Chưa dịch bước đi thì cửa đã bị nhẹ nhàng đẩy ra, Nông Viện Viện dẫn một người phụ nữ ăn mặc rất gây chú ý và một ông cụ vẻ mặt ngưng trọng đi vào phòng.
Người phụ nữ này phỏng chừng chính là Mã Diễm Xuân.
Cô đang mặc một chiếc áo dài Trung Quốc màu đỏ có đăng ten và làm bằng vải ni-long, suối tóc dài đến phần eo. Khuôn mặt là mặt trái xoan điển hình, sống mũi cao. Bộ ngực bánh dầy kia đã lộ ra ngoài rất nhiều và rất nổi bật rất gây chú ý bởi chiếc áo dài chặt quá, nhìn vậy, tất cả nam đồng chí trong phòng đều hơi thở dồn dập.
Đương nhiên, mọi người đều giả bộ nghiêm túc, thật ra trong lòng đang suy bậy nghĩ bạ về cái gì chỉ có ông trời mới biết được.
Mã Diễm Xuân rất nổi tiếng về nhan sắc diễm lệ của cô trong huyện Ma Xuyên, xã giao rộng rãi, tất cả các cán bộ trong huyện Ma Xuyên đều lén gọi cô là đóa hoa giao tiếp, phỏng chừng cô đã giữ mối quan hệ ám muội với không biết bao nhiêu đàn ông rồi. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong đáy lòng của một số cán bộ thôi, thật ra tình hình là thế nào chỉ có ông trời mới biết được.
- Chào Chủ tịch Diệp.
Mã Diễm Xuân rất thông thạo, vừa nói vừa nhiệt tình đưa hai tay trắng nõn ra để trong hai bàn tay lớn của Diệp Phàm.
Cô vừa cười vừa nghiêng người qua giới thiệu rằng:
- Đây là chú Mã Lạc Thiết của Mã gia chúng tôi, chú nói ngưỡng mộ Chủ tịch Diệp đã lâu, và rất mong được làm quen với Chủ tịch Diệp, khanh khách...
Tiếng cười sáng sủa của cô như tiếng kêu của chim oanh vang tận cả UBNN huyện Ma Xuyên, làm cả kính cửa sổ cũng hình như đang nhẹ nhàng run rẩy.
''Giọng to dễ sợ, quả thật là tính phỉ khó sửa.'' Diệp Phàm trong lòng lẩm bẩm một câu, nhưng vẻ mặt thì tươi cười, nói:
- Hoan nghênh Tổng giám đốc Mã và Tộc trưởng Mã hai vị khách quý đến thăm, khiến huyện phủ chúng tôi như nhà tranh thêm sáng.
- Nói gì vậy, nhà chúng tôi ở thị trấn Mã Hồ Tử, cho nên chúng tôi cũng có thể coi là nhà chủ nơi đây. Chủ tịch Diệp mới thật sự là đến từ nơi khác, ngược lại nên là chúng tôi có vẻ thất lễ mới phải, cứ cho đến hôm nay mới đến thăm Chủ tịch Diệp, ha ha...
Tộc trưởng Mã tên là Mã Lạc Thiết, dưới hàm để một nhúm râu, khuôn mặt rất có dáng, trán rõ ràng, mặc một chiếc áo choàng màu xanh, cả người ăn mặc như người nhà Thanh.
Mã Lạc Thiết nói vậy dĩ nhiên là có ẩn ý sâu. Bên ngoài thì khá khiêm tốn, thật ra là chỉ trích Diệp Phàm không biết điều, sống ở thị trấn Mã Hồ Tử mà dám không đến thăm nhà chủ nơi đây.
- Thất lễ rồi, vốn là muốn đi thăm tiền bối, do dạo này cứ bận việc quá, không có thời gian, ha ha...
Trong lòng Diệp Phàm đương nhiên là hiểu ý đối phương, cứ cười ha ha giả bộ khiêm tốn.
Khách và chủ ngồi xuống.
- Chủ tịch Diệp, nghe chú Vân Tiền nói trong huyện chúng ta dạo này đang chuẩn bị làm đường Thiên Tường, Mã gia chúng tôi là nhà lớn trong Ma Xuyên, đã là một phần tử của Ma Xuyên thì không thể không quan tâm tới việc này. Hơn nữa chú Vân Tiền cũng làm việc trong huyện, có thể góp sức cho huyện cũng là điều nên làm. Hôm qua ông chú Mã đã tập trung người họ Mã để bàn về việc này rồi, và cũng thu được một số tiền, tất cả là 600 nghìn, hôm nay đặc biệt đại diện cho tập đoàn mỏ Silicon đến đây, khanh khách...
Mã Diễm Xuân lại cười lên, lời nói oai phong lẫm liệt, hình như cô là một lòng vì người dân.
Cô nói xong thì giả vờ vô tình nhìn người đứng đầu của thị trấn Dương Đầu Thiết Đông và người đại diện, Trưởng ban tổ chức Tôn Minh Ngọc vài cái, ánh mắt có vẻ muốn khiêu khích.
Mã Diễm Xuân ngồi bên cạnh Diệp Phàm, cái mông của cô chỉ di chuyển một chút, trời ơi, '' cảnh xuân lộ hết ''.
Đường xẻ trong chiếc áo dài ni-long của Mã Diễm Xuân thật sự là dài quá, không biết là cố tình hay sao, cái mông của cô lại di chuyển như thế, không ngờ toàn bộ mở ra.
Điều làm người ta khiếp sợ chính là trong áo dài kia lại không mặc quần lót màu da, cả đùi trắng nõn bỗng nhiễn lộ ra hết trước mặt Diệp Phàm.
Hơn nữa còn lộ ra một chút chiếc quần lót màu hồng nhạt, Diệp Phàm thậm chí có thể tưởng tượng được ''cỏ thơm'' bên trong là như thế nào.
'' Có kịch hay xem rồi. Xem ra Mã Diễm Xuân là đến đây để khoe giàu. Bây giờ không phải là vấn đề cá nhân nữa, mà là đại diện cho một thị trấn, môt gia tộc. Nói không chừng lát nữa đồng chí Thiết Đông và đồng chí Tôn Minh Ngọc cũng sẽ phải biểu hiện một chút.
Nếu không thì nâng cao khí thế của thị trấn Mã Hồ Tử quá, hơn nữa người đại diện của nó còn là một đàn bà, ai nói đàn bà không bằng đàn ông, ta lại thích loại đàn bà này.
Có cạnh tranh mới có áp lực, có cạnh tranh mới hay, ta không phản đối cạnh tranh như vậy, ha ha...'' Thằng nhóc Diệp Phàm này đã phát hiện sớm vẻ mặt quái dị của Mã Diễm Xuân, Thiết Đông và Tôn Minh Ngọc, trong lòng hắn cứ mừng thầm, nếu người đại diện của ba thị trấn này đọ với nhau thì sẽ hay lắm đó.
Hắn trong lòng tính toán kỹ rồi, lập tức cười nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của tập đoàn ngành mỏ Mã Hồ Tử đối với nhân dân huyện Ma Xuyên chúng ta, đúng là người trong nhà tốt, sự cống hiến và tấm lòng nhân ái của các người... Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm nói đến đây giả vờ ngừng một chút, hướng về Trưởng ban tuyên giáo Huyện ủy Đỗ Tiểu Lan nói:
- Trưởng ban Đỗ, đây là một sự kiện rất đáng để tuyên truyền đó.
Trong huyện nhất định phải tuyên truyền Tấm lòng nhân ái của người họ Mã huyện Ma Xuyên chúng ta cho thật tốt để nhân dân cả huyện đều biết được có rất nhiều người bản xứ của huyện Ma Xuyên chúng ta là rất yêu huyện Ma Xuyên chúng ta, như Giám đốc Mã, Tộc trưởng Mã chẳng hạn, tôi cảm thấy rất là hài lòng và yên tâm.
Vừa lúc người dẫn chương trình họ Giang của đài truyền hình tỉnh vẫn còn trong huyện ta, chút nữa nếu có thời gian thì đi xin cô ấy hãy quay phim lại sự thay đổi lớn và tấm lòng nhân ái của người Mã gia khi cô dẫn chương trình chuyên đề.
Lịch sử dù sao cũng là lịch sử, là thuộc về quá khứ, chúng ta phải ghi nhớ lịch sử, nhưng càng nên hướng tới tương lai. Tấm lòng nhân ái có thể xây dựng lên một cây cầu để huyện Ma Xuyên chúng ta bước lên con đường làm giàu.
Diệp Phàm hết sức ca ngợi như thế khiến Mã Diễm Xuân và Tộc trưởng Mã cảm thấy rất là hãnh diện, ngay cả thằng nhãi Mã Vân Tiền cũng ưỡn bộ ngực lên thật cao, hơn nữa nâng đôi lông mày, quay đầu ngó Tôn Minh Ngọc và Thiết Đông, trong ánh mắt đó tuyệt đối là đầy ý khiêu khích. Thằng ranh Diệp Phàm này đương nhiên là cố tình làm rối rồi.
Quả thật.
Có người không ngồi yên được nữa rồi. Thiết Đông ngó Mã Diễm Xuân một cái, cười rằng:
- Giám đốc Mã, cho hỏi là quyên tặng chi phiếu hay là tiền mặt?
Nhưng lời nói của Thiết Đông có chút khó hiểu, hình như còn có một số hàm ý khác nữa. Diệp Phàm trong lòng bắt đầu thầm nghĩ.
- Đương nhiên là tiền mặt rồi, không nhìn thấy sao? Túi tiền đó đang để ở ngoài cửa, Mã Côn đang gánh đó.
Mã Vân Tiền dùng miệng chỉ ra bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thiết Đông.
- Thế thì bắt đầu đi, quyên tặng xong chúng ta còn phải tiếp tục hội nghị nữa.
Vi Bất Lý chợt cười tủm tỉm nói.
- Ôi... Chủ tịch Diệp, Mã Côn tối qua ngủ không được, bây giờ phải gánh túi tiền này nên đôi chân đang hơi run đó.
Lúc này, Tộc trưởng Mã Lạc Thiết sờ vào nhúm râu dưới hàm, thở dài một tiếng, chau mày, vẻ mặt có vẻ buồn phiền.
'' Bắt đầu rồi, xem ra không chỉ là đến đây để quyên tặng tiền của thôi, mà là ý không ở trong lời. '' Diệp Phàm trong lòng buồn cười, cố tình giả bộ quan tâm hỏi:
- Ôi, chẳng lẽ là Mã Côn bị đau rồi sao? Tuy là người thanh niên, nhưng cũng không nên cố gắng quá, đến giờ nghỉ ngơi rồi vẫn phải nghỉ chứ.
- Không phải vì lý do này.
Tộc trưởng Mã lắc đầu nhẹ nhàng.
- Thế Tộc trưởng Mã có nỗi khổ gì thì hãy nói thẳng ra đi.
Diệp Phàm giả vờ không biết, hỏi rằng.
- Còn phải nói nữa sao? Mã Côn là em trai của Mã Tiêu, ha ha ha...
Thiết Đông chợt cười lên, ý nghĩa không cần nói thì mọi người cũng biết rồi.
- Bí thư Thiết, ý anh là gì vậy?
Mã Diễm Xuân cảm thấy hơi mất mặt, hỏi thẳng.
- Là ý gì? Tự mình hiểu được. Mã gia quyên tặng số tiền này chắc là có điều kiện, tôi còn nghĩ là việc gì, ha ha ha, hóa ra là không chỉ...
Thiết Đông nói được nửa câu thì dừng lại. Vì vẻ mặt của Mã Diễm Xuân kia đã tối sầm, giống như là sắp bùng nổ vậy.
- Chúng tôi có điều kiện gì chứ? Hôm nay đến đây quyên tiền là chính, nhưng luôn tiện hỏi về tình hình xử lý trong huyện đối với đám người Mã Tiêu và Mã Bình, chúng tôi là một phần tử của huyện Ma Xuyên, chẳng lẽ không có quyền lợi này sao?
Sự ăn nói khéo léo của Mã Diễm Xuân chẳng thua ai cả, cô lạnh nhạt hỏi rằng.
- Tất nhiên là có quyền lợi rồi, mỗi công dân đều có quyền lợi này. Tuy vậy, cũng không được lấy việc quyên tiền để dính với việc khác, tin rằng trong huyện sẽ xử lý một cách công bằng về việc này.
Trưởng ban tổ chức Tôn Minh Ngọc đang đứng một bên cũng bắt đầu thêm phiền phức.
- Ừhm.
Diệp Phàm quay đầu hướng về Ngô Đồng hỏi:
- Trưởng phòng Ngô, về việc của đám người Mã Tiêu và Mã Bình bây giờ đã xử lý thế nào rồi.
- Xử lý, chưa xử lý, chúng tôi muốn xin ý kiến trong huyện.
Ngô Đồng trong lòng run lên, âm thầm kêu khổ, không biết lời nói của Chủ tịch Diệp là ý gì.
Bây giờ ngược lại là mình trở thành bánh bích quy, nếu xử lý không tốt, không những Chủ tịch Diệp không hài lòng, có lẽ người Mã gia cũng sẽ làm mình khó xử đó.
- Ừhm, nếu không có việc gì lớn thì mau mau xử lý đi, đã sắp đến cuối năm rồi, không thể cứ làm việc dây dưa như thế nữa. Phòng công an của các anh nên nhanh chóng, hiệu quả khi xét xử các vụ án, phải bỏ đi tật xấu làm việc dây đưa và không hiệu quả này.
Diệp Phàm cố tình nói như vậy.
Hắn trong lòng thì mắng thầm: '' Muốn ta thả người dễ dàng như thế, đừng có mơ. Tuy nhiên, vẫn phải giả bộ tốt bụng, người ta đã bỏ ra 600 nghìn rồi mà, dù sao vẫn phải có chút biểu hiện chứ. Tuy nhiên, Thiết Đông và Tôn Minh Ngọc chắc sẽ lên tiếng phản đối liền, họ tuyệt đối không cho Mã gia tam hổ được thả ra dễ dàng đâu. Như vậy ta cũng có thể luôn tiện tỏ ra vẻ khó xử...''
Ngô Đồng trong lòng tự nhiên phỏng đoán lên, thầm nghĩ: '' Nghe giọng điệu Chủ tịch Diệp hình như là phải xử lý nhẹ đối với việc này, ý là nhanh chóng thả Mã gia tam hổ ra."
Hắn lập tức hiểu ý, nói:
- Sau khi điều tra vụ án này được biết, Mã gia tam hổ cũng không gây nhiều thương vong, cho nên phòng ta dự định chiều này sẽ thả...
Ngô Đồng vừa phun ra từ ' thả ' trong miệng thì Thiết Đông hừ lên:
- Trưởng phòng Ngô, chẳng lẽ đánh chết người rồi mới gọi là đánh thương sao? Tôi đã nghe nói xã Kim Đào có bảy tám người dân bị thương, có hai người còn bị đánh gãy xương, và số người bị ngoại thương thì càng nhiều hơn. Hơn nữa, bà cụ kia đến giờ vẫn phải nằm viện, con của bà lại bị đánh gãy chân, nếu những tội phạm hung ác như vậy cũng có thể tùy ý thả ra, thì pháp luật nhà nước còn có ý nghĩa gì nước?
- Đúng vậy, lúc đó đám người Mã Bình và Mã Phi còn phao tin sẽ đánh tàn tật và giết Chủ tịch Diệp nữa, chúng ta nhất định phải phòng bị sẵn sàng đối với đồ vênh váo như thế và tội phạm dự mưu sát hại chủ tịch huyện, trong luật hình sự có cả tội giết người có dự mưu đó.
Bằng không, chờ bọn họ ra tù rồi tiếp tục làm ra những việc không có tính người, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp. Trưởng phòng Ngô, nếu quả thật là như vậy, anh sẽ không trốn trách được trách nhiệm đó.
Hơn nữa, lúc đó Chủ tịch Diệp cũng ở đó, còn có vài trăm người dân xã Kim Đào cũng đã nghe thấy lời nói ngông cuồng của Mã Bình và Mã Phi, những người này toàn là nhân chứng, Chủ tịch Diệp, cậu nói có đúng hay không?
Tôn Minh Ngọc cũng lên tiếng, hỏi thẳng Diệp Phàm.
Hắn biết Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Mã gia tam hổ đâu. Bằng không làm gì còn có uy tín nữa? Mình cũng cố gắng một chút, cùng phá khí thế của Mã gia, như vậy cũng có thể trong vô hình giúp đỡ Diệp Phàm.