- Chúng ta chờ xem!
Lô Vỹ thở dài, thầm nói,
" Đại ca cũng thật là, một cao thủ ngũ đẳng, cả ngày lại đi làm những chuyện nhiễu sự, có lẽ muốn thừa cơ gây sự rồi, cũng tốt, đem mấy tên khốn khiếp đó nhốt vào trong nhà lao càng tốt. Ài! Xem ra đại ca đúng là sở trường về khổ nhục kế."12 rưỡi đêm.
Reng reng reng
Một trận chuông điện thoại dồn dập nhất thời đánh thức Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn đang nằm nghỉ trên bàn, thân là Bí thư huyện ủy, điện thoại của Cổ Bảo Toàn bao giờ cũng được mở 24 giờ.
Muộn thế này cũng không có nhiều người gọi điện đến, cấp dưới bình thường có chuyện gấp không giải quyết được cũng không dám làm phiền Bí thư.
Điện thoại vào lúc này bình thường đều là lãnh đạo thượng cấp gọi đến, mặc dù nói Cổ Bảo Toàn vẫn chưa ngủ, nhưng cũng cảm thấy có chút hết hồn hết vía.
" Kỳ quái, đã muộn thế này rồi ai còn gọi điện đến, không phải lại vừa xảy ra chuyện lớn gì chứ! Ài! Cuối năm rồi cũng không cho người ta bình yên một chút.", Cổ Bảo Toàn thấp thỏm nhận nghe điện thoại:
- Anh là Cổ Bảo Toàn Bí thư huyện ủy Ngư Dương phải không?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói đàn ông trầm trầm vẻ tức giận.
- Đúng vậy, xin hỏi ngài là..?
Cổ Bảo Toàn đã lăn lộn quan trường nhiều năm, từ trong giọng nói cảm thấy đối phương có một luồng quan thế khiến người ta cảm thấy áp bách.
Mặc dù nói câu hỏi của đối phương vẫn khách khí, nhưng mờ ảo có khẩu khí tự nhiên của cấp trên làm cho Cổ Bảo Toàn phải thận trọng.
Cho nên trong câu hỏi cũng hơi có ý vị cung kính. Đương nhiên, khi còn chưa biết rõ thân phận của đối phương, Cổ Bảo Toàn vẫn tận lực làm mình lộ vẻ trầm ổn, không để cho đối phương xem thường mình.
- Tôi là Tống Sơ Kiệt ở ban Tổ chức Tỉnh ủy.
Sự khó chịu trong giọng nói của đối phương lần này tương đối rõ ràng.
- Tống…xin chào Trưởng ban Tống.
Phản ứng đầu tiên của Cổ Bảo Toàn chính là trái tim giống như bị búa tạ đập trúng, miệng lắp bắp giống như con vịt bị người ta nắm cổ thở gấp gáp, nhất thời có chút hoảng loạn, mồm miệng lộ vẻ có chút không làm sao lưu loát.
Trong đầu như lấy tốc độ một phần ngàn giây suy nghĩ, trưởng ban Tổ chức Tống Sơ Kiệt vừa mới nhậm chức, cho nên Cổ Bảo Toàn thoáng cái đã phản ứng.
Phải biết rằng Tống Sơ Kiệt đã ở vị trí Phó trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy mấy năm cho nên quan lớn từ cấp sở của tỉnh Nam Phúc trở lên không có ai không biết tên tuổi của y, cái tên này dùng từ sấm nổ bên tai để hình dung tuyệt đối cũng không quá đáng.
Mấy ngày trước Tống Sơ Kiệt vừa mới trèo lên chiếc ghế trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy, cái tên này lại càng vang dội. Chỉ cần nghe thấy chữ
"Tống" thì trong lỗ tai quan viên tỉnh Nam Phúc trước liền nghĩ ngay đến đại lão Tống Sơ Kiệt trưởng ban ban Tổ chức quản lý mũ quan một tỉnh.
Điện thoại của ban Tổ chức Tỉnh ủy gọi tới, hơn nữa còn là trưởng ban đích thân gọi tới. Từ trong khẩu khí của người này cảm thấy đối phương có chút không vui.
Nhất định là chuyện gì ảnh hưởng đến y rồi, hơn nữa còn là chuyện của Ngư Dương. Nếu không một quan lớn cấp Phó trưởng Ban như y làm sao chịu gọi điện thoại cho một Bí thư huyện nghèo như mình, hai người lại không có giao tình gì.
Phải biết rằng lòng dạ của các quan lớn ban Tổ chức Tỉnh ủy rất sâu, rất ít khi tỏ vẻ không vui. Cho dù trong lòng không thoải mái, trên mặt vẫn cười híp mắt, sau lưng còn bày ra ngươi có đâm một đao, mình vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Cổ Bảo Toàn rất là tự nhiên khom người xuống làm ra tư thế cẩn thận lắng nghe. Mặc dù Tống Sơ Kiệt không nhìn thấy bộ dạng này của y, nhưng đây là một loại biểu hiện cung kính tự nhiên.
- Huyện Ngư Dương các anh rốt cuộc đang làm chuyện gì vậy? Mời phóng viên Lan của báo tỉnh và Tống Trinh Ngọc của Đài truyền hình tỉnh tới Ngư Dương, nói là muốn tham gia vào lễ chúc mừng rước tượng đồng của tiên sinh Tiếu Mộng Đường nào đó.
Kết quả như thế nào chứ?
Bốn cô gái đó đến Ngư Dương, trên đường đi vào một nơi tên là Đắc Nguyệt Lâu ăn cơm, lại gặp phải đám lưu manh, gặp phải lưu manh cũng là chuyện bình thường, ở trong huyện dạng người nào chẳng có, chuyện này tôi không trách các anh.
Nhưng khiến người ta không thể nào tha thứ được chính là bốn cô gái đó trái lại bị đám lưu manh bắt vào cục Công An huyện, trong đại sảnh ở cục Công an có mặt Cục trưởng Cục công an còn dám công khai giở trò bỉ ổi, lột quần áo người ta, vô pháp vô thiên, cục Công an huyện Ngư Dương còn không phải là cơ quan chấp pháp dưới sự lãnh đạo của Đảng sao?
Nghe nói những tên lưu manh này rất có lai lịch ở huyện. Sau đó đồng chí Diệp Phàm người đã mời phóng viên tới Ngư Dương phỏng vấn vì muốn cứu bốn cô gái đã xảy ra xung đột với đám lưu manh ở cục Công an, cuối cùng bị đám lưu manh và cảnh sát cục Công an huyện vây đánh, hiện tại cũng không biết là sống hay chết.
Anh lập tức điều tra rõ ràng cho tôi, cứu đồng chí Diệp Phàm ra. Tôi chờ xem kết quả của anh, còn bốn cô gái cũng đang bị thương, hiện đang trốn ở Thủy Vân Cư tị nạn. Tôi rất lo lắng về an toàn của các cô ấy, hừ, hết sức lo lắng.
Tống Sơ Kiệt nói mấy câu đơn giản giải thích tình huống rồi hừ lạnh. Vừa rồi bảo bối của y gọi điện gần như kể hết mọi chuyện, từ chuyện bị cục công an huyện khi dễ đến chuyện Diệp Phàm làm anh hùng, thiếu chút nữa thì làm Tống Sơ Kiệt điên lên, vợ y cũng hết sức lo lắng.
Vì thế Tống Sơ Kiệt cũng không kịp hỏi kỹ mà gọi luôn cho Bí thư Cổ, nói chuyện hết sức khách sáo, chỉ một mực lo lắng cho an toàn con gái.
Còn lại ba cô kia, người nào cũng có lai lịch không vừa, điều này thì Tống Sơ Kiệt rất rõ ràng, bất kỳ động đến ai trong số đó cũng sẽ xảy ra chuyện động trời.
Tống Sơ Kiệt vừa mới bỏ điện thoại xuống thì Cổ Bảo Toàn cũng run lập cập đánh rớt luôn điện thoại xuống bàn, nhất thời khó có thể bình tĩnh.
- Lão Cổ, anh làm sao thế?
Nghe thấy tiếng điện thoại rơi, lại thấy Cổ Bảo Toàn run rẩy, vợ y là Tào Vũ Liên cũng thất sắc sợ bệnh cũ tái phát, vội vàng chạy lại đỡ.
- Chu Bá Thành, anh làm những chuyện gì vậy?
Cổ Bảo Toàn đấm bình một cái nặng nề xuống bàn hô lớn, ngay cả nắm tay đang đau đớn cũng quên khuấy.
Y đột nhiên nghĩ đến Diệp Phàm còn bị giam ở Cục Công an, hơn nữa còn lưu ý của Trưởng ban Tống, Cổ Bảo Toàn vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên và chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh.
Mười mấy phút sau, Cổ Bảo Toàn thở hổn hển vừa chạy đến Cục Công an thì đã thấy thư ký của mình là Ngô Kỳ Thắng chờ ở cổng.
Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên cũng mới đến, Cổ Bảo Toàn thở phào nhẹ nhõm, Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh cũng đã có mặt. Cô ta chạy lúp xúp, bộ dạng đong đưa rất có phong vận, chỉ tiếc là giờ này Cổ Bảo Toàn không còn tâm tư thưởng thức.
Vệ Sơ Sai vừa đi vừa nói:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy Bí thư Cổ?
- Đi vào trước rồi hãy nói!
Cổ Bảo Toàn nghiêm mặt.
Mấy người phi nước đại vào Cục Công an.
- Mẹ kiếp! Không nói có phải hay không? Nói rõ làm sao chơi gái, nếu không anh Vương đây sẽ không khách khí, ha ha ha.
Từ xa đã nghe rõ giọng eo éo như thái giám của Vương Tiểu Ba.
- Tôi có gì để nói, các anh thuần túy là nói láo. Tôi được Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ ủy thác, biết bao nỗ lực mới mời được ký giả của đài truyền hình và báo tỉnh đến, các anh lại dám vu cáo bọn họ là kỹ nữ, ép người ta uống rượu, trước mặt mọi người dám hạ nhục họ, đúng là quá vô pháp vô thiên rồi.
Các ngươi sau lưng có người, có chỗ dựa, Diệp Phàm tôi không có gì hết, chỉ tứ cố vô thân. Nhưng trong lòng Diệp Phàm tôi có chính nghĩa, có lòng vì huyện. Ta đang thi hành chỉ thị của Bí thư huyện ủy Cổ và Chủ tịch huyện Vệ, các anh lại nói xấu cán bộ nhà nước, nói xấu chỉ thị huyện ủy. Tôi tin tưởng Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ sẽ xử lý công bằng.
Diệp Phàm lớn tiếng phản bác. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Thật ra lúc đám người Cổ Bảo Toàn chạy tới, Diệp Phàm đã lợi dụng Ưng Nhãn thuật Bức nhĩ thông thuật cảm nhận được.
Nên đoán là Lan Điền Trúc đã đem cứu binh đến, lúc này mà không diễn thì đúng là có lỗi.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Diệp Phàm, không thể nào thấy được rõ ràng, chỉ là dựa vào cảm giác mà thôi, cho dù diễn thế nào cũng không lỗ vốn.
Nghe Diệp Phàm vừa nói như thế, Cổ Bảo Toàn đưa tay ra ngăn mọi người.
- Chúng ta trước hết nghe xem đã, để xem cục công an huyện rốt cuộc là thiên hạ của ai.
Cổ Bảo Toàn nhẹ giọng hừ một tiếng.
Một cảnh sát đang ngồi ở trong phòng trực ban thấy Cổ Bảo Toàn thì cũng không nhận ra, Chủ tịch huyện Vệ cũng vậy bởi vì hai người vừa mới đến Ngư Dương chưa lâu.
Tuy nhiên Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên trước đó không lâu còn là Cục trưởng Cục công an thì rất quen thuộc. Viên cảnh sát kia kinh hãi nhảy dựng lên, đang định chào hỏi thì Vương Xương Nhiên phất tay ngăn lại.
- Ha ha ha, còn dám mạnh miệng, ở Cục Công an cậy mạnh đánh cảnh sát để cô ả kia chạy trốn. Ngươi còn dám nói xằng cán bộ nhà nước, ta nhổ vào! Vả vào miệng hắn, lại còn dám kéo Cổ Bảo Toàn ra dọa người. Mày cho rằng như vậy có thể dọa được Vương Tiểu Ba này sao, Cổ Bảo Toàn, hừ, chú ông đây là thần tài thành phố, sao còn phải sợ?
Vương Tiểu Ba cười sằng sặc tát một cái, chắc là ra tay với Diệp Phàm.
- Anh Vương, đáng đánh, mẹ kiếp! Lại có thể dám lấy Chủ tịch huyện Vệ ra dọa người!
Tôn Mãn Quân trợ uy, cũng giơ chân đá Diệp Phàm một chân.
- Văn Viễn, mặt cậu còn đau đấy, đều là do bốn ả kia, tới đây tát vài cái để bồi thường đi.
Vương Tiểu Ba cổ vũ.
- Các anh, các anh đây là dùng tư hình, nơi này là Cục Công an, tôi sẽ báo cáo lên Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ chuyện này! Phóng viên báo tỉnh nếu như xảy ra chuyện gì thì Ngư Dương chúng ta gánh không nổi trách nhiêm, mau thả tôi ra.
Diệp Phàm khàn giọng quát.