Quan Thuật

Chương 3598: Bí mật về nước trinh nữ



Đương nhiên điều chế thuốc đều là hương bánh trái, bọn họ đều giai cấp giàu có của dân tộc A Cổ Lạp. Mỗi người đều có rất nhiều khu nhà cao cấp.

Bởi vì số lượng những người này rất ít, được người ta tôn kính. Những người có quyền giàu có mua thuốc cũng rất tôn trọng bọn họ.

Dù sao số lượng trinh nữ rất ít, mà trinh nữ phải qua tay bọn họ mới biến thành tiền. Trên thực tế bọn họ cũng là những trinh nữ mua bán của dân tộc A Cổ Lạp.

Nguyên nhân chính là nguồn cung cấp ít, một vài người giàu có tiền cũng không mua được. Cho nên, bọn người kia mới có thể nâng giá lên được, hơn nữa còn phải thương lượng nữa mới bán cho anh. Trương Hùng nói.

- Tôi nói Trương Hùng này, anh nói nhiều về trinh nữ như vậy, sao tôi vẫn không thấy có mối quan hệ gì với mỏ quặng đồng vậy.

- Có liên quan lớn ý chứ. Nguyên nhân chính là dân tộc A Cổ Lạp phải dựa vào săn thú và bán trinh nữ để duy trì cuộc sống của bọn họ. Cho nên, bọn họ sẽ giữ lại những trinh nữ thuần khiết, nên từ chối hết tất cả doanh nghiệp vào đây. Bọn họ cho rằng các nhà xưởng ô nhiễm sẽ làm ảnh hưởng đến sự thuần khiến của trinh nữ của bọn họ. Trương Hùng nói.

- Cái này thật sự rất phiền phức rồi đây, loại tư tưởng này đã ăn sâu bám rễ vào trong đầu của bọn họ rồi. chúng ta phải khai thác mỏ đồng sao có thể nói là không ô nhiễm được cơ chứ? Nhưng giá của một trinh nữ rốt cuộc là bao nhiêu? Diệp Phàm hỏi nhăn mặt lại:

- Việc này nói thật là tôi cũng nhìn thấy. Trương Hùng nói xong liếc mắt nhìn Trí Quân một cái hỏi: - Trí Quân, anh đến đây cũng được một thời gian rồi, có nhìn thấy trinh nữ bao giờ chưa?

- Không thấy, cả ngay tôi đều ở công trường, còn không có thời gian đi tạo mối quan hệ khác.

Nào có nhàn dỗi mà đi xem trinh nữ chứ. Cung Chí Quân lắc đầu, nghĩ nghĩ nói: - Tôi có công nhân tên là A La Hãn.

Nghe nói ông của anh ta sống hơn 120 tuổi rồi, nghe nói ông của A La Hãn sống ở núi Bối Tây.

Ông anh ta sống lâu như vậy chắc biết được chuyện này. Cung Chí Quân nói.

- Hỏi A Lạp Hãn trước đã. Diệp Phàm nói, Cung Chí Quân gật gật đầu đi ra ngoài gọi, nửa tiếng sau A Lạp Hãn đi vào.

- A Lạp Hãn, anh đã nhìn thấy trinh nữ của dân tộc anh bao giờ chưa? Có thể nhìn thấy ở đâu? Và giá cả như thế nảo? Cung Chí Quân hỏi.

- Nhìn thấy rồi, là những cô gái thuần khiết trong suốt, không cẩn thận anh còn không nhìn thấy ý chứ, bởi rất thánh khiết.

Cho nên những cô gái trinh tiết cũng thánh khiết như vậy, nên người ta gọi là trinh nữ. Ở đâu có thì tôi củng rất khó nói.

Nếu mà hiểu được thì A Lạp Hãn tôi cũng không cần đến công trường làm làm gì. Nghe nói mỗi lần trinh nữ xuất hiện đều không giống nhau.

Có thể anh không nghĩ được nói nào có thể nhìn thấy, hơn nữa, người ta còn sợ con người biết được có thứ như vậy, bọn họ ngậm chặt miệng không tiết lộ bất cứ điều gì.

Còn có một truyền thuyết, trinh nữ chính là trinh nữ thánh khiết mà thần trinh nữ ban cho. Thần trinh nữ còn cảnh báo không được tiết lộ bí mật.

Thật ra ông nội của tôi năm đó đã đào được một cái bình nhỏ, nhưng tôi hỏi ông nội ông ấy cũng không chịu nói nước có từ đâu.

Nước này rất đáng giá, một lượng nhỏ nước trong bình cũng có thể bán được 500 nghìn đô la mỹ.

Tuy nói giá của trinh nữ rất cao nhưng cũng không hiểu được ở đâu bán.

Thứ hai là số lượng rất ít, đặc biệt là bây giờ nhu cầu càng lớn, sản lượng lại ít. Đoán chừng một thành viên mỗi năm cũng chỉ mua được ba bốn ki lô gam thôi.

Không chỉ là một cái bình nhỏ như đầu ngón tay, chỉ cần vài giọt cũng có thể biến A Lạp Hãn thành bà lão xinh đẹp rồi. A Lạp Hãn nói.

- Một năm mới có thể mua được ba bốn ki lô gam, dân tộc anh sao mà sống được? Diệp Phàm hỏi, Cung Chí Quân phiên dịch.

- Có thể sống được chứ, một giọt nước trinh nữ có thể điều chế được rất nhiều thuốc, hơn nữa giá cả lại rất đắt.

Hơn nữa hàng năm ủy ban phải trích phần trăm cho tù trưởng. Phần trăm nhiều thì sẽ lấy mua sản phẩm cho mọi người trong bộ tộc.

Đương nhiên mỗi năm còn có người đói chết và bị bệnh chết, nhưng cũng giỏi hơn trước nhiều rồi, cuộc sống của người dân trong bộ lạc cũng rất khổ.

Họ còn sống khổ hơn so với các anh. Nhưng, bây giờ là như thế, không ai có cách gì. A Lạp Hãn nói: - nhưng bây giờ cũng có rất nhiều người học cách đi làm công nhân.

Làm công nhân kiếm tiền mua được nhiều đồ hơn những người trong bộ lại. tôi thật vinh hạnh được làm việc trong công trường của các anh, hy vọng các anh có thể đưa tôi đến TQ.

TQ là một quốc gia giàu có thịnh vượng. Là giấc mộng thiên đường của mỗi chúng tôi.

- Ha ha, A Lạp Hãn, yêu cầu của anh cũng không phải là không thực hiện được, nhưng, nếu anh có thể đáp ứng yêu cầu của chúng tôi thì tôi có thể giúp anh. Diệp Phàm cười nói.

- Mời ông chủ nói? A Lạp Hãn nhanh chóng cung kính, người này biết được Diệp Phàm là ông chủ của tập đoàn, tự nhiên cung kính.

- Nghe nói ông của anh A Lạp Tầm cũng vẫn còn có uy danh trong bộ lạc có phải không? Diệp Phàm hỏi.

- Trước đây ông ấy còn làm trại chủ của sơn trại chúng tôi. A Lạp Hãn nói những lời này có chút kiêu ngạo.

- Cũng giỏi lắm, có tất cả bao nhiêu người trong sơn trại? Diệp Phàm hỏi.

- Hơn một nghìn người, nhưng bây giờ cũng có hơn ba trăm người đi rồi, còn lại hơn bảy trăm người thôi.

Hơn nữa năm đó quân đội tấn công, có hơn trăm người của sơn trại chúng tôi bị chết rồi. Nhưng chúng tôi đều bảo vệ sơn trại, chúng tôi cũng giết được hơn 1 trăm người bên họ.

Nhưng tất cả bọn họ đều có súng pháo, chúng tôi chỉ có dao và cung tiễn để bảo vệ thôi.

Trại chủ Á Cơ Đại đương nhiệm rất có bản lĩnh. Vận khí của anh ta rất tốt, tự nhiên lại có một bình nhỏ nước trinh nữ.

Anh ấy bán nước trinh nữ để mua súng trường và lựu đạn. Còn có hai quả pháo nữa, tiểu quân đội của chúng tôi có hơn 1 trăm người.

Người bình thường cũng không dám đến gần sơn trại gây phiền phức. A Lạp Hãn nói.

- Quân đội nhỏ như của bọn anh có bao nhiêu nhánh? Diệp Phàm hỏi.

- Thật sự xin lỗi ông chủ, vấn đề này tôi không thể trả lời được, bởi vì tôi là dũng sĩ của dân tộc A Cổ Lạp, ông nội của tôi lại từng là trại chủ. A Lạp Hãn tự nhiên không nói.

- Ha ha, thật ra việc này chỉ cần hỏi chính phủ là biết ngay. Bọn họ đều làm công tác thống kê.

Diệp Phàm cố ý cười nói.

- Những thằng khốn nạn, tại sao lại có thể làm như thế chứ. A Lạp Hãn quả nhiên trúng kế, giận dữ mắng.

- Cho nên anh nói hay không cũng không sao cả, nhưng nếu anh nói chúng tôi sẽ thưởng cho anh một nghìn đô la mỹ. Cung Chí Quân nói.

- Tôi xin lỗi, tôi là một dũng sĩ của dân tộc A Cổ Lạp, tôi không thể nói. Không thể tin được là A Lạp Hãn không bị cám dỗ.

- Cho anh 10 ngàn đô la mỹ. Diệp Phàm nói.

- Tôi xin lỗi ông chủ, cho dù ông có là cấp trên của tôi tôi cũng không nói, tôi là một dũng sĩ của dân tộc A Cổ Lạp. là một dũng sĩ của dân tộc A Cổ Lạp kiên quyết lắc đầu không nói.

- Hừ, anh không nói chúng tôi cũng điều tra ra được, thứ hai, anh không nói công ty chúng tôi sẽ đuổi việc anh. Cung Chí Quân tức giận quát.

- Thực chất các anh cũng giống bọn họ thôi. A Lạp Hãn tức giận.

- Bọn họ là ai? Diệp Phàm hỏi:

- Người Mỹ, trong dân tộc của chúng tôi cũng có người không chịu được sức hấp dẫn của đồng tiền đã nói ra, người Mỹ muốn đến khai phá núi Bối Tây, chúng tôi sẽ giết bọn họ. mặc kệ người khắc thế nào, A Lạp Hãn tôi sẽ không nói đâu. Lúc này tự nhiên thắt lưng A Lạp Hãn căng ra.

- Ha ha, rất tốt, Diệp Phàm tôi tôn trọng sự quyết định của anh. Diệp Phàm cười cười vỗ bả vai A Lạp Hãn, nói với Cung Chí Quân: - Chẳng những không được sa thải A Lạp Hãn, mà phải tăng thêm lương cho anh ấy. Mỗi tháng thêm một trăm đô la, đây chính là lời tôi nói.

- Được. Cung Chí Quân nói.

- Anh có cho tôi thêm một trăm đô la mỹ tôi cũng không nói.

A Lạp Hãn nói.

- Ha ha, anh không cần phải nói. Như vậy đi, ông nội của anh đã từng nhìn thấy bình nước trinh nữ nhỏ rồi. Chúng tôi muốn gặp ông nội của anh được không, anh phải tin tưởng chúng tôi, người TQ chúng tôi là bạn của các anh, tuyệt đối sẽ không làm hại đến lợi ích của các anh. Diệp Phàm nói.

- Tôi có thể đưa các anh đến gặp ông nội của tôi. A Lạp Hãn nói.

Sáng ngày thứ hai, đoàn người Diệp Phàm tìm tướng quân Đức Lý bảo anh ta đưa thẳng tới núi Bảo Tây của dân tộc A Cổ Lạp.

Trên đường đi còn tiện tay giết mấy tên đui mù mới đi vào trong núi Bảo Tây. Bước vào trong núi có cảm giác rất rộng, bời vì vừa nhìn đã thấy một màu xanh biếc rồi.

Nơi này vẫn còn chưa bị khai thác, cho nên, chỉ có một con đường nhỏ gồ ghề, ngồi trên xe mà đi rất khó chịu.tướng quân Đức Lý phái một xe việt dã tới.

Con đường vất vả, đến tối mới đến thị trấn Bối Cốc.

Diện tích của thị trấn này cũng rất lớn, bởi vì đất không đáng giá, cho nên diện tích một ngôi nhà rất lớn.

Nhưng về cơ bản chính là kết cấu đất gỗ. rất khó có thể tìm thấy một ngôi nhà nào xây bằng thép với bùn.

Mọi người đi vào khách sạn duy nhất trong thị trấn, cái gọi là khách sạn Bảo Cốc chính là một tòa nhà ba tầng được xây dựng bằng đá.

Cuộc sống của người dân tộc A Cổ Lạp không có đèn, nhưng thị trấn Bối Cốc lại có điện. Khiến cho đám người Diệp Phàm cảm thấy như quay về cuộc sống thời cổ đại vậy.

Vội vàng ăn cơm chiều, mọi người nghỉ ngơi xong Diệp Phàm yêu cầu trưởng lão Thiết Mộc Nhi Đạt đưa mọi người đi thăm thị trấn Bối Cốc.

- Trưởng lão Thiết Mộc, nơi này có mua bán nước trinh nữ không. Không biết là ở thị trấn này có cửa hàng bán loại này hay không? Diệp Phàm vừa đi vừa hỏi, trưởng lão Thiết Mộc biết tiếng anh, để tiện cho việc giao tiếp giữ hai bên.

- Ha ha, nước trinh nữ à, cung không đủ cầu. người có thể mua được cũng phải là những người quyền quý giàu sang của những quốc gia xung quanh.

Trước đó bọn họ cũng đã hỏi thăm rồi, sau đó mới trực tiếp đến lấy, cần hiệu thuốc làm gì? Căn bản là không có hàng.

Về cơ bản là không thể chế thuốc tốt cho những người đã đặt được. Nói về vấn đề này trưởng lão Thiết Mộc có vẻ hơi đắc ý liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói: - Tôi còn thiếu tướng quân Đức Lý một ân tình, nếu không thì tôi cũng sẽ không dẫn các anh đến đây đâu?

- Ha ha, chúng tôi sẽ trả thù lao rất hậu hĩnh cho ông. Ông dẫn chúng tôi đi một lần có thể nghỉ ngơi vài năm không phải làm gì ý chứ.

Bao Nghị cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.