Nhìn tất cả mọi người ai cũng ngồi thẳng lưng lên cả, trong tay cầm bút, nhìn chằm chằm vào mình. Cảm giác tự hào trong Chu Phú Đức tự phát, thầm nghĩ, con mẹ nó, nhiều người như vậy toàn bộ không nên xem ông đây một mình hát hí khúc, ông đây không hé răng thì các người toàn bộ đều đực mặt ra. Cùng cổ đại sơn Đại vương so thì có gì khác biệt, ông đây là sơn Đại vương ghánh chính phủ trên vai.
Thằng nhãi này rất hài lòng, bản thân gật gật đầu, đang muốn mở miệng nói ra đề tài thảo luận của hội nghị, tuy nhiên, một thanh âm chói tai phát ra trước mặt y, hỏi:
- Bí thư Chu, hôm nay họp gì đây? Bàn chuyện gì?
Thanh âm này Chu Phú Đức đương nhiên là quen thuộc, ngoại trừ tên chó Nhật Phương Hồng Quốc cướp đàn bà của ông đây ra thì còn có ai?
Cảm thấy hôm nay thằng nhãi Phương Hồng Quốc này im lặng hồi lâu, chắc lại nghĩ ra trò gì nữa đây, có phải muốn thừa cơ hội Chủ tịch huyện mới là Diệp Phàm chưa hiểu tình hình, vào lần mở hội nghị thường vụ đầu tiên làm rối loạn nội dung quy tắc ngầm?
Trong mắt Chu Phú Đức cho rằng, đây là một hành vi khiêu khích nghiêm trọng. Là Phương Hồng Quốc đang tìm kiếm cơ hội, thổi kèn ra tín hiệu khai chiến với mình. Gió thổi không lâu, thế cục này tuyệt đối phải áp chế.
Bằng không, đợi khi Phương Hồng Quốc tìm ra được chút gì bên trong, liên kết với tân Chủ tịch huyện Diệp thì toi.
Chợt, thằng nhãi này nhíu nhíu mày, hừ nói:
- Tôi hy vọng một vài đồng chí trong cuộc họp phải chú ý đến hình tượng của chính mình, chú ý đừng làm rối loạn quy củ của đảng. Chú ý đừng lên tiếng làm loạn khi lãnh đạo còn chưa phát biểu, thật không tốt, và thật không ổn.
Nói xong, lơ đãng trừng mắt nhìn Phương Hồng Quốc liếc mắt một cái, ý tứ nói tên chó Nhật ngươi muốn sinh sự à, tuyệt đối không thể đâu nhé.
- Ha hả... Tôi muốn hỏi Bí thư Chu một chút, các vị ủy viên thường vụ có mặt, theo nguyên tắc, quy định tổ chức của Đảng, ai cũng có quyền biết trước nội dung hội nghị thường vụ trước khi bắt đầu, có phải hay không?
Nếu thuộc chuyện cơ mật thì không bàn luận đến. Tôi nghĩ, hẳn là quốc gia cũng không có nhiều đại sự cơ mật chờ một huyện nhỏ như chúng ta mở hội nghị thường vụ để thảo luận.
Nếu trước khi họp tất cả mọi người không ai biết được nội dung như thế nào thì tham chính nghị sự ra sao? Sao thể hiện được tính dân chủ của đảng? Lui mười ngàn bước nói, chẳng lẽ khi chúng ta không biết nội dung, hỏi một chút về đề tài thảo luận của hội nghị là trái với nguyên tắc của tổ chức, là làm rối loạn quy củ đảng sao?
Vậy chúng ta khác nào là câm điếc cả, còn gì là hội nghị thường vụ?
Phương Hồng Quốc giọng điệu khá sắc bén, thẳng hướng mà phóng về phía Chu Phú Đức.
Vì đợi giờ khắc này, Phương Hồng Quốc đã chuẩn bị từ lâu rồi. Nếu không nắm bắt lấy cơ hội, hội nghị thường vụ đầu tiên vẫn sẽ làm theo lệ cũ thì về sau muốn lật ngửa ván cờ sẽ gặp khó khăn.
Mặc dù là lần này khơi dậy không được bao nhiêu sóng gió, thì ít nhất cũng có thể khiến cho Chu Phú Đức để lại ấn tượng không tốt trong lòng tân Chủ tịch huyện Diệp, một hình tượng ngang ngược hống hách.
Hơn nữa, chuyện về tân Chủ tịch huyện Diệp, Phương Hồng Quốc cũng có nghe nói qua, mấy ngày nay vẫn luôn cân nhắc bản thân có nên kết giao cùng hắn hay không, nếu song phương có thể hợp tác vui vẻ, tất nhiên là rất tốt rồi.
Đương nhiên, Phương Hồng Quốc cũng hiểu được việc này không thể nóng vội, tuy nhiên, cơ hội lần này khá tốt. Vừa rồi đã thành công khi xảy ra chuyện Chủ tịch huyện Diệp đại chiến cùng Chủ nhiệm Mã. Mã Vân Tiền là đồng lõa của họ Chu, nếu có thể khiến Chủ tịch huyện Diệp từ việc xích mích với họ Mã chuyển sang ghét lây Chu Phú Đức thì phỏng chừng có thể để lại chút ấn tượng trong đầu Chủ tịch huyện Diệp.
Lúc ban đầu, sau khi nghe nói tới đồng chí Diệp Phàm, vừa nghe tới tuổi tác Phương Hồng Quốc rất là thất vọng. Thầm nghĩ một thằng nhóc chưa dứt sữa thì có khả năng làm được gì.
Tuy nhiên, mấy ngày hôm trước, thấy được biểu hiện của Chủ tịch huyện Diệp khiến cho Phương Hồng Quốc mở rộng tầm mắt. Chủ tịch huyện Diệp đúng là người dám nói dám làm. Chẳng những chi tiền rộng tay, hơn nữa khi chưa có sự đồng ý của Chu Phú Đức không ngờ dám lấy tước mũ quan của Phan mặt rỗ, rất bản lĩnh.
Diệp Phàm lớn mật hành động, khiến Phương Hồng Quốc mạnh tay dấy lên chiến hỏa, khiến cho lão Phương quyết định bí quá hoá liều, hôm nay tại hội nghị thường vụ khai pháo, thử thái độ Chủ tịch huyện Diệp một chút.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không mắc mưu, vẫn không hé răng, chỉ đang âm thầm xem náo nhiệt. Tuy nhiên, lời của Phương Hồng Quốc đã nói trúng vào tâm lý của các ủy viên thường vụ có mặt, mọi người mặt ngoài tuy không có phản ứng gì, kì thực trong lòng đã sớm oán đất than trời.
Chu Phú Đức cũng rất giảo hoạt, đương nhiên hiểu được ý tứ trong đó, lập tức chuyển biến chiêu thuật, không ngờ dùng chiêu thức nhu khắc cương, không dùng bá đạo đè người.
Thằng nhãi này cố ý nhìn Phương Hồng Quốc liếc mắt một cái, miệng ha hả cười nói:
- Hồng Quốc đồng chí, hôm nay bởi vì có chuyện đặc thù phát sinh, chủ yếu là mời đồng chí Diệp Phàm tới nói chuyện cùng mọi người về kế hoạch chấn hưng nền kinh tế của huyện chúng ta của hắn đó mà.
Đồng chí Diệp Phàm trước đó cũng đã nói, ý tưởng của cậu ta còn chưa thành thục, cho nên, hôm nay, cuộc họp hội nghị thường vụ này không có tính chính thức khi thảo luận về hoạch họa kế hoạch.
Thảo luận dân chủ, ngồi đây đều là lãnh đạo trung tâm của huyện chúng ta, tôi tin rằng chỉ cần hiệp sách hiệp lực, nhất định sẽ làm cho nền kinh tế của huyện đi lên.
Huống chi, đồng chí Diệp Phàm đến huyện của chúng ta chỉ mới được một tuần, thời gian đích thật là có chút gấp gáp, bảo cậu ta phải đưa ra một kế hoạch đầy đủ đúng là không có khả năng.
Chúng ta cũng không phải là thần tiên, chỉ là người phàm mắt thịt, ăn ngũ cốc hoa màu mà sống. Tuy nhiên, tôi tin tưởng rằng Chủ tịch huyện Diệp sẽ nghĩ ra cách tốt nhất, thay đổi hoàn toàn tình trạng nghèo khó của huyện chúng ta.
Mấy ngày nay, Chủ tịch huyện Diệp đi tuần qua một vòng, khẳng định đã thu hoạch được kha khá, hưởng ứng của quần chúng cũng rất tốt, làm được vài việc lớn, nghĩ đến cái mà quần chúng suy nghĩ, gấp với cái dân chúng gấp.
Tháo dỡ dãy phòng học có nguy cơ bị sập, vì có thể khiến cho dân chúng có thêm thu nhập, nghĩ ra việc dùng trợ cấp đổi lấy cây đào của dân chúng.
Hơn nữa, đối với một số cán bộ cấp dưới không nghe lời, Chủ tịch huyện Diệp cũng đã xử lý rất thỏa đáng, tôi rất vui mừng, ha ha... Hiện tại, xin mời Chủ tịch huyện Diệp phát biểu một chút về ý tưởng của mình.
Chu Phú Đức nói xong, trong đầu đắc ý không ngừng, thầm nhủ: Mày muốn đấu với ông mày à, còn non tay lắm. Muốn kéo Chủ tịch huyện Diệp cùng nhập bọn, ông đây đầu tiên tâng bốc hắn lên tận mây xanh, sau đó tính sau. Không phải chỉ một cái ghế Bí thư Đảng ủy xã sao? Ông đây hôm nay đem quyền của vị trí này phân phối giao cho Diệp Phàm, xem tiểu Phương mày có thể nảy sinh ra thêm mánh lới gì?"
Chu Phú Đức không tiếc lời ca ngợi, lập tức khiến các ánh mắt trong phòng hội nghị đờ đẩn.
Vốn cho rằng Chu Phú Đức phỏng chừng sẽ phê bình Diệp Phàm xử sự khinh suất, nhúng tay can thiệp vào quyền nhân sự, chi tiền vô lối, không có quan niệm tổ chức và đủ thứ khác nữa.
Ai ngờ Chu Phú Đức không lên tiếng, một câu phê bình cũng không. Đối với cách nói như thế, đồng chí Diệp Phàm cho là bản thân có còn ý kiến muốn phát biểu thì cũng không thể nào mà nói nổi.
Chu Phú Đức biểu hiện quỷ dị đương nhiên khiến cho tất cả các ủy viên thường vụ có mặt có cảm giác quỷ dị, thậm chí có thề nói đó là loại cảm giác rất mới mẻ.
Lần lượt mịt mờ quan sát Chủ tịch huyện Tiểu Diệp, không biết là Chủ tịch huyện Tiểu Diệp còn con nít này có thủ đoạn gì hay không.
Đích xác quỷ dị, bởi vì Chu Phú Đức luôn mạnh mẽ, cứng rắn quen rồi, khi thấy y có thái độ như thế các ủy viên thường vụ thậm chí còn phỏng đoán, chẳng lẽ lời đồn kia là thật?
Chủ tịch huyện Tiểu Diệp do đích thân bí thư Địa ủy Trang Thế Thành tự mình điểm tướng, hơn nữa rất được trọng dụng, là ngôi sao chính trị mới lóe sáng ở Đức Bình.
Cho nên, đến tên trùm Ma Xuyên bí thư Chu Phú Đức cũng có chút kiêng kị, kiềm chế về một chút cho chắc.
Tuy nhiên khi nghĩ lại, mọi người lại cảm thấy có chút gì không thể. Nghe đồn Chu Phú Đức đi lên nhờ Vương Triều Trung, Chủ tịch Địa khu tiến cử, nếu thực như vậy, Vương Triều Trung chính là hậu thuẫn lớn phía sau Chu Phú Đức. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Nếu không phải là Vương Triều Trung thì tuyệt đối sẽ không phải là Trang Thế Thành, bởi vì ông chủ lớn họ Trang cũng chỉ mới đến đây vào năm trước, còn Chu Phú Đức đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Ma Xuyên đã nhiều năm, từng trải qua đại biến cố của hai vị Chủ tịch huyện khi trước.
Dòng suy nghĩ lung tung lộn xộn này khiến Phương Hồng Quốc nhất thời thấy có chút phức tạp, cảm nhận được hội nghị thường vụ hôm nay phỏng chừng sẽ không có kịch hay để diễn.
Nếu đổi lại, hôm nay chính mình ngồi ở vị trí của Diệp Phàm, tuyệt đối sẽ tâng bốc Bí thư Chu một chút. Người ta đem quyền lực toàn bộ trao vào tay mình, mặc tình mà làm càn.
Đến Phan mặt rỗ là nhân vật số một của xã Kim Đào cũng bị Diệp Phàm nhúng tay xử lý, đó là chuyện mà tất cả các nhân vật số một đều kỵ, đều vào danh sách tên của một số đồng chí không nghe lời của Chu Phú Đức, tất nhiên người không nghe lời đương nhiên chính là chỉ tên Phan mặt rỗ xui xẻo rồi.