, chẳng qua loại khí này không giống với nội khí của chúng ta.
Mà là, nói như thế nào được, những người này tôn trọng thượng đế, đương nhiên, có thượng đế hay không có trời mới biết.
Giống như người Trung Quốc sùng bái Quan Thế Âm vậy. Những người này thông qua miệng để vận khí toàn thân.
Giống người Trung Quốc ngồi thiền vậy. Bỏ công sức luyện sẽ có thành quả, có thể tiến hành công kích.
Trên thực tế Thần chú còn có chút tương đồng với võ công Trung Quốc. Nhưng điểm khác là chiêu thức của thần chú không giống, cũng như thủ đoạn công kích không giống.
Tôi đã từng gặt một Thần chú cấp 10, con mẹ nó, đang cầm một quyển kinh để đọc.
Sau đó liền có một loại khí kỳ lạ tấn công lại phía mình, tình hình giống như nội khí tấn công.
Đương nhiên, một thần chú cấp 10 giống như cao thủ thập đẳng của chúng ta.Một cái tát của lão ma tôi đã làm cho y lên uống trà với thượng đế.
Huyễn Ma cười nói.
- Chẳng lẽ thần nguyền cũng có cao thủ chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là có, cũng có cao thủ ngang với chúng tôi. Thần nguyền không gọi là thần nguyền mà gọi là thần nguyền rủa. Những người đó vừa nói câu đầu tiên đã tiêu diệt cậu.
Huyễn Ma noi.
- Chẳng lẽ Thần nguyền rủa cũng có thể làm cho người ta hôn mê bất tỉnh?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, giống như thuật ảo ảnh của tôi làm cho các cậu u mê là một trò đùa của trẻ con thôi.
Đương nhiên là tôi nói khi tôi còn sống. Giờ đã kém xa, căn bản là không thể thi triển được.
Đương nhiên, dùng một chút vẫn được. Mà thần chú cũng có thần chú làm cho người ta mê đi. Thật ra chính là một cách tấn công thôi.
Huyễn ma nói.
- Cứ bốc phét đi, xem dùng thuật ảo ảnh và thần chú đọ sức một chút, xem có bỏ được câu thần chú trên người Ngưu Bá không?
Diệp Phàm kích tướng.
- Không cần cậu kích tôi, tôi cũng đã có hứng thú. Tôi thật sự muốn xem thần chú lợi hại hay ảo ảnh của tôi lợi hại.
Huyễn Ma đắc ý cười.
Không lâu đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện.
Ảo ảnh xuất hiện, hình như là nghìn quân vạn ngựa xông về phía Ngưu Bá. Nhìn cảnh tượng này giống như mình đang ở trong chiến trường thời xưa vậy.
Diệp Phàm không khỏi bội phục, thuật ảo ảnh thật đúng là làm cho người ta không thể phát hiện.
Không lâu Diệp Phàm cũng cảm giác được một tia khí kỳ lạ từ cơ thể Ngưu Bá xông ra.
Ngàn quân ảo ảnh đang đánh nhau với tia khí này. Không lâu Diệp Phàm khiếp sợ phát hiện, trong cơ thể Ngưu Bá không ngờ toát ra một số ký hiệu kỳ lạ.
Hơi giống thánh giá, lại hơi giống hình bán nguyệt, dù sao nhìn cũng không hiểu làm cho người ta thấy rất lạ.
- Cho cậu nếm thử một chút, thần chú này lợi hại không? Nhưng cậu không được dùng nội khí chống đỡ nếu không sẽ không cảm giác được.
Huyễn Ma cười gượng một tiếng.
- Được, ông đến là được.
Diệp Phàm nói nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Không lâu đôi mắt ưng phát hiện ký hiệu thánh giá đánh về phía mình. Diệp Phàm nhất thời cảm giác chấn động toàn thân, nhất thời run lên đau đớn. Giống như bị người khác đánh một quyền vậy.
Một hình tròn đấy về đây, Diệp Phàm nhất thời cảm giác ngất đi.
- Thế nào, còn được chứ?
Huyễn Ma cười nói.
- Lợi hại, không thể tưởng tượng đó cách tấn công này. Trên đời này thật sự còn rất nhiều điều lạ.
Diệp Phàm cảm thán.
- Đó là đương nhiên, ví dụ như thánh giá đau giống như đánh cậu một quyền, còn vòng tròn chính là thần chú làm cho Ngưu Bá hôn mê.
Vừa rồi tôi đánh ra hoàn toàn,may mắn là Thần nguyền rủa này công lực không cao, có lẽ giống với cao thủ đẳng cấp thập nhị đẳng.
Ví dụ như vừa rồi tôi đưa Thần chú về đây nếu cậu dùng nội khí chống đỡ sẽ không cảm giác được đau đớn.
Bởi vì, năng lực tấn công của nó không bằng nội khí của cậu nên không có tác dụng đối với cậu. nhưng đối với Ngưu Bá thì đủ dùng.
Huyễn Ma nói.
- Có phải là Ngưu Bá có thể tỉnh dậy không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, nửa tiếng nữa sẽ tỉnh dậy.
Huyễn Ma nói.
- Chúng ta có thể đề phòng thần chú này không? Đề phòng như thế nào? Tôi có đôi mắt ưng có thể nhìn thấy thần chú, chỉ sợ họ không có thì không thể nào đề phòng.
Diệp Phàm hỏi.
- Nhìn không ra cũng đơn giản. Ví dụ như một cao thủ bán tiên thiên đối với với Thần nguyền rủa cấp 12, thần chú của anh ta cũng không thể giết người.
Mà khi cậu phát hiện một cái tát cũng có thể lấy mạng y có phải không? Đương nhiên nếu thực lực tương đương thì khi y phát thần chú cậu cũng phải liên tục tấn công, dùng nội khí để tấn công, nội khí có thể chạm vào thần chú trên không trung tản ra.
Cái này phải xem chiêu thức của ai linh hoạt hơn, ai công lực thâm hậu. Đương nhiên đẳng cấp ngang nhau thì cũng có thể cảm giác được tấn công của đối phương.
Thần chú này dù không nhìn thấy cũng có thể cảm giác được.
Huyễn Ma nói.
- Thật đúng là mở rộng tầm mắt.
Diệp Phàm cười nói.
Sau đó hắn cố ý phất phủi trên người Ngưu Bá, không lâu Ngưu Bá mở mắt ra.
- Cậu làm sao để cậu ta tỉnh dậy?
Thiên Đao vẻ mặt kinh ngạc bởi vì ông ta cũng không biết.
- Ha ha, tôi dùng một chút y đạo tìm được huyệt vị, xem như mèo gặp chuột đi.
Diệp Phàm ra vẻ thần bí, mọi người trong phòng ánh mắt bội phục nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm cố ý vuốt cằm, giống như người có tri thức
Đắc ý cái rắn, còn không phải là công lao của lão ma tôi sao, Huyên Ma tức giận hừ một tiếng
- Đây là giữ bí mật cho cô thôi, nếu không tôi đã nói cho mọi người sự tồn tại của cô rồi.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Miễn đi, còn bọn trẻ này có gì để nói. Trong lòng cậu hiểu rõ là được, nhanh chóng tìm cho tôi thứ để tôi bổ xung hồn khí.
Huyên Ma kinh thường nói.
- Mau mau, cứu…
Ngưu Bá vừa tỉnh, đã hét lên.
- Đừng nóng vội, nói rõ một chút, mấy người Xa Thiên thế nào, các anh rốt cuộc gặp cái gì?
Diệp Phàm nhanh chóng để Ngưu Bá bình tĩnh.
- Diệp đại ca, chúng tôi hôm đó tấn công thuận lợi xong rút về. Nhưng thuyền chạy được nửa ngày không ngờ gặp một chiếc tàu pháo hạm.
- Trọng tải bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Giống như tàu của chống buôn lậu, bên trên chẳng những có súng máy hạng nặng cùng súng liên thanh, còn có trang bị hai đại bác nhỏ.
Thuyền đánh cả của chúng tôi bị bọn họ bao vây. Hơn nữa, không nói hai lời liền nã pháo vào chúng tôi. Chúng tôi chưa kịp phòng bị đã bị chìm thuyền.
Xa Thiên và Lạc Phi thấy tình cảnh này liên dùng đạn tấn công, nhưng không lâu không ngờ bị thương trở về.
Thấy không thể tiếp tục như vậy cho nên, trước khi chìm tàu nhanh chóng dẫn chúng tôi xuống thuyền bé.
Thuyền bé tốc độ nhanh, hơn nữa, kỹ thuật điều khiển của chúng tôi tốt, không bị đánh trúng. Nhưng bọn họ cũng thả xuống bảy tám chiếc ca nô.
Chúng tôi không có cách nào, vừa đánh trả vừa lui. Cuối cùng lui đến một đảo hoang. Nhưng bọn chúng nhiều người, có lẽ đến bảy tám chục người.
Hơn nữa, Thuyền bé và pháo hạm đều ở hoang đảo. Chúng ta căn bản không ra được, hơn nữa, mỗi ngày đều có rất nhiều người tìm chúng tôi.
Chúng tôi trốn đông trốn tay. Bởi vì bọn họ cũng có cao thủ, dù Xa Thiên và Lạc Phi cũng không thể chiếm ưu thế.
Hình như bọn họ có cao thủ tiên thiên. Hơn nữa, có vài người cầm quyền trượng gì đó tấn công chúng tôi.
Những người này thật lạ, quyền trượng kia không đánh chúng tôi mà chỉ là miệng lẩm bẩm.
Chúng tôi đã có thể cảm giác như mình đang đánh nhau với cao thủ võ công. Xa Thiên thấy như vậy không tốt cho nên, quyết định cử tôi phá vây trở về kêu viện binh.
Mà Xa Thiên và Lạc Phi che chắn cho tôi phá vây. Tôi chạy đến, cuối cùng bị một quyền trượng bay đến chạm vào người.
Nhưng tôi cướp một cái ca nô chạy. nhưng vừa lên đảo thì ngất đi. Nhanh đến cứu bọn họ ra, chậm sẽ không kịp.
Ngưu Bá kêu lên.
- Cầm quyền trượng tấn công, ai vậy?
Phí Nhất Độ hỏi.
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, những người đó đều mặc áo choàng máy đen, giống như con ma trong phim ảnh.
Ngưu Bá nói.
- Tốt lắm, chúng ta lên thuyền đi thôi. Nếu cách… hai trăm hải lý, thì dễ tìm rồi. Đưa Ngưu Bá lên chúng ta đi tìm.
Diệp Phàm nói.
Không lâu mấy chiếc thuyền ca nô được đưa đến. Những chiếc ca nô này lần trước Trần Quân đem đến, lần này có tác dụng. Hồng Tà lái ca nô lao nhanh.
- Những người này gọi là thần nguyền rủa.
Diệp Phàm nói lại những gì theo lời Huyễn Ma.
- Có cách tấn công thần kỳ vậy sao, thật đúng là mở rộng tầm mắt.
Thiên Đao nghe xong cảm thán nói.
- Tôi thật ra có biết một chút về Thần chú. Mẹ kiếp lũ này…
Hồng Tà mắng.
Mười mấy tiếng sau, cuối cùng thấy được hoang đảo Ngưu Bá chri.
Diệp Phàm phát hiện diện tích hoang đảo không nhỏ.
- May mắn hoang đảo này còn lớn, có lẽ mấy người Xa Thiên có thể trốn.