- Mới vừa rồi tôi cũng nghe qua rồi, tiểu tử Diệp Phàm này đúng là thiếu tính phê bình! Lại có thể ăn nói lộn xộn trước mặt tôi, một Chủ nhiệm văn phòng đập chứa nước có thể có bao nhiêu năng lượng, lại có thể liếm mặt nói là mình thế này thế kia, thật không biết khan họng.
Tề Chấn Đào cười nhẹ dạy dỗ.
" Tiểu tử, Phó Chủ tịch tỉnh gọi Diệp Phàm là tiểu tử, gọi như vậy có thể thấy được Phó Chủ tịch tỉnh Tề giống như lấy giọng điệu tiền bối dạy dỗ tiểu bối. Chẳng lẽ Diệp Phàm có quan hệ thân thích với Phó Chủ tịch tỉnh Tề.
Có lẽ không phải, không có khả năng, gọi " Tiểu tử" cũng có chút ý vị sâu xa. Rốt cuộc chuyện này là thế nào, từ bên trong có thể thấy được quan hệ của Diệp Phàm với Tề Chấn Đào không giống như loại quan hệ của lãnh đạo với cấp dưới.
Tuy nói Phó Chủ tịch tỉnh Tề ngoài mặt giống như đang phê bình Diệp Phàm, làm sao lại cảm giác là một loại quan tâm của trưởng giả đối với thế hệ sau. Không ngờ Diệp Phàm còn có chỗ dựa vững chắc như vậy, xem ra tính tình bướng bỉnh của tên này cũng có chút ít cơ sở, lần này huyện ủy xử lý hắn là quá khinh suất rồi, rõ ràng có chút không đúng lúc, làm thế nào bổ túc đây."
Hai chữ
"tiểu tử" cũng làm cho Vệ Sơ Tinh miên man bất định, tâm tình rất phức tạp, trong lòng cứ quanh quẩn hối hận.
Cô ta quay sang liếc nhìn thư ký Khương Nguyệt ra hiệu. Khương Nguyệt hiểu ý, lặng lẽ lui ra ngoài gọi điện thoại.
- Đồng chí Diệp Phàm đúng là có chút khuyết điểm nhưng thanh niên có chút nóng nảy cũng là bình thường. Phương diện công tác của đồng chí Diệp Phàm vẫn làm rất xuất sắc. Điểm này Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng khẳng định chắc chắn, huyện ủy không phải rất coi trọng người trẻ tuổi sao? Bí thư Cổ cũng vẫn muốn giao thêm trọng trách cho hắn, không, hôm nay tôi tới đây chính là muốn thu xếp cho đồng chí Diệp Phàm chuyên môn chịu trách nhiệm khối chiêu thương và thu hút đầu tư-.
Vệ Sơ Tinh nhanh chóng sửa sang lại mạch suy nghĩ, cẩn thận trả lời. Trước khác nay khác, Tề Chấn Đào có thể ở trước mặt ủng hộ Diệp Phàm, mình bây giờ không được rồi.
- Bí thư Cổ, Chủ tịch tỉnh Tề đang ở đập chứa nước núi Bà La câu cá. Nghe nói buổi tối còn muốn ở chỗ này dùng cơm, cũng không biết Chủ nhiệm Diệp đã sắp xếp xong hay chưa, Chủ tịch huyện Vệ kêu tôi báo cho ngài một chút.
Khương Nguyệt giả bộ đi nhà cầu tranh thủ cơ hội gọi điện thoại.
- Chủ tịch tỉnh Tề đến núi Bà La câu cá.
Cổ Bảo Toàn thất thần, nhưng trong nháy mắt đã hồi phục lại, nói:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức chạy tới, cô nói với Chủ tịch huyện Vệ, kêu cô ấy nhất định phải chiêu đãi Chủ tịch tỉnh Tề thật tốt, đặc biệt giao đồng chí Diệp Phàm nhất định phải thu xếp thỏa đáng bữa ăn tối của Chủ tịch tỉnh Tề.
Sau khi cúp điện thoại Cổ Bảo Toàn không dám chậm trễ, lập tức lên đường.
, ở trên xe gọi điện thoại, nói:
- Bí thư Chu, Chủ tịch tỉnh Tề hiện đang đập chứa nước núi Bà La câu cá. Tôi cũng vừa nhận được tin tức, nghe nói còn muốn ở văn phòng kho khu ăn cơm. Ngài có dặn dò gì.
- Cái gì, Chủ tịch tỉnh Tề đến đập chứa nước núi Bà La? Được rồi, tôi biết rồi, anh tự mình thu xếp, nhất định phải làm sao cho Chủ tịch tỉnh Tề hài lòng, không thể để xảy ra bất kỳ sơ sót nào, còn nữa, chủ nhiệm văn phòng kho khu núi Bà La là ai, giao đãi hắn, nhất định phải xem đây là một chuyện đại sự, đây là nhiệm vụ chính trị, làm tốt công tác tiếp đãi. Tôi lập tức chạy tới, anh lập tức đến đập chứa nước đi, đi trước thu xếp thỏa đáng mọi việc.
Bí thư Thị ủy Chu Càn Dương đang kiểm tra công việc ở thành phố Phúc Xuân gần đó, không hề nghĩ ngợi, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện cũng lập tức lên đường. Thành phố Phúc Xuân là một thành phố cấp huyện giáp giới với Ngư Dương, từ khu vực thành thị đến núi Bà La trái lại rất gần, đoán chừng không tới một canh giờ đường xe.
Y Thầm nghĩ:
- Kỳ quái! Cuối năm theo lý Phó Chủ tịch tỉnh Tề tương đối bận rộn, tại sao có thể rãnh rỗi đến đập chứa nước núi Bà La câu cá, không phải là Ngư Dương vừa xảy ra chuyện gì chứ? Ngư Dương này! Thật là không để cho người ta bớt lo một chút. Mình phải hỏi Cổ Bảo Toàn rồi hãy nói, đừng có chuyện gì Tề Chấn Đào là tới ngầm hỏi hoặc là cái gì cả.
- Bảo Toàn, Phó Chủ tịch tỉnh Tề đến đập chứa nước núi Bà La câu cá trước đó không báo cho huyện Ngư Dương, chứng tỏ ông ấy muốn âm thầm đi câu cá. Vệ Sơ Tinh làm sao biết được? Còn nữa, Vệ Sơ Tinh tại sao có thể rãnh rỗi chạy đến núi Bà La, có phải tới văn phòng kho khu kiểm tra công việc hay không? Cậu nói cặn kẽ cho tôi, không cho phép có chút giấu diếm gì, phải nói thật.
Trong lòng Chu Càn Dương cảm thấy không kiên định, khẩu khí nghiêm nghị.
Tề Chấn Đào là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, trong hội nghị công tác phát triển kinh tế lần trước còn còn mịt mờ phê bình Mặc Hương phát triển kinh tể chậm chạp, lãnh đạo một khối chiêu thương và thu hút đầu tư giống như không đắc lực gì cả.
Yêu cầu thay đổi ý nghĩ, khai thác đường đi, dũng cảm dùng người, dũng cảm thay đổi, sử dụng một số người mới, nhân tài có năng lực. Chu Càn Dương thậm chí hoài nghi Tề Chấn Đào đến có mục đích, có lẽ là muốn dò xét một chút phát triển kinh tế Mặc Hương.
- Chuyện này nói ra rất đúng dịp, nếu không chúng tôi còn hoang mang không hay biết gì. Ngày hôm qua tiên sinh Tiếu Phi Thành Tổng giám đốc Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông quyên tặng tượng đồng Tiếu Mộng Đường cho Ngư Dương, muốn ngụ lại trên chùa Nam Thiên xã Tây Bàn Ngư Dương.
Cho nên, vì thế huyện thu xếp đồng chí Diệp Phàm của Cục Tôn giáo chịu trách nhiệm chuyện này, cử hành hoạt động có thanh có sắc. Đồng chí Diệp Phàm còn mời được khách là phóng viên báo tỉnh, đài truyền hình tỉnh. Đoàn ca múa thành phố còn tới diễn xuất, Đài truyền hình thành phố cũng tới làm chuyên đề về danh nhân tiên sinh Tiếu Mộng Đường. Chẳng qua khi hoạt động thì xảy ra chút sơ sót.
Đồng chí Diệp Phàm Cục trưởng cục Tôn giáo bởi vì trước kia có một chút mâu thuẫn nhỏ, ngứa ngáy cãi lại mấy câu với Phó Trưởng Ban Ngọc của Tài chính tỉnh.
Chuyện này Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng tôi cũng rất khó xử. Bí thư Chu, ngài xem, kinh tế Ngư Dương quá lạc hậu, cuối năm rồi, đã sắp đến mức độ không còn gì để ăn. Ngư Dương có hai khoản tiền hiện còn bị Sở Tài chính Tỉnh nắm giữ. Cho nên… cho nên.
Cổ Bảo Toàn nói tới đây thì ấp úng, đương nhiên là chỉ phương diện xử lý đối với Diệp Phàm rồi.
- Cho nên có phải xử lý Diệp Phàm hay không?
Chu Càn Dương cảm thấy trong lòng chợt lạnh, một hai hỏi tới, trực giác chuyện này có chút liên quan gì đó với Diệp Phàm.
, sau đó bổ sung:
- Tình huống của Diệp Phàm cậu cũng nói cho tôi nghe xem.
- Vâng! Diệp Phàm vốn là Trợ lý Chủ tịch huyện, nhưng lúc đó bởi vì tình huống đặc thù trong huyện chúng tôi còn chưa kịp báo cho thành phố, cho nên hắn chỉ là Trợ lý Chủ tịch huyện cấp bậc Trưởng phòng. Tôi và Vệ Sơ Tinh, Phí Mặc ba người thương lượng miễn chức vụ Trợ lý Chủ tịch huyện của Diệp Phàm.
Tuy nhiên chức danh Cục trưởng Cục Tôn giáo cũng không miễn, chỉ là tạm thời cách chức, điều tới nhậm chức chủ nhiệm văn phòng kho khu núi Bà La. Tôi cũng không còn cách nào, đêm đó tôi liền đi thăm hỏi Phó Trưởng Ban Ngọc, ông ấy mịt mờ có ý tứ này, trong huyện cũng rất bất đắc dĩ. Trong lòng tôi thật sự là không muốn, tình thế bắt buộc. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cổ Bảo Toàn có chút ủy khuất đem tình huống nói ra.
- Điều thì điều rồi, tôi hiểu tình cảnh của các anh. Ngọc Sử Giới là Phó Trưởng ban thực quyền nắm giữ Sở Tài chính Tỉnh, đừng nói là các anh đắc tội không được, chính là Bí thư Thị ủy tôi cũng không dám đắc tội với y.
Ai! Đều là tiền làm cho rối loạn, Mặc Hương chúng ta muốn phát triển, muốn bay bay lên, không thể nào rời được ủng hộ của Sở Tài chính Tỉnh. Chuyện này các anh xử lý cũng không có gì không thỏa đáng, bỏ nhỏ bắt lớn, đây là nguyên tắc lâu nay của chúng ta.
Đương nhiên, đồng chí Diệp Phàm cũng là có chút ít ủy khuất. Tình thế bức người, điểm này tôi hiểu quyết định khó khăn của Ngư Dương các anh.
Chu Càn Dương ngược lại an ủi cấp dưới Cổ Bảo Toàn của mình:
- Nhưng Vệ Sơ Tinh làm sao lại chạy đến núi Bà La, chẳng lẽ trước đó cô ta đã biết Chủ tịch tỉnh Tề sẽ tới đó?
Nếu quả thật là tình huống như thế, trong lòng Chu Càn Dương nhất định là có ung nhọt, Vệ Sơ Tinh có thể biết trước Phó Chủ tịch tỉnh Tề xuống đó câu cá, nói rõ quan hệ của cô ta với Phó Chủ tịch tỉnh Tề cũng không tệ lắm. Vệ Sơ Tinh là người được Chủ tịch thành phố La nâng lên đi, chẳng lẽ La Hạo Thông và Phó Chủ tịch tỉnh Tề có cái gì liên quan? Nếu chuyện như vậy thì tương đối phiền toái. Cho nên Chu Càn Dương đối với phương diện này tương đối thận trọng, nhất định phải làm rõ Vệ Sơ Tinh là nguyên nhân gì mà biết rõ chuyện Phó Chủ tịch tỉnh Tề đến núi Ba La câu cá mới có thể yên tâm.
- Không phải, có lẽ cũng không biết. Chuyện này lại lại dây dưa quan hệ với tiên sinh Tiếu Phi Thành tới từ Hồng Kông. Diệp Phàm đảm nhiệm Trợ lý Chủ tịch huyện, dự tính trong huyện chính là muốn kêu hắn chịu trách nhiệm khối chiêu thương và thu hút đầu tư.
Ngư Dương quá lạc hậu, nếu không nghĩ ra cách vươn lên tuyệt đối không được. Cậu ấy còn trẻ tuổi, mới tròn 19 tuổi, tốt nghiệp đại học Hải Giang. Tâm tính hơi nóng nảy, nhưng ở phương diện chiêu thương thật sự có chút khả năng.
Tốt nghiệp mới nửa năm thì từ một thôn quan của Đập nước Thiên Thủy kế tiếp bò tới chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền. Lần trước bởi vì chuyện lùi đường và lão bí thư chi bộ tử vong ngoài ý muốn bị đổi đến Cục Tôn giáo nhậm chức Cục trưởng.
Người này tuy nói có chút khuyết điểm nhỏ, nhưng trong thời gian nửa năm cũng vì Nhà máy giấy Lâm Tuyền lôi kéo được 3500 vạn tài chính, đổi mới toàn diện, nhà máy giấy Ngư Dương có hi vọng rồi. Đem hắn điều đến Cục Tôn giáo nhậm chức Cục trưởng, đây là lãng phí nhân tài, nói thật tôi rất đau lòng.
Chẳng qua Bí thư Chu cũng biết, tôi mới đến Ngư Dương, quan hệ ở các phương diện còn chưa thành thục, thời gian quá vội vàng. Lúc ấy Diệp Phàm đụng vào họng súng của Vệ Sơ Tinh. Hơn nữa Phí Mặc lại theo dõi sát sao, cứ thèm thuồng vị trí Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cách chức Diệp Phàm trước.
Vốn chỉ là muốn làm nguội lạnh hắn trước, chẳng qua tiểu tử này rất có khả năng, đến hoạt động của Cục Tôn giáo cũng làm rất có thanh có sắc, vừa vặn gặp được tiên sinh Tiếu Phi Thành quay về quê cũ, tôi liền thu xếp cho cậu đi đi thuyết phục Tiếu Phi Thành, đơn giản là muốn gọi ông chủ lớn quăng chút ít tiền đến Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương, vì kinh tế Ngư Dương làm chút ít cống hiến.
Diệp Phàm cũng không phụ lại kỳ vọng của huyện ủy, cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, mới ba ngày đã nói thông tiên sinh Tiếu Phi Thành, buổi sáng hôm nay Tiếu Phi Thành chủ động gọi điện thoại tới yêu cầu cùng huyện hiệp đàm chuyện bơm tiền vào nhà máy thảm sợi Ngư Dương.
Tuy nhiên y yêu cầu hiệp đàm với Diệp Phàm, chuyện này cũng thật là kỳ quái, không có cách nào tôi đành phải gọi Vệ Sơ Tinh tự mình chạy tới núi Bà La một chuyến, trong lòng tiểu tử đó nhất định rất tức giận, cho nên trong lúc vô tình phát hiện Phó Chủ tịch tỉnh Tề ở nơi đó câu cá.
Trong giọng nói của Cổ Bảo Toàn lộ ra thưởng thức đối với Diệp Phàm, đối với việc hắn cường nghạnh với Ngọc Sử Giới đến nỗi huyện phải xử lý cảm thấy rất đau lòng.
- Được rồi! Ài! Bảo Toàn, có một số chuyện chúng ta đều có lúc bất đắc dĩ. Chuyện này không có quan hệ gì đến quan lớn quan nhỏ.
Nhưng nghe cậu vừa nói như thế, xem ra đồng chí Diệp Phàm thật đúng là một nhân tài, tôi cũng vậy nhớ lại rồi.
Năm ngoái thằng nhóc này vì dũng cảm đấu với kẻ bắt cóc còn nhận được phần thưởng lớn của Bộ Công an và Quốc vụ viện. Lúc ấy vì tranh giành cho hắn một chỉ tiêu trong danh sách
"Lớp nhân tài thế kỷ", chuyện này còn dây dưa đến hội nghị thường ủy.
Ngay lúc đó Tư lệnh Cố của phân khu quân sự thành phố cứ luôn ủng hộ thằng nhóc. Tôi đang suy nghĩ, các cậu lần này trực tiếp đày hắn đến núi Bà La, sẽ không trùng hợp như thế chứ, ngày thứ hai Phó Chủ tịch tỉnh Tề đã xuống đó rồi, chuyện này có phải có chút liên hệ gì với hắn không?
Chu Càn Dương lo lắng nói.