Tuy nhiên, trong lời nói của Chu Phú Đức tất nhiên cũng mịt mờ ủng hộ kế hoạch toàn dân sửa đường của Diệp Phàm.
Các ủy viên thường vụ khác cũng không có biện pháp gì để phản đối, nếu phản đối, thì bản thân mình không phải đã trở thành hòn đá cản đường sự phát triển của kinh tế huyện Ma Xuyên sao.
- Được, nếu Bí thư Chu tín nhiệm tôi như vậy, tôi sẽ cố mà làm, sẽ đảm đương chức vụ tổng chỉ huy của bộ chỉ huy lâm thời.
Ngày mai tôi sẽ gọi văn phòng Ủy ban nhân dân huyện vạch ra phương án cụ thể, đến khi phương án đã hoàn chỉnh tôi sẽ trình cho các vị ủy viên thường vụ xem qua và thảo luận.
Vấn đề của cơ sở thứ hai chính là vịn vào quả đào của xã Kim Đào, sản nghiệp tương quan có liên quan đến phát triển và quả đào.
Tỷ như nhà máy đồ hộp phải có kho ướp lạnh vậy, vào khoảng tháng bảy tháng tám năm nay, là thời điểm mà quả đào sẽ chín, áp lực đối với chúng ta khá nặng, tôi hy vọng các vị ủy viên thường vụ ngồi ở đây đều có thể đứng lên bỏ ra chút khí lực, giới thiệu tìm kiếm khách đến mua quả đào của chúng ta...
Cơ sở thứ ba chính là trù tính xây dựng cơ sở hạ tầng chế biến lá trà ở tại xã Chức Nữ, Ngưu Lang, khai phá trà Thanh Vụ của bản địa.
Cuối tuần nếu rảnh tôi sẽ chuẩn bị đến Sở Nông nghiệp tỉnh một chuyến, xem thử xem có thể kiếm được hạng mục có liên quan đến khai thác lá trà không. Ngoài ra... Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm nói đến đây chợt mịt mờ nhìn bí thư Thiết Đông của thị trấn Thanh Sơn liếc mắt một cái, sau nhấp ngụm trà cho thanh cổ họng.
Cười nói:
- Còn có một tính toán nữa, chính là ở thị trấn Thanh Sơn thành lập cơ sở gia công tinh luyện quặng và đồng chế phẩm.
Diệp Phàm nói ra lời này, đương nhiên là muốn thử xem biểu hiện của Thiết Đông ra sao. Sau khi trải qua mấy ngày tìm được chút vết tích để lại có liên quan đến mỏ đồng ở thị trấn Thanh Sơn, Diệp Phàm cảm thấy rất đáng hoài nghi.
Chỉ có điều hiện tại bản thân còn chưa đi qua thị trấn Thanh Sơn, còn có nhiều thứ còn chờ tìm hiểu mới biết. Vấn đề thứ tư được đề cập này đơn giản chỉ là thả một viên đạn khói, xem xem Thiết Đông phản ứng như thế nào.
- Hừ, Chủ tịch huyện Diệp, muốn khai thác mỏ đồng của thị trấn Thanh Sơn thì phải trải qua thảo luận thông qua của hội nghị thường vụ huyện, hơn nữa khi ấy còn nói phải thông qua cục khai thác mỏ của địa khu phê chuẩn.
Do chính quyền của thị trấn Thanh Sơn sẽ tự mình phụ trách, làm khoán từ đầu đến cuối, một năm chỉ phụ trách nộp ngân sách 3 triệu tiền thuế và doanh thu.
Cái địa phương đó, đã sớm được biết đến là căn cứ của mỏ đồng, tất gì phải chịu thêm một đấm, giờ phải lặp lại, tái kiến thiết cái gì gọi là căn cứ mỏ đồng.
Huyện của chúng ta cũng không giàu có gì, chịu không nổi sức ép đâu.
Thiết Đông kia môi mấp máy động, quả nhiên ngồi không yên, Diệp Phàm vừa dứt lời, thằng nhãi này đã là người đầu tiên nhảy ra phản đối.
- Ừ, lúc trước có ký tên lên văn kiện chính thức, hơn nữa, năm ngoái cũng có ký thêm ước định năm năm.
Những năm gần đây ủy viên thường vụ chính phủ của thị trấn Thanh Sơn cũng rất quan tâm đối với công tác quản lý mỏ đồng của thị trấn này, thậm chí có thể nói là xuất sắc.
Vốn trên huyện chỉ yêu cầu bọn họ nộp 3 triệu là được, bí thư Thiết hàng năm đều nộp nhiều hơn đều trên 5 triệu cả, có phải có chuyện này hay không đồng chí Thiết Đông?
Bí thư Đảng - quần chúng Vi Bất Lý cũng góp lời cho thêm náo nhiệt, trên mặt mỉm cười lộ vẻ khen ngợi, tất nhiên là vì đồng minh mà trợ uy.
- Ừ, đúng là có bảng văn kiện này, tôi cũng có ký vào đó, đồng chí Thiết Đông làm không tồi chút nào.
Chu Phú Đức nói lời mà cứ như búa tạ nện xuống vậy, Diệp Phàm tất nhiên không tiện nhắc lại.
Hơn nữa, thằng nhãi này trong lòng cũng âm thầm cảnh giác, suy nghĩ nói: Chẳng lẽ Chu Phú Đức cũng có liên quan đến chuyện bên trong của mỏ đồng hay sao? Nếu quả thật là như vậy thì việc này sẽ rất phức tạp, cần phải cẩn thận một chút, lần này mục đích tham dò đã đạt được, nên cũng không tất yếu phải giằng co thêm.
Vì thế cười nói:
- Ha hả, nếu đã sớm trở thành căn cứ mỏ đồng rồi, vậy thì không cần thiết tái thành lập chi nữa, một là lãng phí, hai là cũng không cần thiết phải thế.
Tin tưởng bí thư Thiết Đông sẽ tiếp tục quản lý tốt. Điều mà cuối cùng tôi muốn nói chính là ba căn cứ, quả đào, tre trúc, lá trà, cả ba căn cứ này sẽ được xây dựng và hình thành nên khu vực tam giác có nền kinh tế phát triển đặc thù của huyện chúng ta. Chúng ta không thể tiếp tục chờ đợi, phải làm sao nội trong vòng hai năm phải gỡ bỏ được chiếc mũ là huyện nghèo nhất, xếp vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên. Kế hoạch này tôi gọi nó là công trình cởi mũ.
- Công trình cởi mũ, Chủ tịch huyện Diệp nói rất hay, chúng ta làm quan ai cũng sợ bị cởi mũ, tuy nhiên, chiếc mũ đứng nhất đếm từ dưới lên thì không phải là cái mà chúng ta thích, thậm chí có thể nói nó khiến cho toàn thể cán bộ quần chúng huyện Ma Xuyên của chúng ta cảm thấy như trên đầu có cái mũ này là rất lấy làm sỉ nhục, chiếc mũ này chúng ta không cởi không được.
Chu Phú Đức một quyền đấm lên mặt bàn, thình thịch một tiếng, hội nghị tuyên cáo kết thúc.
Từ tình hình của nhân vật số một Chu Phú Đức của hôm nay, đối với ba căn cứ đề xuất của Chủ tịch huyện Tiểu Diệp, thì tranh thủ cởi mũ được ông rất là ủng hộ.
Các ủy viên thường vụ khác tất nhiên cũng không muốn phản đối, dù sao chuyện này sẽ khiến cho tất cả mọi người cùng có lợi, hơn nữa chính mình cũng không bỏ ra nhiều sức lực. Những chuyện không bỏ khí lực ra nhưng có thể nở mày nở mặt thì sao lại không vui vẻ mà đi làm?
Buổi tối, Diệp Phàm giao việc cho Vương Phúc Học Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tổ chức cho nhân viên của văn phòng Ủy ban nhân dân công tác suốt đêm để hoàn thiện kế hoạch của ba căn cứ và công trình cởi mũ.
Đêm, đã 10 giờ, ở thị trấn Ma Xuyên này vào giờ như thế này thì rất khó nhìn thấy bóng người trên đường.
Diệp Phàm lại đến nhà của Xa Tuyết Liên, làm mấy đĩa thức ăn sau đó cùng Phương Viên uống vài ly.
- Phương Viên, buổi sáng Mã Vân Tiền kia là do cậu hạ thủ đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Ừ, hơi đáng tiếc, lúc đó khi cái ghế nện xuống sao không nện cho mạnh một chút không biết, đập cho gãy một chân gã, xem lão khốn khiếp này còn hung hăng được nữa không, đúng là như thế thì nhẹ cho lão quỷ sắc này quá.
Phương Viên cười nói.
- Còn nhiều thời gian, cơ hội có đầy. Lão khốn khiếp thực sự đáng giận thật, khi nào cơ hội tới thì dứt khoát sẽ...
Diệp Phàm đưa tay lên làm động tác cởi mũ.
- Ừ, tôi sẽ chú ý gã. Nghe nói người này tật xấu không ít, chỉ tội mua dâm thôi cũng đủ cho gã vào tù rồi. Tuy nhiên, có chút quỷ dị, gã sao có thể vẫn tung hoành đến tận giờ mà vẫn chưa bị gì?
Phương Viên nhíu mày.
- Ha hả... Trên đầu có thờ quý nhân, bằng không, phỏng chừng đã sớm xảy ra chuyện rồi.
Diệp Phàm chỉ lên trên đầu, tất nhiên là chỉ Chu Phú Đức.
- Cái này thật kỳ quái, Chu Phú Đức rõ ràng biết được, sao có thể đồng ý cho hạng phá gia này lắc lư ngay trước mắt. Nếu là tôi, thì tôi đã sớm một chân đạp cho gã tiến vào tù, còn cho gã ung dung ở bên ngoài lắc lư?
Phương Viên cũng có chút nghi hoặc khó hiểu.
- Ha hả, con người ta ai cũng có chỗ đáng tin. Càn Long gia chẳng lẽ không phải là bậc quân chủ anh minh sao, nhưng vì sao ngài rõ ràng biết Hòa Thân là đại gian thần, đại tham quan mà vẫn còn tiếp tục sủng ái ông ta?
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch huyện Diệp, Anh nói xem, đó là cách trị nước gì?
Phương Viên hỏi và tỏ ra rất hứng thú.
- Rất đơn giản, Càn Long gia từng nói qua, Hòa Thân có tham hơn nữa thì của tham đó không phải của quốc gia, lại càng không thể chuyển sang tây.
Hơn nữa, Càn Long gia dùng rất nhiều khoản tiêu dùng, phỏng chừng tất cả đều từ tiền túi của Hòa Thân lấy ra.
Hòa Thân càng lợi hại, tất cả đều chi tới, vẫn không phải chuyện một câu nói của Hoàng thượng. Hơn nữa, Hòa Thân người này cũng có một ưu điểm rất lớn, đó là ông ta tuy rằng gian, tham, nhưng đối với Càn Long cũng nhất mực trung thành, đó chính là điểm mà Càn Long gia thích nhất ở ông ta.
Diệp Phàm cười, giảng giải nói, nghe thấy thế Phương Viên cũng gật đầu, thấy hình như cũng có chút đạo lý.
- Từ hội nghị thường vụ hôm nay, cậu có nhìn ra manh mối gì?
Diệp Phàm nhấp một ly rượu hỏi.
- Hình như Chu Phú Đức rất biết che chở cho Mã Vân Tiền kia, còn Vi Bất Lý cùng Thiết Đông hai người này có quan hệ không tồi.
Phương Hồng Quốc cùng Chu Phú Đức hình như không thuận, Tề Quy Vân cùng Phương Hồng Quốc có mối quan hệ phỏng chừng cũng khá tốt. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc người này khá phức tạp, nhìn không ra y nghiêng hướng về ai?
Phỏng chừng tạm thời đứng ở vị trí trung lập. Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Tiểu Lan nói rất ít, hình như bình thường trên cơ bản cũng không có mấy chuyện để nói.
Nói đúng ra cô ta cũng sẽ nhìn mặt Chu Phú Đức mà làm. Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương căn bản là không lên tiếng, nên đoán không ra trong lòng của cô ta nghĩ gì.
Theo lý thuyết thì hẳn là người hầu của Chu Phú Đức mới đúng. Lực lượng của chúng ta ở trong này vẫn bị yếu thế. Nếu muốn tiếng nói nói ra có giá trị thì không thể không tìm cách lôi kéo vài đồng minh mới được.
Bằng không, chúng ta chỉ có thể xuôi theo dòng chảy lớn, làm không được chuyện mà bản thân mình muốn làm.
Phương Viên phân tích khá đúng, Diệp Phàm gật đầu nói:
- Cậu xem xem, nhiều người bên trong như vậy, có người nào mà chúng ta có thể tranh thủ?
- Tranh thủ, khó nói đây, lòng dạ con người vốn là thứ khá phức tạp, thay đổi trong nháy mắt. Lấy Phương Hồng Quốc mà nói, tôi cảm thấy có thể xuống tay từ y.
Tuy nhiên, cứ như vậy, sẽ có khả năng mạo hiểm mà đắc tội với Chu Phú Đức, nhân vật số một đầy nguy hiểm. Mã Vân Tiền thì không cần nói, người này ngoại trừ phải giải quyết gã ra thì chuyện khác không cần tranh thủ.
Vi Bất Lý người này âm trầm tính như đàn bà, dạng người như thế tâm cơ rất sâu, khó mà nói. Thiết Đông thì phỏng chừng không đến 30 tuổi, rất biết làm ra vẻ.
Đoán chừng cũng là do mỏ đồng của thị trấn Thanh Sơn mới ra thế, có tiền tất nhiên thích chơi lớn.
Phương Viên tiếp tục nói, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi thấy trưởng ban Tôn Minh Ngọc thật ra có thể thử tranh thủ người này xem sao.
- Ừ, Trưởng ban Tôn không tồi, tôi đã có chút tính toán. Mã Vân Tiền này đợi khi cơ hội đến khẳng định sẽ lôi kéo được người này, tuy nhiên, chỉ sợ khi chúng ta nắm chắc vị trí của y rồi thì cũng không tới phiên chúng ta đến sắp xếp vị trí kia.
Chu Phú Đức, nhân vật số một này tuyệt sẽ không đem cái vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật này giao về tay chúng ta. Việc này cứ từ, nếu có thể nắm bắt được thì nắm bắt trước, về phần vị trí kia, để sau hãy nói.
Gần đây, tôi phát hiện một vài tình huống nhỏ, mỏ đồng của thị trấn Thanh Sơn có phải có chút vấn đề hay không? Cậu cẩn thận âm thầm đi điều tra rồi hãy nói tiếp.
Tôi có thứ dự cảm, dường như có rất nhiều thứ có liên quan đến mỏ đồng. Có lẽ cái chết của Chủ tịch huyện tiền nhiệm Giang cũng có liên quan, nhất định phải thận trọng, đừng rút dây động rừng.
Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta vẫn là phải phát triển kinh tế trước, sức ép của Bí thư Trang của địa khu rất lớn, Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung còn lớn hơn, vì ký cả ước định.
Nội trong hai năm phải cởi bỏ cái mũ đứng từ dưới tính lên kia, vượt qua huyện Hồng Sa Châu, chuyện này khó khăn khá cao. Mấy ngày hôm trước Chu Phú Đức đến cục Giao thông địa khu đòi tiền, kết quả là một đồng cũng không có.
Cuối cùng vẫn là Bí thư Trang cấp cho 300 ngàn tiền mua thuốc nổ để y cầm về. Việc này tôi luôn cảm thấy hơi quái dị.
Cho dù là khoản chi của cục Giao thông địa khu năm nay toàn bộ dồn cả vào quốc lộ từ La Châu đến Thủy Châu, nhưng sao có thể đem Ma Xuyên chúng ta vứt bỏ?
Phương Viên, cậu nhìn vấn đề này như thế nào?
Diệp Phàm nói một hơi, lông mày tự nhiên nhíu lại. Trong lòng thấy không thoải mái, mơ hồ có cảm giác gì đó, tuy nhiên, nhất thời lại không hiểu ra sao cả.
- Chuyện này thì có hai cách suy đoán, một chính là cục Giao thông địa khu thật sự dốc toàn lực ủng hộ quốc lộ La Thủy, nên không chút bận tâm đến chúng ta, kỳ thật chúng ta chính là thứ vứt đi. Thứ hai chính là cục Giao thông địa khu cố ý làm vậy, nhả đạn khói chọc ghẹo chúng ta?
Phương Viên nói.