- Anh còn chưa ký ước định?
Câu Cửu Muội nói, phỏng chừng lo lắng anh chàng này bị chị mình chặt đứt chân sẽ đi đòi nợ.
- Không cần, chỉ cần cô có bản lĩnh, tự bản thân mình chịu trách nhiệm.
Diệp Phàm thản nhiên cười, quét mắt nhìn mọi người giữa sân một cái, phong độ bậc thầy chợt lóe, cười nói:
- Tôi dùng một tay là đủ rồi.
Nói xong, tay phải vươn lên, tay trái để ở phía sau lưng, giống như một thi nhân nhàn tản dạo chơi cùng sông núi.
Điều này làm chị em Câu thị tức giận không ít.
- Ăn một chưởng của tôi
Câu Ngũ Tỷ rốt cuộc khó có thể chịu được đồng chí Diệp kiêu ngạo. Chân kia hướng ngầm hung hăng đạp đến, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, một chưởng nhắm thẳng trên người Diệp Phàm mà đến.
- Một chưởng đủ rồi.
Diệp Phàm vẫn với bộ dáng lười nhác như vậy, bình tĩnh cười, vươn tay phải ôm lấy, Câu Ngũ Tỷ mạnh mẽ như vậy, một quyền hung hãn cứng rắn phang đến, bàn tay đã vững vàng mà bị Diệp Phàm nắm chặt, giống như hai người yêu nhau dắt tay du ngoạn.
- Chậc chậc… Bàn tay này khá non.
Diệp Phàm đưa ra một ngón tay bắn vài cái vào lòng bàn tay Câu Ngũ Tỷ, mặt Câu Ngũ Tỷ kia lập tức đỏ hồng.
Lời này vừa nói ra, có chút đáng khinh. Diệp Phàm đương nhiên có quyết định của chính mình, hắn muốn chọc giận Câu Ngũ Tỷ, sau đó đem
"Thiên Âm Lôi Cương Chỉ" mà Trần Khiếu Thiên chỉ cho hắn để cứu Nam Cung Cẩm Thần lên trên người Câu Ngũ Tỷ. Cũng chính chiêu này đã làm cho đại ca của cô ta, Nam Hải Nhất Thần Cước Câu Trần Âm Quỳ hiển thân, kết thúc tâm bệnh của Chủ tịch Hồ Thế Lâm công ty giấy Thái Hưng Thủy Châu.
Cái này gọi là
"kỳ nhân chi đạo phản trị kỳ nhân chi thân".
Quả nhiên!
- Ngông cuồng!
Câu Ngũ Tỷ hét lớn một tiếng, như chim oanh kêu trên chín tầng mây, một chân giơ lên đá về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm tùy thế nắm tay cô qua trước, một tiếng
"bốp", Câu Ngũ Tỷ chính chân mình nặng nề đá vào cổ tay mình, cổ tay kia, lập tức bầm tím một chỗ, giống như một quả cà lớn.
- Đủ rồi, nếu
"chân thối" muốn tìm người, bảo anh ta liên hệ Lô gia Thủy Châu, hừ.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, tay kia vừa đi xuống, cánh tay lướt qua trên cổ tay Câu Ngũ Tỷ, theo thế tự nhiên thi ra
"Thiên Âm Lôi Cương Chỉ"Dùng hoàn toàn từ sau đẩy về trước, một tiếng kêu lớn, Câu Ngũ Tỷ giống như một cái áo da bị ném xa tới ba thước trên mặt cỏ. Thân mình lăn vài cái trên mặt cỏ, mái tóc vốn chỉnh tề lập tức rối tung như cỏ dại, thật sự nhếch nhác.
- Chị…
Tim mật Câu Cửu Muội muốn nứt ra, hô to xông lên phía trước, một chân hướng trên người Diệp Phàm đi tới.
- Cửu Muội quay về ngay. Tôi nhận thua.
Câu Ngũ Tỷ không phải là người không có đầu óc, vừa thấy lập tức hô, chỉ sợ em mình cũng tự rước lấy nhục nhã.
Bởi vì cô phát hiện, một bàn tay của chính mình đã không thể động đậy, trong lòng chợt lạnh, hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thầm nhủ: Ngũ âm tiệt mạch năm huyệt đạo của người, có thể làm cho người ta ngu ngốc, phát cuồng hoặc thành xác ướp. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLNgười kia phải là cao thủ lục đẳng trở lên mới có thể thi triển bí thuật. Không thể tưởng tượng người này còn trẻ như vậy mà đã có thủ pháp này, lai lịch của hắn, sợ sẽ kinh thiên.
Có thể nuôi dưỡng ra hai mươi cao thủ lục đẳng như thế, kia khẳng định là cao thủ bát đẳng trở lên. Loại cao nhân này, ngay cả gia tộc Câu thị Nam Hải cũng phải cân nhắc suy tính.
- Chúng ta còn có thể quay lại, có thể cho biết tên không?
Chị em Câu Thị bỏ lại những lời này, Câu Cửu Muội quàng một tay đỡ chị lên.
- Muốn tìm Diệp Phàm tôi thì cứ nói với Lô gia, tôi tất đến.
Diệp Phàm thản nhiên nói, hồn nhiên coi không có gì quan trọng. Diệp Phàm nói như vậy, vô tình làm Lô Vĩ rất vui sướng, bởi vì lời này của đại ca nói ra ngoài, tức là thừa nhận Lô thị Thủy Châu rồi.
Lô Vĩ hiện tại càng mơ hồ về năng lực của đại ca, cũng muốn làm rõ rốt cuộc hắn là cao thủ gì, ít nhất cũng là bậc ngũ đẳng.
- Thượng ca, tuyến đường kia toàn bộ cho tập đoàn Hoành Xương các anh
Âm Gia Sơn thở dài, đau lòng đưa ra lựa chọn.
- Ông em Âm, phía anh cũng không phải hại tôi. Cứ theo ước định đi, chúng ta phân ra sáu - bốn, tôi không thể ăn một mình. Ông anh Vạn và anh La đều có thể làm chứng.
Trong lòng Thượng Thiên Đồ thiếu chút nữa vui như điên rồi, hôm nay, thể diện con mẹ nó quá lớn.
Bởi vì, miêu thử chi tranh tồn tại đã lâu, hai người trong tứ ưng Thủy Châu đều muốn ngồi ở vị trí thứ ba, tuy nhiên, cho tới nay, hai người không ai phục ai. Hiện tại, Âm Gia Sơn gọi một tiếng
"Thượng ca", đương nhiên đã sáng tỏ, người ta đã nhận thua.
Kiếm tiền còn đang đứng vị trí thứ hai, giờ nghe tiếng
"Thượng ca" từ miệng Âm Gia Sơn nói ra khiến Thượng Thiên Đồ đắc ý, sau này mọi người ở đây sẽ hiểu Thượng Thiên Đồ tôi chính là đại ca của Âm Gia Sơn, vị trí sắp xếp của tứ ưng Thủy Châu rốt cuộc đã định.
Thượng Thiên Đồ cảm kích quét mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nhủ:
- Phải trả ơn Diệp ca nhanh mới được, đầu tư mười triệu vào trà Thanh Vụ quá ít, cần phải coi trọng, tăng giá cả, thêm mười triệu nữa.
Chợt cười nói:
- Diệp ca, tôi cảm thấy hạng mục trà Thanh Vụ của Ma Xuyên rất có tiền đồ, nếu Sở Nông nghiệp tỉnh có thể thông qua, về sau tăng cường giúp đỡ, nói không chừng có thể thành như trà danh tiếng tỉnh Tây Hồ Long. Cho nên, tôi thay đổi chút, quyết định đầu tư thêm mười triệu nữa, tạo ra sản phẩm đầu.
- Trà Thanh Vụ, Ma Xuyên, vị Diệp huynh đệ này, anh ở Ma Xuyên sao?
Vạn Đông Tuyền giật mình, hơi có vẻ cung kính cười nói.
- Ha ha, đại ca, anh có thể không biết, thân phận thực sự của Diệp ca chính là Bí thư huyện ủy Ma Xuyên.
Tôi đầu tư hai mươi triệu vào Ma Xuyên, muốn làm trà Thanh Vụ. Nghe Diệp ca nói ở xã Kim Đào bọn họ, mấy trăm mẫu đất trồng đào, một tháng nữa, hoa đào nở rộ, mảnh đất kia đẹp không sao tả xiết.
Anh Vạn, không phải anh đang chuẩn bị mở rộng các sơn trang sao, ngẫm lại, nếu đem các sơn trang này xây ở hải hoa đào, đó chẳng phải là phong cảnh đẹp biết bao?
Đợi cho đến tháng sáu, tháng bảy quả đào chín, du khách ngồi ở ghế dựa bên cạnh cây đào một tay phe phẩy cây quạt, một tay hái đào ăn, thực là thư thái…
Đừng tưởng Thượng Thiên Đồ tướng tá to lớn thì đầu óc thô kệch. Thằng nhãi này ở việc kinh doanh rất có năng lực, một câu nói ra khéo léo, hơn nữa, y đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội này dụ dỗ Vạn Đông Tuyền, biết Vạn Đông Tuyền trong lòng cũng dao động, muốn giao tiếp với Diệp Phàm. Rõ ràng coi như mình là người dẫn đường, về sau việc kinh doanh ở Ma Xuyên xem như cũng có bạn.
- Nếu thực sự như ông em nói, tôi rất quan tâm, không biết Diệp ca có cho tôi cơ hội này hay không, ha ha…
Vạn Đông Tuyền không ngờ tự hạ thân phận, ngay cả hai chữ
"Diệp ca" cũng nói ra.
Nhưng thật ra khiến Hoa Tiêu Diêu giật mình, cảm thấy chính mình còn lớn hơn Diệp Phàm, nghe Diệp Phàm gọi mình là Hoa ca dường như còn hơi thái quá.
Xem tình hình hôm nay, vị Diệp ca này tài năng quả thật không tồi, về sau rất có tiền đồ, nói không chừng là có thể thăng chức.
Tuy hiện tại chức quan của hắn hơi thấp, nhưng người ta còn rất trẻ, còn rất nhiều thời gian để thăng tiến. Hơn nữa, tốc độ thăng quan của người ta mau chóng vượt qua hỏa tiễn, tiền đồ rộng lớn. Hoa Tiêu Diêu và Ngư Thái trong lòng thầm đánh giá Diệp Phàm.
- Ha ha, sắp tới đường quốc lộ Thiên Tường xây dựng lại, tôi hoan nghênh các anh em đến đầu tư vào Ma Xuyên, mặc kệ nhiều hay ít, một trăm ngàn, một trăm triệu đều là đầu tư, khách đến đầu tư, về sau đều có thể trở thành bằng hữu của tôi.
Diệp Phàm bật cười ha hả, vẻ mặt nhiệt tình, đương nhiên đối với những ưu đãi như thế này hắn không phản đối
- Anh Diệp, đến sơn trang Hào Hưng Độ của tôi chơi xem thế nào?
Vạn Đông Tuyền thuận miệng liền mời Diệp Phàm.
- Đi!
Diệp Phàm gật gật đầu, đoàn người nhằm thẳng sơn trang mà đi.
Sơn trang Hào Hưng Độ làm ở một độ dốc bằng phẳng giữa sườn núi Bạch Vâ, cây cối xanh tươi, hơn nữa có một dòng chảy nhân tạo, một vài hồ nước, phòng ốc dựng ngay cạnh, cảnh vật có hương vị rất khác biệt.
- Ông chủ Vạn, sơn trang của ông làm tốn không ít tiền nhỉ?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Ha ha, không nhiều lắm, vài người hùn vốn, mất hơn năm mươi triệu. Tuy nhiên, nơi này địa thế rất hẹp, không thể mở rộng không gian. Cho nên, gần đây tôi luôn luôn tìm kiếm một địa điểm khác thích hợp hơn, muốn xây dựng lại.
Vạn Đông Tuyền có ẩn núp trong ánh mắt một chút đắc ý, liếc mắt nhìn Lô Vĩ và Thượng Thiên Đồ một cái, vừa cười nói:
- Đương nhiên, cũng không so được với Lô công tử, tôi chỉ có thể nghĩ cách.
- Không tồi, các anh đều là tỷ phú, tôi một tháng có mấy trăm tệ tiền lương, ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
"Anh một tháng lấy mấy trăm tệ tiền lương, Diệp phủ Sở Thiên các của anh cũng trị giá hơn mười triệu, đại ca hiện tại ngày càng khéo giả bộ, hơn nữa, với tài nghệ của anh, nói lời này ai tin…" Tề Thiên trong lòng khinh miệt nghĩ.
- Diệp ca, anh đường đường là Bí thư huyện ủy, ăn cơm nhà nước, dùng xe nhà nước, cái gì cũng không lo. Chúng tôi sao có thể so với anh, không thể so được.
Vạn Đông Tuyền cười nói.
- Vạn ca, lần sau tìm được mảnh đất tốt, khi làm sơn trang nhớ để tôi một phần
Lúc này, La Mại không giả ngôn từ quỷ thủ nói góp tiền.
- Được, chúng ta làm một trận, có tiền cùng nhau kiếm.
Vạn Đông Tuyền cười, ánh mặt khó hiểu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nhủ: "Ông em Lanày, trước kia tôi đều mời qua, tuy nhiên ông đều không chịu hùn vốn, hiện tại sao lại thay đổi như vậy. Phỏng chừng có ý này khi nghe mình nói muốn đến huyện Ma Xuyên xem, không ngờ cũng đồng ý đầu tư. Xem ra tính cách Bí thư Diệp này có sức hấp dẫn không phải bình thường.
Mấy người vào một phòng khách rộng, bên trong có một TV plasma lớn. Một cô nàng mặc quần áo dân tộc tuyệt đẹp bưng trà và vài món điểm tâm lên.
Vạn Đông Tuyền lấy từ trên đĩa ra hai tấm thẻ vàng, lập tức ký tên, đưa cho Diệp Phàm và Lô Vĩ, cười nói:
- Đây là thẻ vàng Tập đoàn Hào Hưng, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt trước sơn trang, chiết khấu ưu đãi. Mời anh Diệp và Lô công tử có rảnh đến chơi, tôi cũng kiếm ít tiền lời, ha ha…
- Tề Thiên, nhà cậu ở Thủy Châu, thẻ này cho cậu đi, tôi thời gian dài ở Ma Xuyên, không cần phải lãng phí.
Diệp Phàm biết Vạn Đông Tuyền còn không biết được thân phận của Tề Thiên, cho nên cố ý đẩy về phía Tề Thiên.
- Đại ca, loại thẻ này em rất nhiều, không cần.
Tề Thiên lắc lắc đầu, biết Vạn Đông Tuyền mắt chó thấy người thấp, cũng không để ý, cười.
- Lão Vạn, chẳng mấy khi, gặp người có thân phận, ha ha ha…
Thượng Thiên Đồ bật cười ha hả, hướng ánh mắt nhìn Vạn Đông Tuyền, giới thiệu:
- Anh Vạn, đây là Tề công tử Tề Thiên con trai Phó chủ tịch tỉnh, đều là bạn bè của Lô công tử.
- Ôi chao...
Vạn Đông Tuyền trong lòng chấn động, không thể tưởng tượng người thanh niên này cũng rất có lai lịch, không ngờ là con trai Phó Chủ tịch tỉnh, bình thường những công tử như thế này mình có thắp hương cũng khó mà cầu được. Bộ dáng liền có chút khẩn trương, hướng tới cô gái đưa thẻ kia, hừ nói:
- Sao lại thế này? Lấy thêm mấy cái lại đây.
- Vạn…Giám đốc Vạn, thẻ này hết rồi, còn đang đi làm.
Cô kia là người thông minh, lập tức hiểu ý nói đỡ lão Vạn.