- Haha, biết thế là tốt rồi. Thực ra, nếu ông ấy đúng là tốt với Diệp Phàm như vậy, sau này khi Diệp Phàm gặp nguy hiểm thì ông ấy có thể ngồi yên hay sao?
Lý Khiếu Phong lạnh lùng cười nói.
- Cao kiến!
Trấn Đông Hải giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thành.
Bang! Bang! Bang…
Cái mà Câu Trần Âm Quỳ sử dụng là đao lớn, còn Diệp Phàm dùng thiết bổng. Trong khi Trấn Đông Hải đang nói chuyện phiếm thì hai đối thủ đã ra tay bảy tám chiêu rồi, sức bắt đầu có chút chống đỡ không nổi, những pha va chạm cứng đối cứng giữa đại đao và thiết bổng đã khiến cả hai tiêu tốn không ít sức lực.
- Tao muốn cho mày biết, người Diệp gia chúng tao không thể bị ăn hiếp được.
Diệp Phàm lên tiếng, rồi bèn liếc mắt nhìn sang bên cô em gái Diệp Tử Y, nhìn khuôn mặt bầm tím của cô bé càng thấy phẫn nộ, chộp lấy thiết bổng dồn lực tấn công về phía Thần cước.
Từ dưới đất, một quả
"Lạc Bảo tiền" xoay tròn như lốc xoáy nhanh như đạn bay lên.
Thần cước nắm lấy cây đại đao xông lên, rõ ràng là đã ngắm chuẩn chân Diệp Phàm mà đánh nhưng không hiểu sao lại thấy một âm thanh
"pang" như đụng phải vật gì đó.
Cây đại đao nặng nề rung lên, ngay lập tức mất phương hướng. Diệp Phàm chiếm lợi thế, dùng thiết bổng giáng xuống đại đao,
"xoảng" một tiếng, đại đao của Thần cước rơi xuống đất.
Không có binh khí thì Thần cước sao có thể chống đỡ được thiết bổng của Diệp Phàm, sau mấy chiêu tiếp theo y đã thở như trâu, bước chân loạng choạng.
- Ôi, thua là chắc rồi, tên nhóc con này, thật không ngờ…
Lý Khiếu Thiên nói cụt lủn. Trấn Đông Hải không hiểu ông ấy nói gì, những vị tướng quân khác lại càng không hiểu.
Bởi vì, Lạc Bảo Tiền xoay tròn chỉ có Lý tướng quân thấy được một chút ảo ảnh, nhưng ông ta không thể khẳng định.
Bang! Bang! Bang….
Diệp Phàm liên tục giáng thiết bổng vào chân, vào vùng thắt lưng của Câu Trần Âm Quỳ, người lập tức ngã sụp xuống. Gậy cuối cùng Diệp Phàm đang định hạ xuống thì ở đằng xa ba vị nhà Câu gia hốt hoảng hét lớn:
- Chúng tôi nhận thua rồi.
Muộn rồi!
Đương nhiên là Diệp Phàm cố ý ra tay.
"Bang" một tiếng.
Thiết bổng đã nện vào bắp chân của thần cước,
"rắc" một tiếng, xương chân đã gãy rời. Khi Diệp Phàm định ra tay lần thứ hai thì Câu Ngũ Tỷ lao đến che lên người Câu Trần Âm Quỳ van xin:
- Xin đừng đánh nữa, nhà chúng tôi xin nhận thua, anh muốn gì chúng tôi đều đưa hết cho anh.
- Cút ngay, chúng tôi đã ký ước định rồi.
Diệp Phàm lớn tiếng quát, sau đó bèn hỏi:
- Thần cước, đã phục chưa?
- Báo cho Cố tướng quân, lập tức ra mặt ngăn lại.
Trấn Đông Hải biết nên kết thúc rồi, bèn hạ lệnh.
Câu Trần Âm Quỳ ngậm miệng không trả lời, giãy dụa rồi lại đứng lên, đẩy Câu Ngũ Tỷ ra ngoài, hét lớn:
- Phục cái *** ấy.
Thằng nhãi này quá liều mạng, nhưng chân trái đã bị Diệp Phàm đánh gẫy rồi, thân pháp không còn linh hoạt nữa. Diệp Phàm mấy bổng đi xuống, độ mạnh yếu đều đã tính toán kỹ, trên người Câu Trần Âm Quỳ xuất hiện thêm vài khối u nữa. Đương nhiên Diệp Phàm là thủ hạ lưu tình, bằng không sớm đã đập chết rồi.
Bang! Bang! Bang…
Lại là những âm thanh đập liên tục, lần này chân phải của Thần cước chắc phế mất rồi.
- Đừng đánh anh tôi, em của anh là do tôi đánh, tôi sẽ tự đánh gãy, tự đánh gãy...
Câu Khôn hét lớn. Tiếp đó tiếng răng rắc vang lên, đúng là y tự đánh gãy chân trái và tay trái của mình.
- Hừm!
Diệp Phàm lại liếc nhìn Câu Trần Âm Quỳ.
- Tôi cầu xin anh, có đánh xin hãy đánh chết tôi đi.
Câu Ngũ Tỷ không biết làm thế nào, bèn lao vào ôm lấy Diệp Phàm cầu xin, cặp nhũ hoa đè chặt vào người hắn, sống chết cũng không chịu buông tay.
- Dừng tay, chúng ta là đội mật thám quốc gia, thu hết tất cả hung khí lại.
Có tiếng hét lớn từ phía xa, chừng hai mươi người mang súng vượt tường tiến đến. Tất nhiên là người của phân trạm Tổ đặc nhiệm A căn cứ đảo Phi Ngư.
- Ông già này chơi trò gì đây?
Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng trong lòng âm thầm buồn cười, biết tỏng đây là khổ nhục kế của Trấn Đông Hải.
- Câu Trần Âm Quỳ, tôi là Cố Toàn đội trưởng đội mật thám quốc gia. Tôi yêu cầu dừng mọi việc lại, mọi người cùng ngồi lại thương lượng.
Cố Toàn lên giọng, uy vũ không tầm thường, trên người ngôi sao hàm Tướng lấp lánh, quân hàm Trung tướng làm chói cả mắt.
- Thằng nhãi, còn chưa để gậy xuống sao, thích ăn đạn hả?
Một đội viên dự bị Tổ đặc nhiệm A đứng bên cạnh Cố Toàn không quen biết gì Diệp Phàm, giơ súng trợn mắt nhìn Diệp Phàm, sau đó vọt lên đá chân một cái.
"Keng" một tiếng, thiết bổng trên tay Diệp Phàm bị đá rơi xuống đất. Tên này cảm giác còn chưa hết giận, lại giơ báng súng định đập lên người Diệp Phàm một cái.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Tên kia cảm giác như có luồng nội lực chảy lên xuống trong cổ hắn, sợ tới mức lui ra phía sau một bước.
- Lão Trấn, tên thuộc hạ của ông cũng được đấy chứ, dám đối đầu cả với con át chủ bài Tổ đặc nhiệm A cơ đấy. Lại còn ra tay đánh người, dùng báng súng, ha ha ha…
Lý Khiếu Phong cảm thấy thật tức cười. Nếu tên kia biết uy danh của Diệp Phàm thì chắc cũng tè ra quần lâu rồi.
- Ha ha, hắn ta là con nghé con không hiểu chuyện, có vẻ não có vấn đề.
Trấn Đông Hải nhăn nhó cười gượng.
Thân phận Diệp Phàm rất thần bí, cả Trung Quốc biết thân phận thật của hắn ta, tính cả các vị Tướng quân trong mật thất này tính ra không quá con số 15 người.
Nếu thực sự làm Diệp Phàm tức giận, muốn bắn y tại chỗ thì phỏng chừng Tổ đặc nhiệm A cũng không vì y mà ra mặt. Đâu nặng đâu nhẹ, lợi ích trước mắt phân được rất rõ ràng.
Trung tướng Cố Toàn trong lòng lo lắng, suýt nữa thì mặt mày tái mét, thầm nhủ:
"Thằng nhãi vênh váo, dám dùng báng súng để đập Diệp phó soái, kể cả Thủ trưởng Trấn cũng không thể ra mặt vì anh được rồi".
Cố tướng quân trong lòng suy nghĩ chút, liền quay sang nhìn Diệp Phàm tỏ vẻ xin lỗi, xin bỏ qua, ý là trong đội này toàn bộ không ai biết hắn cả.
Kết quả không khó đoán ra, phần thắng lớn nhất tất nhiên thuộc về Tổ đặc nhiệm A. Sau khi đàm phán, hai vị tứ đẳng nhà Câu gia gồm Câu Ngũ Tỷ và Câu Siêu đồng ý tham gia đội dự bị của tổ đặc nhiệm A Quốc gia.
Còn lại ba vị ngũ đẳng nhà Câu gia do tuổi đã cao, đều 60 tuổi rồi, thậm chí Câu Bách Hán gần 70 rồi, không giúp gì được mấy cho đất nước nên xin miễn.
Thần cước Câu Trần Âm Quỳ phải mất một năm rưỡi đừng nghĩ đến việc ra khỏi giường.
Đương nhiên, Diệp Phàm đắc thắng rồi, Câu Trần Âm Quỳ thi triển
" Ngũ âm tiệt mạch pháp" trên người Hồ Trọng Chi bị Diệp Phàm cứng rắn hóa giải. Thằng nhãi này tất nhiên là cao hứng rồi, lại biết thêm một bí thuật chữa bệnh.
Hơn nưa, lần này đại bá Câu Bách Hán nhà Câu gia vì để dẹp yên Diệp Phàm, đặc biệt ngưỡng mộ tài năng trẻ, ông ta đã tặng Diệp Phàm một biệt thự cao cấp trên chục triệu tại Bắc Kinh, coi như là bồi thường cho Diệp Phàm.
Đương nhiên Câu Bách Hán làm như thế là có ý sâu xa của nó, và đương nhiên trước mắt cũng là phúc đáp cho vị cao thủ này rồi.
Hai vị tứ đẳng nhà Câu gia đều bị cưỡng ép phục vụ quốc gia rồi, còn lại có Thần cước lợi hại một chút, những người khác đều là tạp phái quân, đều là nhị đẳng, đến tam đẳng cũng không nhiều, sau này có muốn vực lại Hải Nam Câu gia cũng có chút khó khăn.
Ba vị lão gia cũng già rồi, không chắc được ba vị sẽ thọ đến khi nào, khi đã đi rồi thì Câu gia coi như hết người tài.
Tuy nhiên, đã có hai cao thủ đi phục vụ quốc gia rồi, ít ra đất nước cũng chiếu cố cho. Chỉ cần sau này Câu gia không làm gì quá tai tiếng ra bên ngoài thì quốc gia cũng sẽ xem xét cho Câu gia.
Điểm này chính là điểm có lợi khi tham gia vào Tổ đặc nhiệm A. Đương nhiên, cái tên Tổ đặc nhiệm A vẫn chưa được nói ra, Trung tướng Cố Toàn chỉ nói là kiếm người cho đội đặc chủng quốc gia thôi, đương nhiên phải hiểu biết tí.
Tất nhiên rồi!
Trước khi Cố tướng quân đi cũng nghiêm khắc cảnh cáo nhà Câu gia, không được tìm đến Diệp gia đòi hỏi đúng sai, nếu không, Quốc gia tuyệt sẽ không nương tay.
Thực ra, không cần Cố tướng quân nói, Câu gia hôm nay đã hoàn toàn sụp đổ rồi, làm gì còn bản lĩnh để tìm Diệp Phàm phân bua nữa, trừ khi không sợ Diệp Phàm san bằng Hải Nam Câu gia này.
Đương nhiên, Câu gia cũng yêu cầu chính phủ nể mặt Câu gia, việc này không hề đẹp đẽ gì, xin không nói ra ngoài, và cũng nghiêm cấm các đệ tử Câu gia không được đem chuyện ra ngoài bàn tán.
Tại Thủy Châu.
Trong một căn phòng rộng rãi, đám người Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên đang ngồi, đang làm một con lợn rừng để ăn.
- Lô Vĩ, mọi thứ chuẩn bị xong chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Xong rồi, mỗi tờ 500 nghìn, đưa anh cả đấy.
Lô Vĩ cười nói, lấy ra mấy tờ chi phiếu.
- Các anh em, người xưa có câu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cuộc hành trình về Hải Nam có được thuận lợi hay không tất cả đều dựa vào sự hợp tác của chúng ta. Câu Bách Hán bồi thường tờ ngân phiếu 5 triệu tôi cũng không khách khí, vì bọn họ nên bồi thường mà, tôi đã nhận ngân phiếu đó.
Diệp Phàm cười nói, đưa cho mọi người xem tờ ngân phiếu.
- Làm gì vậy, tình anh em mà lại đi nói chuyện tiền bạc sao, không ra sao cả.
Lang Phá Thiên hừ giọng nói.
- Cầm lấy đi ông em, mọi người đều không cần.
Thiết Chiêm Hùng vừa gặm một cái chân lợn rừng vừa nói.
- Các anh xem thường Diệp Phàm tôi phải không? Là anh em hôm nay phải nói cho rõ ràng, cái gì gọi là có phúc cùng hưởng? Tôi có được ngôi nhà trên chục triệu rồi, chỗ này là 5 triệu, mỗi người 500 nghìn, vẫn còn lại là 2 triệu mà, chỗ nhiều vẫn ở chỗ tôi đây mà. Nếu không nhận thì đi đi, không anh em gì nữa.
Diệp Phàm nói xong liền ra hiệu như đuổi khách.
- Đại ca, của em, em lấy đây. Em trai anh cũng không có tiền mà. Ở HongKong có mảnh đất tồi tàn cũng chẳng đáng mấy tiền. Hơn nữa, Tề gia nhà emkhông có cách nào mở công ty, cha cũng không phải tham quan, bình thường rất keo kiệt, muốn xin tiền cũng khó.
Tề Thiên vẻ mặt cay đắng, nhưng thật ra sớm đã cười gian xảo đoạt nhanh tờ chi phiếu rồi. Lô Vĩ vừa thấy, cũng không chậm trễ, nhanh tay cầm lấy.
Hai thằng nhãi này hiểu được tâm ý của Diệp Phàm.
Thực ra kinh tế của Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên không phải dư dả gì, tự nhiên cũng nhận lấy. Còn lại là Trần Khiếu Thiên và Trần Quân quyết không cầm, nhưng cuối cùng cũng bị sắc mặt sa sầm của Diệp Phàm bắt phải nhận.
- Thiết ca, anh cầm 600 nghìn này chia cho các anh em đến ngày hôm đó, coi như là trợ cấp đi công tác đặc biệt là được rồi.
Diệp Phàm rút một tờ chi phiếu đưa cho Thiết Chiêm Hùng.
- Cái này…được rồi.
Thiết Chiêm Hùng chần chừ một lát rồi nhận lấy tờ chi phiếu.
- Người anh em, anh thật là hào phóng.
Lang Phá Thiên cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
- Ha ha, tiền là thứ sống không mang đến, chết không mang đi, có nhiều cũng chỉ là con số, là tờ giấy thôi lấy về làm gì …
Diệp Phàm thoải mái nói, tung chỗ tiền ra, dù sao cũng là tiền của Hải Nam Câu gia, cũng không tiếc.
- Bố, mẹ, bà...bà...
Từ trong nhà của Chủ tịch Hội đồng quản trị Hồ tập đoàn giấy Thái Hưng vang lên tiếng nói lắp bắp của đứa con trai Hồ Trọng Chi.