Quan Thuật

Chương 937: Tào Mai Phương tức giận



- Vẫn còn có chút đặc sắc, vừa rồi tôi cũng có nghĩ qua, trà Thanh Vụ ở độ cao so với mặt nước biển nên vị trà rất tinh khiết, rất có khả năng phát triển, anh hiểu chưa? Lần này nhà nước muốn phát triển nông sản, nông sản đặc sắc của địa phương đương nhiên là quan trọng. Mấu chốt là ở lãnh đạo, lãnh đạo nói người này đi có thể đi, không thể đi cũng đúng. Nếu nói ko được đi thì cũng không được đi, thực tế là như vậy.

Có một nông sản đặc sắc, chỉ cần có tiền để khai thác, tuyên truyền quảng bá thì có tám phần sản phẩm trở thành sản phẩm nổi tiếng.

Ma Xuyên các anh muốn trà Thanh Vụ trở thành sản phẩm nổi tiếng rất có hi vọng. Các anh phải đầu tư vào hơn mười triệu đồng để chuẩn bị các công tác khác.

Vấn đề mấu chốt hiện nay là các anh có thể đề xuất lên trên, chỉ có điều việc này là do thường vụ Phó giám đốc sở Lý Khai Phát phụ trách. Quyết định hạng mục phải họp Đảng ủy, mà trước hết phải Phó giám đốc Lý tán thành thì mới có thể họp Đảng ủy.

Nói như vậy, chỉ cần Phó giám đốc Lý đồng ý thì họp Đảng ủy chỉ là thủ tục mà thôi. Anh có hiểu được ý có tôi không?

Vệ Thiết Thanh nói với Diệp Phàm rất rõ ràng.

- Nếu có thể được thì có thể có lợi nhiều hay ít?

Diệp Phàm hỏi, thầm nghĩ "Có Bí thư Tỉnh ủy Quách có ý kiến. chẳng lẽ Phó giám đốc Sở Lý còn dám không đồng ý. Tuy nhiên cũng phải tìm một cơ hội hỏi thăm Phó giám đốc Lý mới được. Bí thư Quách có lời tạm thời không để ý đến, nếu không cần dùng thì không dùng.

- Cao nhất hạn ngạch là mười triệu, ít nhất cũng một triệu, bình thường đều trên dưới mười triệu. Năm trước làm hạng mục cây phỉ dầu đã chi 150 ngàn nhân dân tệ. Nếu là dưới một ngàn thì Phó giám đốc Lý có thể trực tiếp quyết định, không cần họp Đảng ủy, một ngàn trở lên mới phải họp Đảng ủy.

Vệ Thiết Thanh nói.

- Cảm ơn anh Vệ, khi nào có thể giới thiệu để tôi làm quen với Phó giám đốc Lý một chút?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngày mai đi, tối nay thì không kịp rồi. Sáng mai, trước tiên tôi đưa phương án của các anh lên thăm dò Phó giám đốc Lý sau đó nói sau.

Vệ Thiết Thanh nói, anh ta cũng có chút khó.

Sắc mặt không thể nào tốt, bởi vì ở Sở nông nghiệp tỉnh anh ta tuy là Phó giám đốc sở nhưng trong Sở nông nghiệp Vệ Thiết Thanh xếp thứ nhất từ dưới lên.

Lần trước có thể tham gia khóa học Thanh niên ưu tú thế kỷ đơn giản là bởi vì anh ta mới ba mươi tuổi, nếu không cũng không đến phiên hắn.

- Tôi muốn uống trà.

Tống Trinh Dao giơ tay kéo Diệp Phàm, Diệp Phàm vội vàng đưa trà cho cô, Diệp Khả Hinh không biết đã đi đâu, bỏ lại Tống Trinh Dao một mình, đương nhiên, Diệp Khả Hinh không muốn làm người soi đường nhưng thật ra là thật.

Tống Trinh Dao uống trà xong nằm trong lòng Diệp Phàm ngủ, Vệ Thiết Thanh và Tiền Hồng Tiêu sắc mặt có chút kỳ lạ nhìn Diệp Phàm một cái, nhẹ cười nói:

- Ông em lợi hại, chúng tôi khâm phục.

- Có gì lợi hại, ôi….

Diệp Phàm thở dài cay đắng ngọi bùi tự biết. Có nói thì Vệ Thiết Thanh và Tiền Hồng Tiêu chưa thể biết được.

Chín giờ hơn.

Tiền Hồng Tiêu nhìn Diệp Phàm nháy mắt, kéo Vệ Thiết Thanh ra ngoài phòng vệ sinh.

Đóng cửa lại không lâu, Tống Trinh Dao đột nhiên loạng choạng đứng lên, ôm cổ Diệp Phàm cắn một cái, hai người lập tức quên hết thảy, Diệp Phàm tha thiết vuốt ve mông Tống Trinh Dao, một nụ hôn dài hàng thế kỷ. Men say ngà ngà, cổ họng hai người khát khô.

Đột nhiên, cánh cửa thô lỗ mở ra.

- Con bé chết tiệt kia, đang làm gì thế?

Một giọng phụ nữ quen thuộc vang lên, làm đôi uyên ương đang nồng nhiệt chợt bừng tỉnh.

Ngẩng đầu nhìn, không phải Tào Mai Phương mẹ của Tống Trinh Dao thì là ai nữa. Bà là Đại tiểu thư của nhà họ Tào, lúc này vẻ mặt lạnh lùng thiết chút nữa thành quả địa cầu.

- Mẹ … con…

Tống Trinh Dao thân hình run rẩy, Diệp phàm nhìn thấy Cố Tuấn Phi đang trừng mắt nhìn mình, giống như muốn giết người. Không cần nói cũng biết, Tào Mai Phương là do thằng nhãi này mời đến.

- Cô Tào.

Diệp Phàm lễ phép chào hỏi, dù sao hắn cũng không sợ lắm. Ấn tượng của người phụ nữ này về Diệp Phàm trước kia là một lợi thế, ánh mắt kia đang hướng lên trời nhưng thật ra rất ăn khớp.

- Thằng nhóc mày cũng có thể gọi là cô Tào sao?

Cố Tuấn Phi nói trước một bước. Cảnh tượng vừa rồi thiếu chút nữa làm thằng nhóc này tức chết. Nếu có súng thì thằng nhóc này đã rút ra.

- Theo mẹ về ngay con bé chết tiệt kia.

Tào Mai Phương quát lên, giơ tay kéo Tống Trinh Dao trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói:

- Về sau đừng tiếp cận với người không đứng đắn này, nhà họ Tống chúng ta là ai?

- Không đứng đắn, cô Tào, hôm nay cháu nể mặt Trinh Dao cháu kính trọng chào cô. Thanh niên kết giao là bình thường, cho dù cô làm mẹ cũng không có quyền ngăn cản như vậy. Hiện nay là thời đại nào, yêu đương tự do, không phải thời đại ép duyên, hừ.

Diệp Phàm nói có ý khác, tất nhiên là muốn ám chỉ Tào Mai Phương

- Cậu lừa con gái tôi đến đây, muốn làm gì còn phải nói sao? Bạn bè, cậu không có tư cách đó.

Tào Mai Phương như người mê, nói như phản xạ, muốn tát Diệp Phàm một cái nhưng chỉ là định thôi, cô không làm thế.

Cố Tuấn Phi đứng phía sau cười lạnh.

- Mẹ… chúng ta đi…

Tống Trinh Dao vội vàng kéo tay mẹ nói.

- Buông ra.

Tào Mai Phương tức giận, giật tay con gái, giơ bàn tay lên.

- Cô để cháu thay cô dạy thằng vô lại này.

Cố Tuấn Phi cười gượng vồ lên, một cái tát hướng về mặt Diệp Phàm.

Diệp Phàm một chưởng tiếp đòn, tùy thế đem Trần Khiếu Thiên "Thiên Âm lôi Cương chỉ" khiến canh tay Cố Tuấn Phi bị điểm vài ái. Cố Tuấn Phi lui lại rất nhanh, đến sát tường mới dừng lại, sau lưng đau phát run.

- Không đươc gây rối ở đây, nơi này là Phi vân các.

Lúc này, một âm thanh truyền đến, tất nhiên là ông chủ Diệp của Phi vân các..

- Phi vân các thì giỏi rồi, ngày mai cho các người phải đóng cửa.

Cố Tuấn Phi cố chịu đau, thấy thật mất mặt, quát vào mặt ông chủ Diệp Kính Khai và Diệp Khả Hinh. Nhìn bộ dạng ngạo mạn không chịu nổi.

- Còn trẻ tuổi đừng có nói lớn

Diệp Kính Khai trầm mặt. Ở Giang Nam này, chưa bao giờ gặp một người như thế.

- Vậy thì thử xem.

Cố Tuấn Phi lấy điện thoại ra bấm số nhưng bị Tào Mai Phương ngăn lại.

Tào Mai Phương không biết Phi vân các nhưng vừa thấy người bước vào đều là người có thân phận ở tỉnh, hơn nữa phải có thẻ hội viên, chắc chắn phía sau có sức mạnh.

Tào Mai Phương đương nhiên không muốn tự nhiên đắc tội với người nào, huống chi Tống Sơ Kiệt đang thời kỳ mấu chốt cho chức Phó Bí thư nên không thể qua loa được.

- Đi thôi…

Tào Mai Phương hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, kéo Tống Trinh Dao đi, Cố Tuấn Phi tất nhiên cũng phải mang theo đám người đi theo.

- Nhà họ Tống…

Diệp Phàm vẻ mặt buồn bã, trong lòng giống như bị kim đâm. Không nói đến việc Nếu Tống Trinh Dao không bị đưa đi Diệp Phàm cũng không định cưới Tống Trinh Dao.

Bực mình chủ yếu là vì thái độ của Tào Mai Phương, giống như bà sinh ra đã tài trí hơn người, những người khác đều là con cóc.

- Minh Đường, cậu theo dõi cho tôi xem thằng nhóc này đến Thủy Châu làm gì, điều tra rõ cho tôi.

Cố Tuấn Phi một chân vểnh lên bàn nói.

- Công tử, làm Chủ tịch huyện đến Thủy Châu không phải xin tiền cũng là xin dự án. Cậu không thấy vừa mời vào hành lang thì không phải hắn chỉ có một nam một nữ, tôi đã điều tra qua, một người tên là Bao Minh Thanh, là Phó Chủ tịch huyện Ma Xuyên phụ trách nông nghiệp, một người hình như là Chủ tịch xã Chức Nữ, hiện tại kiêm chức phó Chủ nhiệm thường trực ủy ban khai thác phát triển trà Thanh vụ. Bao Minh Thanh là chủ nhiệm, xem ra đến đây chính là có liên quan đến dự án khai thác và phát triển trà Thanh vụ hoặc là xin tiền

Trương Minh Đường nói.

Cha chú của Trương Minh Đường đi theo Cố Phong Sơn, hiện tại đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm văn phòng uuỷ ban nhân dân tỉnh. Lần này Cố Phong Sơn đến Nam Phúc nhậm chức, cũng đem cả cha anh ta đến đây.

- Ủy ban phát triển, khai thác trà Thanh vụ, hẳn là có liên quan đến các dự án của sở Nông nghiệp. Cậu theo dõi cho tôi. Hắn muốn làm được việc còn phải xem Cố Phi Tuấn tôi có đồng ý hay không, hừ.

Vẻ mặt Cố Phi Tuấn đột nhiên trở nên u ám.

- Thủ đoạn rất tốt, nếu phá vỡ kế hoạch thì thằng nhóc này không có thành tích, đến mũ áo trên đầu cũng sẽ lung lay.

Trương Minh Đường vẻ mặt đang nghiêm túc liền mỉm cười.

- Tình hình huyện Ma Xuyên cậu điều tra có rõ không?

Nhìn vẻ mặt Cố Tuấn Phi thấy người này quả thật không đơn giản.

- Vừa mới điều tra một chút, nghe nói thằng nhóc họ Diệp này hiện tại là người được chọn làm Bí thư huyện. Ở Ma Xuyên nghiễm nhiên là hoàng đế một phương, uy phong không hết.

Trương Minh Đường nói.

- Thằng nhóc trẻ tuổi này không ngờ đã được quy hoạch chức Bí thư huyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vẻ mặt Cố Tuấn Phi có chút kinh ngạc, chính xác là có chút ngạc nhiên. Ngay cả con nhà quyền quý ở thủ đô như cậu ta cũng thấy lạ.

- Mới 21 tuổi.

Trương Minh Đương cũng có chút mơ hồ.

- Ai đề bạt hắn? Việc này rõ ràng trái với trình tự của tổ chức.

Cố Tuấn Phi không ngờ mỉm cười, nghĩ là cậu ta có thể nắm được một chút yếu điểm của Diệp Phàm.

- Nghe nói là Trang Thế Thành chọn tướng. Lúc đó Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng có nhiều tranh luận cuối cùng là Trưởng Ban Tống quyết định.

Trương Minh Đường có vẻ rất biết việc, trong mấy giờ những việc này anh ta cũng điều tra rõ. Xem ra, văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh thật sự là trung tâm tin tức của địa phương.

- Chú Tống chắc chắn là do Trinh Dao giở trò quỷ.

Cố Tuấn Phi mắng một câu, sắc mặt càng u ám, trong lòng có chút chua xót.

- Có lẽ là do Trưởng ban Tống nhìn thái độ kiên quyết của Trang Thế Thành cho nên đồng ý. Kỳ thật, chỉ cần ông chủ chịu ra tay cũng có thể làm địa khu Đức Bình khó chịu được lâu.

Trương Minh Đường nói có chút mơ hồ.

- Việc này không tốt lắm, nếu là chú Tống gật đầu, nếu chúng ta nhúng tay vào thì không phải là làm mất mặt chú Tống sao. Trong việc này, nếu Diệp Phàm là quyền Bí thư, chẳng lẽ chức Bí thư huyện ủy kia không có ai nhòm ngó? Để một con nhóc con miệng còn hôi sữa chọn sao? Trung Quốc chúng ta đất rộng người đông, nhân tài không thiếu.

Đừng nghĩ Cố Tuấn Phi mới hơn hai mươi tuổi thật ra anh ta cũng rất sâu sắc điềm đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.