Quan Thuật

Chương 513: Kiên quyết chèn ép thằng nhãi kiêu căng



Ha ha ha! Chuyện này còn phải xem tình huống mới quyết định được.

Diệp Phàm cười nói.

-Ừ! Số tiền kia nói ra lúc ấy trên danh nghĩa là quyên tặng cho Lâm Tuyền, cho nên thị trấn Lâm Tuyền dùng nhiều một chút cũng không trách được, hơn nữa danh nghĩa khu vực này của chúng ta chính là Khu kinh tế Lâm Tuyền. Ý tứ chính là lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, giải đất trung tâm có đầu tư tài chính nhiều hơn cũng bình thường.

Lúc này Phó Chủ nhiệm Thường vụ đồng chí Trương Quốc Hoa đột nhiên chen vào một câu.

-Hừ! Lời này của Trương Quốc Hoa hình như là nói giúp Lâm Tuyền, thật ra có manh mối khơi mào chiến tranh.

Diệp Phàm âm thầm liếc mắt nhìn Trương Quốc Hoa, cảm thấy con người này cũng không dễ đối phó như bề ngoài.

Phí Quốc Tư quả nhiên trúng kế, nói:

- Phó Chủ nhiệm Trương, hiện tại Khu kinh tế Lâm Tuyền bao gồm sáu thị trấn và hai xã, nếu như tài chính đều đưa hết thị trấn Lâm Tuyền sử dụng, vậy xã Khanh Hương chúng tôi còn xây cầu làm gì, cũng không thể xây cầu lớn cho xe lớn đi qua?

-Không sai! Số tiền này còn dư lại 2600 vạn, nếu chia bình quân thì mỗi thị xã thị trấn có hơn 300 vạn, xã Khanh Hương không đủ tiền để xây cầu lớn, còn tuyến đường huyết mạch của đập Thiên Thủy có lẽ phải tiêu tốn khoảng 1000 vạn. Đoạn đường của xã Sài Mộc và thị trấn Quy Hồ đều quá kém, không có 400 vạn có lẽ không giải quyết xong. Lẽ nào con đường này không cần tu sửa?

Triệu Đĩnh của xã Sài Mộc có vẻ nóng nảy.

-Có gì không được, không phải có 200 vạn rồi sao? Mâu Dũng này có đập nồi bán sắt vụn cũng phải đòi.

Mâu Dũng sầm mặt xuống giống như đáy nồi, khẩu khí cũng tương đối gay gắt, hội nghị Đảng ủy xem ra sắp đến mức độ cãi nhau rồi.

-Lâm Tuyền là trung tâm, đương nhiên phải sửa chữa xong trung tâm mới kéo theo các thị trấn khác được. Nếu trung tâm không làm tốt thì "Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền" làm sao thực hiện? Cơm phải ăn từng miếng, đường cũng phải sửa từng bước. Năm nay chúng ta hoàn thành con đường chủ đạo của đập Thiên Thủy, sang năm lại có thể khai thông thị trấn Giác Lâm, có thể phân đoạn thu xếp thực hiện!

Ngọc Xuân Thiền cũng đưa ra chủ ý, khiến Diệp Phàm không khỏi nhíu mày.

Hắn thầm nghĩ cô ả này cũng không biết đang nghĩ gì, còn muốn chờ sang năm, năm sau nữa, đến lúc đó hoa cúc đã sớm tàn, còn nói gì đến chấn hưng kinh tế, kéo theo kinh tế toàn huyện phát triển tốc độ cao.

-Nếu không chia đều cho mỗi thị xã, một nơi sẽ có hơn ba trăm vạn, khởi công sửa đường trước đi, còn tốt hơn không sửa.

Phó Chủ nhiệm Trương Quốc Hoa nói.

-Tán thành!

Phí Tiểu Nguyệt gật đầu nói.

-Ừ! Chỉ có thể như vậy, theo như kế hoạch mỗi thị xã chế định 300 vạn để sửa đường, có thể sửa thành thế nào thì sửa.

Bí thư Chung Minh Đào của thị trấn Nam Khê lại giơ hai tay tán thành.

Bởi vì thị trấn Nam Khê là điểm trung gian nối thẳng đến vùng sát cổng thành huyện Ngư Dương, đoạn đường từ Nam Khê đến Ngư Dương đã được trải nhựa, chỉ còn thiếu đoạn từ Nam Khê tới Lâm Tuyền.

Hơn nữa nền đường của đoạn đường này tương đối tốt, vì là đường giao thông của tỉnh, không cần mở rộng san bằng gì nữa, chỉ cần rải nhựa là được. 300 vạn lấy ra nói không chừng còn dùng không hết. Chung Minh Đào đương nhiên là giơ hai tay tán thành.

-Nếu làm như vậy cũng không ổn, đoạn đường từ thị trấn Giác Lâm chúng tôi tới xã Miếu Khanh vẫn chưa được nối liền, 300 vạn dùng để đả thông còn được, chứ làm sao có thể rải đường. Chủ nhiệm Diệp, tôi thấy nên nhìn tình hình thực tế rồi xác định mới đúng.

Tống Ninh Giang không vui, tỏ vẻ phản đối.

-Tôi cũng thấy cách này không ổn, 300 vạn đối với xã Sài Mộc chúng tôi mà nói căn bản không làm được việc gì.

Triệu Đĩnh nói.

-Được rồi! Nếu cứ tiếp tục tranh chấp như vậy bao giờ mới chấm dứt, bao giờ mới có thể khởi công đường. Như vậy đi! Lấy đập Thiên Thủy làm con đường chính, con đường đó nhất định phải sửa xong, hơn nữa lúc ấy tập đoàn Nam Cung quyên tặng cũng đã nói rõ, xác định là vì phục vụ cho đập Thiên Thủy.

Nền đường của thị trấn Nam Khê và thị trấn Vũ Khê tốt hơn, rải nhựa mặt đường trước. Những nơi khác như xã Sài Mộc, thị trấn Giác Lâm thì khai thông mặt đường, rải đá vụn dùng trước.

Mọi người nghĩ tất cả biện pháp lựa chọn một địa điểm tốt để xây cầu ở xã Khanh Hương, nối liền với thị trấn Tà Nham. Tuy nhiên mọi người phải xác định chủ yếu là nối liền trải đá vụn lên dùng trước, cũng đừng hy vọng xa vời chỉ cần một bước có thể rải nhựa.

Một cây cầu, chi phí ít nhất có lẽ cũng phải bốn trăm vạn, tính như là vượt mức. Còn đường từ Lâm Tuyền tới Miếu Khanh khẳng định cũng phải rải nhựa trước, bởi vì Tập đoàn Điện lực thành phố Mặc Hương quyên tặng 400 vạn, nếu vẫn đi trên đường đá vụn thì các cán bộ công nhân viên chức của Tập đoàn Điện lực sẽ suy nghĩ như thế nào.

Số tiền kia nện vào sửa đường lẽ nào ngay cả một cái bong bóng cũng không toát ra được, như vậy thì quá thua lỗ.

Diệp Phàm khẽ phát ra khí thế, bình thản liếc nhìn các vị Đảng ủy viên, nhấp một ngụm trà, nói:

- Cuối cùng, tôi muốn bổ sung một câu, mọi người hoàn toàn có thể phát huy năng lượng của mình, đi lôi kéo chút ít tài chính!

Hôm nay tôi cũng xin hứa hẹn ở đây, nếu trong các vị có người nào lôi kéo được tài chính thì xem như là của thị trấn các vị, Khu kinh tế Lâm Tuyền không động chạm đến một chút nào, giống như Bí thư Mâu là một người tài ba, quan hệ rộng rãi trên thành phố, hoàn toàn có thể tới thành phố chạy chút ít tài chính.

Đồng chí Ngọc Xuân Thiền cũng là từ Đoàn Thanh niên thành phố xuống đây, có thể lợi dụng ảnh hưởng của Đoàn Thanh niên vận động một số quyên tặng!

Đồng chí Trương Quốc Hoa đến từ Ban Thị ủy, quen biết rộng, quen đường đi, anh muốn kiếm một trăm vạn hẳn là không khó. Chư vị đều là lãnh đạo trọng yếu của Khu kinh tế Lâm Tuyền, tất cả cùng có chung mục tiêu đó là đưa Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta có thể phát triển nhanh hơn, tốt hơn!

Tất cả mọi người đều là thị xã anh em, cho dù có thị xã nào đó nhất thời chịu thiệt một chút, cũng nên thông cảm cho khó khăn của các thị xã anh em, 11 đồng chí ở đây đều là ngựa phi trên cùng một sợi dây.

Tôi nói câu này không dễ nghe, Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta gánh vác trọng trách chấn hưng kinh tế Ngư Dương, nếu làm không tốt có lẽ không có ai thoát tội

Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Trưởng phòng Thiết Minh Hạ của phòng Kế hoạch khu kinh tế chế định kế hoạch khởi động cụ thể trước, tôi nghĩ, lần này tài chính vô cùng khổng lồ, chúng ta phải áp dụng phương thức kêu gọi đấu thầu tương đối tốt, cũng tương đối công bằng.

Hắn thầm nghĩ: "Trương Quốc Hoa không có ý tốt, y lại có thể đề xuất ra phân chia công bằng. Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, đè ép khí phách của thằng nhãi này trước rồi nói, nếu không Hội nghị đảng ủy còn tiến hành làm sao."

Diệp Phàm mạnh mẽ nói ra làm tất cả mọi người đều tịt ngòi, cuối cùng cứ quyết định qua loa như vậy. Phí Tiểu Nguyệt mấp máy một hồi cuối cùng không phát ra lời nào, cảm giác trường hợp nếu như chọc ra chuyện không hay sẽ đưa lãnh đạo các thị xã vào vòng vây.

-Cô, cô nói giúp cho Công ty Võ Thần của cháu, đem quyền nhận thầu con đường ở đập Thiên Thủy giao cho Công ty Võ Thần, còn cả hai đoạn đường ở thị trấn Nam Khê và Vũ Khê, ha ha ha…

Phí Vũ Vân giống như con mèo ngửi thấy mùi tanh, hai mắt lóe một luồng kích động nhìn chằm chằm vào Thư ký trưởng Thị ủy Phí Ngọc.

-Đừng đến làm phiền cô, tìm cha cháu đi.

Phí Ngọc tức giận hừ nói.

-Cô! Lão đầu tử không thể nào đối phó được với Diệp Phàm, kể từ khi Hoàng Hải Bình bị Diệp Phàm kiếm chuyện, mượn tay Cổ Bảo Toàn lột mũ quan, lão đầu tử thiếu chút nữa tức nổ phổi. Địa bàn Lâm Tuyền chẳng khác nào bị mất đi. Tuy nhiên vẫn còn may. Hiện tại Khu kinh tế Lâm Tuyền, Phí gia chúng ta cũng có ba người. Trong Đảng ủy chí ít cũng có ba phiếu. Tuy nhiên chuyện gọi thầu lần này còn phải mời cô ra mặt nói giúp, cháu nghĩ Diệp Phàm dù cường ngạch cũng không dám không nể mặt Ủy viên thường vụ Thị ủy.

Phí Vũ Vân Mặt mặt dày quấn lấy Phí Ngọc.

-Không đúng! Cha cháu là Bí thư khối Đảng ủy huyện Ngư Dương, Diệp Phàm tuy nói cũng là cấp Phó phòng, nhưng có thể vượt qua cha cháu sao? Chuyện này cô không tiện nhúng tay vào, người ta sẽ nhìn cô như thế nào.

Phí Ngọc lắc đầu.

-Anh rể, lần này gọi thầu liên quan đến tài chính hơn 2000 vạn, nghe nói công ty Võ Thần của Phí gia đã sớm hành động rồi. Trước kia khi Hoàng Hải Bình ở Lâm Tuyền làm Chủ tịch thị trấn, san bằng nền đất của Quỷ Anh Than chính là bọn họ. Chẳng qua lợi lộc trong đó rất lớn, san bằng nền đất của Quỷ Anh Than, Lâm Tuyền bỏ vào khoản tiền lớn hơn 300 vạn, em đoán có lẽ Phí Vũ Vân kiếm được 250 vạn, quả thực là món lãi kếch sù.

Lão tổng công ty Nhật Thăng Ngư Dương Hướng Phi nói với anh rể Tiếu Tuấn Thần.

-Ý tứ của cậu là nói công trình Quỷ Anh Than có vấn đề.

Tiếu Tuấn Thần nhìn em vợ Hướng Phi nói.

-Em đã điều tra kĩ càng, công trình Quỷ Anh Than vốn yêu cầu dùng vật liệu bằng đá, đá tảng còn phải tương đối lớn mới được, nếu không nền tảng sẽ không vững chắc.

Anh đoán Phí Vũ Vân dùng cái gì? Ha ha, tất cả đều là đất, chỉ lát một tầng đá mỏng trên mặt, rải bùn đất qua loa lên là xong, công trình bã đậu như vậy nhất thời còn chưa nhìn ra cái gì.

Nhà xưởng văn phòng xây năm ngoái, tuyệt đối không lâu nữa sẽ đổ xuống, nghe nói lúc ấy Chủ nhiệm Diệp thu xếp người giám sát, tuy nhiên sau khi Hoàng Hải Bình vừa lên nhậm chức liền cho bãi miễn, toàn bộ đều đổi thành người của Phí gia

Hoàng Hải Bình ở Lâm Tuyền lấy tay che trời, lúc ấy bên đầu tư của Thủy Châu lại nói muốn hủy bỏ đầu tư, cho nên song phương cũng không có người giám sát, khiến Võ Thần của Phí gia muốn làm gì thì làm.

Hướng Phi gượng cười nói.

-Có chứng cớ sao?

Tiếu Tuấn Thần liếc mắt nhìn em vợ.

-Có! Lúc ấy em đã thu xếp người lén chụp ảnh lại. Hơn nữa nền đất chỉ cần khẽ đào xuống sẽ lòi ra, bây giờ gọi thầu sắp tới. Chúng ta có nên lợi dụng chuyện này.

Hướng Phi vẫn tiếp tục cười khan.

-Không vội! Chuyện này còn quá sớm.

Tiếu Tuấn Thần cười nhạt.

-Còn quá sớm, nếu như để công ty Võ Thần cướp đi mất thì Nhật Thăng của chúng ta sẽ chịu lỗ lớn.

Hướng Phi có vẻ nóng nảy.

-Ha ha! Cậu nhìn đi, cậu vẫn là người thiếu kiên nhẫn! Phương án gọi thầu bình thường mà nói, công ty tham gia gọi thầu vì để biểu hiện thực lực, đều sẽ ứng ra trước mười mấy vạn làm tài chính dự chi. Nếu như ghi danh không có nguyên nhân đặc thù cuối cùng sẽ không tham gia vào gọi thầu, khoản tiền dự chi thì để Khu kinh tế Lâm Tuyền nuốt, công ty Võ Thần muốn túm được gói thầu, ít nhất phải bỏ ra số tiền dự chi 4 vạn.

Tiếu Tuấn Thần vững như kiềng ba chân.

-Cao! Vẫn là anh rể lợi hại, chờ sau khi Phí Vũ Vân tham dự trả giá chúng ta sẽ lộ ra lá bài tẩy, vậy công ty của y vì vấn đề chất lượng công trình, danh tiếng rớt xuống, nhất định sẽ bị thủ tiêu tư cách đấu thầu, hơn nữa chuyện này Khu kinh tế Lâm Tuyền không có bất kỳ sai lầmn nào, công ty Võ Thần vi phạm quy ước trước, bốn vạn đó có lẽ sẽ trôi theo dòng nước. Công trình Quỷ Anh Than nếu như bị điều tra ra, Võ Thần khẳng định sẽ bị lột da.Ha ha ha.

Hướng Phi mỉm cười vui vẻ.

-Tổng giám đốc Ngô à, tôi là Diệp Phàm của thị trấn Lâm Tuyền.

Diệp Phàm trực tiếp gọi điện cho Ngô Kiến Hoa của công ty Hải Thiên thành phố. Ngô Kiến Hoa là người không tệ, kể từ khi được Vu Kiến Thần giới thiệu quen biết y, Diệp Phàm cũng vẫn muốn tìm công trình cho công ty bọn họ làm.

-Chào Chủ nhiệm Diệp, tôi cũng đang muốn tìm anh, nghe nói sửa đường của Khu kinh tế Lâm Tuyền chuẩn bị tiến hành gọi thầu, công ty Hải Thiên chúng tôi là xí nghiệp trong ngành xây dựng có tư cách cấp 3, chuyên môn phụ trách bộ phận công trình.

Chúng tôi tiếp nhận thi công đường đi, cầu cống, cũng giành được tiêu chuấn chất lượng cấp ba của xí nghiệp nhận thầu thi công công trình quốc lộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thật ra bộ phận công trình của chúng tôi sớm đã xin cấp tiêu chuẩn cấp hai, chỉ là mới thành lập được không lâu, tài chính cũng có thiếu hụt nhất định, nhân viên kỹ thuật công trình thiếu nhiều, có lẽ phải đợi mấy năm nữa rồi mới có thể xin được.

Lão tổng Ngô Kiến Hoa của công ty Hải Thiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.