Kỳ thật việc này là bởi vì trưởng lão nhà họ Lô có giao cho Lô Minh Châu phải ủng hộ Diệp Phàm, Quách Phác Dương nghĩ nát đầu cũng không đoán được việc này là do nhà họ Lô ủng hộ đồng chí Tiểu Diệp, mà không phải là Lô Cửu Nhất, lại càng không trợ giúp phái kia.
Về phần nói Tư lệnh quân khu Trấn Thang Thành sẽ ủng hộ chính mình, có lẽ là nể mặt Tề Chấn Đào, bởi vì Tề Chấn Đào là quân chuyển tướng, vẫn còn quan hệ thân thiết với Trấn Thang Thành
Nếu không phải vậy, cũng là Trấn Thang Thành ủng hộ Diệp Phàm, việc này nếu Quách Phác Dương biết chân tướng, phỏng chừng dù ông ta làm Bí thư một tỉnh cũng sẽ rơi tròng mắt vì kinh ngạc.
Trưởng ban Tuyên giáo Thang Kim Ngọc vẫn kiên định ủng hộ Chủ tịch tỉnh Chu, cho nên, sau khi Chu Thế Lâm nói xong, ngay sau đó bà ta nói:
- Tôi đồng ý với quan điểm của Chủ tịch tỉnh Chu, đồng chí Lô Cửu Nhất làm như vậy chỉ là có vấn đề nhỏ, xử phạt anh ta để anh ta lấy công chuộc tội cũng là cách lựa chọn không tồi.
Kỳ thật, Chu Thế Lâm và Cố Phong Sơn đều biết rằng, hai người tạm thời liên minh, tuy nhiên mới chỉ có bốn phiếu. Mười ba người ủy viên thường vụ tỉnh họp Đảng ủy, bởi vì một chức Phó bí thư vẫn được kiêm nhiệm nên mới có mười hai người, mà Hứa Vạn Sơn lại bị cắt chức.
Thực tế mà nói, trước mắt còn lại mười một ủy viên thường vụ. Tại đây đã có Tề Chấn Đào, La Trường Giang, Trấn Thang Thành, Lô Minh Châu, Mã Quốc Chính, Nạp Lan Nhược Phong ủng hộ xử lý Lô Cửu Nhất, hơn nữa lại thêm một phiếu của Quách Phác Dương.
Bảy người ủng hộ, mặc dù Quách Phác Dương chưa mở miệng, việc này xem như kết cục đã định, không phải giải trình gì. Hai người chỉ biểu hiện được thái độ, nói ra quan điểm bản thân ở Tỉnh ủy, bằng không, về sau càng khó tranh thủ được lợi ích.
Vẻ mặt Chủ tịch tỉnh Chu âm u, không thể tưởng tượng chưa đến hai tháng, thế lực của mình thấp đến nông nỗi như thế. Trước kia có Tề Chấn Đào ủng hộ, hơn nữa còn có Hứa Vạn Sơn, Thang Kim Ngọc, bốn phiếu chắc chắn của phe mình.
Tại thời điểm kia, Lô Minh Châu lắc lư bất định, La Trường Giang vẫn giữ thái độ trung lập, Trấn Thang Thành bình thường đều bỏ phiếu trắng hoặc căn bản là không đến.
Cho nên tập đoàn thế lực còn mạnh hơn so với Quách Phác Dương, thực không thể tưởng tượng được, người ta nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, lúc này vài ngày liền thời tiết thay đổi. Giống như hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã bị Quách Phác Dương che giấu trong tay.
Tâm trạng Cố Phong Sơn cũng không khác biệt lắm, không thể tưởng tượng được chính mình dát băng nửa ngày, kéo qua bên Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Sơ Kiệt, không ngờ lại có kết cục như thế.
- Cải lương không bằng bạo lực, Ban điều hành quốc lộ Thiên Tường thành lập ngay tại hôm nay đi, cũng nhanh chóng đảm nhiệm công việc trước khi khởi công.
Việc này do Bí thư Chấn Đào đảm nhiệm tổng chỉ huy, Phó trưởng ban do đồng chí Tần Chí Hòa đảm nhiệm, sở Giao thông tuyển ra một đồng chí, cùng với đồng chí Trang Thế Thành của địa khu Đức Bình hợp thành.
- Chủ tịch tỉnh Chu, anh thấy thế nào?
Sau khi giải quyết xong việc Lô Cửu Nhất, Quách Phác Dương lập tức thay đổi đề tài, rất nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.
Vốn nên là Chu Thế Lâm làm Chủ tịch tỉnh chủ trì hạng mục quốc lộ Thiên Tường, định Tề Chấn Đào làm Tổng chỉ huy, cuối cùng còn cố ý hỏi Chu Thế Lâm, thiếu chút nữa chọc tức đồng chí lão Chu, thầm mắng Quách Phác Dương không phải là người, tay cũng duỗi quá dài, mò chiến tích đều mò quá phạm vi.
Đương nhiên, Quách Phác Dương tính toán chính là để Tề Chấn Đào đảm nhiệm quốc lộ Thiên Tường, chính mình không làm và loại trừ Chu Thế Lâm và Cố Phong Sơn ra ngoài, mục đích thứ nhất là cho Tề Chấn Đào thấy được thiện ý, về mặt khác cũng là mịt mờ áp chế Chu Thế Lâm.
- Tôi đồng ý.
Chu Thế Lâm chua xót mà nuốt vào quả đắng. Bởi vì quốc lộ Thiên Tường đến giai đoạn này, chính mình đều không có biểu hiện gì cả.
Tề Chấn Đào nắm giữ ấn soái cũng là mục đích chung. Thứ hai Tề Chấn Đào lên làm Phó bí thư, phân công quản lý chính là xây dựng giao thông, kinh tế, cho nên để ông ấy nắm giữ ấn soái thì người khác cũng không thể nói gì được.
- Bí thư Quách, quốc lộ Thiên Tường có thể nói do một tay đồng chí Diệp Phàm làm lên. Đối với phương diện này có một vài việc cụ thể còn cần cậu ấy phải đi làm, tôi cho rằng nên để đồng chí Diệp Phàm vào Ban điều hành quốc lộ Thiên Tường.
Tề Chấn Đào đề nghị nói
- Các đồng chí cho rằng vào đâu? Nếu phải nhét vào, cấp chức vụ nào thì tốt?
Quách Phác Dương không trả lời trước, hỏi mọi người.
- Quốc lộ Thiên Tường do một tay đồng chí Diệp Phàm làm nên, nên để cậu ấy vào Bộ chỉ huy. Hơn nữa, đồng chí ở tỉnh không có khả năng làm việc lâu dài ở Ma Xuyên Đức Bình, chuyện cụ thể phỏng chừng còn cần các đồng chí Ma Xuyên đến giúp đỡ hoàn thành.
Mã Quốc Chính tán thành đầu tiên:
- Về việc bố trí chức vụ gì, tôi xem vị trí Phó trưởng ban có vẻ thích hợp.
Mã Quốc Chính vừa nói xong, Cố Phong Sơn sốt ruột không kìm nổi, hừ giọng nói:
- Chủ nhiệm Mã, anh nói thật hay nói giỡn, làm công trình lớn bốn trăm triệu, vị trí Phó trưởng ban quan trọng cỡ nào, ít nhất cũng phải tài năng cỡ cán bộ cấp Giám đốc sở mới có thể đảm nhiệm, Diệp Phàm mới bao nhiêu tuổi, nghe nói 21 tuổi. Có thể nhét vào Ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường đã là phá lệ, không thể tưởng tượng được Chủ nhiệm Mã sẽ đề xuất đề nghị hoang đường như vậy?
- Hoang đường? Tôi không thấy điểm nào hoang đường cả?
Mã Quốc Chính có chút phát hỏa, chống lại. Thầm nghĩ:
"Anh tuy là người nhà họ Cố Bắc Kinh, nhưng cũng không thể bẩn thỉu như vậy. Hơn nữa, lão già Cố Thiên Long kia trụ vững không được vài ngày, đến lúc tụt lui, nhà họ Cố của cậu khó tái hiện được huy hoàng ngày xưa".
- Còn chưa đủ hoang đường sao? Quốc lộ Thiên Tường khởi công, chính là đường cái nối ba tỉnh. Làm Phó trưởng ban, khả năng còn phải đảm đương trọng trách liên lạc với lãnh đạo quan trọng ba tỉnh, ông xem một Chủ tịch huyện đi đến tỉnh Giang Đô, An Đông làm việc với quan lớn cấp giám đốc sở, thậm chí cấp Phó tỉnh, trong lòng người ta sẽ thấy tỉnh Nam Phúc chúng ta thế nào, đơn giản chính là coi quốc lộ Thiên Tường như trò đùa.
Ngôn ngữ Cố Phong Sơn sắc bén.
- Đúng vậy, bí thư Cố nói rất có lý. Lãnh đạo hai tỉnh Giang Đô, An Đông sẽ cho rằng Nam Phúc chúng ta không coi trọng quốc lộ Thiên Tường, lời này nếu để bộ Giao thông biết, chủ yếu chính là quốc lộ Thiên Tường làm sao để lại ấn tượng tốt với Phó thủ tướng Yến, nếu lãnh đạo cao cấp có ấn tượng không tốt với quốc lộ Thiên Tường sẽ rất phiền toái.
Tống Sơ Kiệt phụ họa nói.
- Ha ha, quốc lộ Thiên Tường vốn là do đồng chí Diệp Phàm dốc hết sức thúc đẩy, lúc ấy Phó thủ tướng Yến còn tự mình tiếp đồng chí Diệp Phàm rồi.
Tôi tưởng nói vấn đề gì? Các đồng chí chẳng lẽ không thấy rõ sao? Phó thủ tướng Yến rất coi trọng đồng chí Diệp Phàm, bằng không, cũng không có khả năng đồng ý duyệt dự án quốc lộ Thiên Tường.
Có thể trong thời gian vài ngày quyết định phê duyệt quốc lộ Thiên Tường, chứng tỏ năng lực Diệp Phàm đã làm cho Phó thủ tướng Yến tán thành.
Hơn nữa, việc này là do đồng chí Diệp Phàm muốn làm, các đồng chí hai tỉnh Giang Đô, An Đông hẳn là biết cậu ấy chính là người khởi xướng tuyến đường này.
Có thể làm việc cùng đồng chí Diệp Phàm, bọn họ càng yên tâm hơn mới đúng.
Tề Chấn Đào bình tĩnh cười nói.
- Đồng chí Diệp Phàm hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Phó trưởng ban, nếu cậu ấy không thể đảm nhiệm thì làm gì có Quốc lộ Thiên Tường?
Thái độ Lô Minh Châu rất kiên quyết
- Một Phó trưởng ban, vị trí là quan trọng, nhưng Bộ chỉ huy lại không chỉ có một Phó trưởng ban, mặc dù đồng chí Diệp Phàm kinh nghiệm còn khiếm khuyết, tin tưởng mang nhiệm vụ mới có thể làm cậu ấy trưởng thành nhanh hơn.
Chúng ta có phải nên cho những người trẻ tuổi một cơ hội như vậy. Chúng ta những lão già này, mỗi ngày phải bồi dưỡng thế hệ trẻ tuổi, người thanh niên thật sự có năng lực đứng ra chúng ta lại ra sức khước từ không cho cơ hội, không có cơ hội thì chim non làm sao có thể thành tài?
Trấn Thang Thành nói nhiều như vậy, thật ra khiến trong lòng Quách Phác Dương thầm nhủ, giống như không phải chỉ đơn giản ủng hộ Tề Chấn Đào, xem ra, cần phải nhìn kỹ lại đồng chí Diệp Phàm.
- Đúng vậy, đồng chí Diệp Phàm thúc đẩy quốc lộ Thiên Tường, điểm này tôi làm Chủ tịch tỉnh Nam Phúc, cũng tương đối vui mừng.
Vừa rồi đồng chí Thang Thành cũng nói lấy già đào đạo trẻ, điều này tôi cũng đồng ý. Cán bộ trẻ tuổi cũng cần tăng lên.
Yêu cầu chúng ta phải coi trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, đồng chí Diệp Phàm giống như lớp trưởng của nhóm thanh niên ưu tú thế kỷ, được nhóm đồng chí lão thành dẫn dắt hẳn là có thể tiến bộ rất nhanh.
Tôi thấy đồng chí Vi Kiến Minh Phó giám đốc thường vụ Sở giao thông cũng không tồi, có thể để đồng chí ấy vào danh sách Phó trưởng ban, lấy già dạy trẻ thôi.
Chu Thế Lâm không phản đối Diệp Phàm, nhưng lại đưa ra ứng cử viên của chính mình, lập tức liền khiến cho Quách Phác Dương cảnh giác.
Thầm nhủ lão Chu có phải lại nhìn trộm chức Giám đốc sở Giao thông kia hay không, lần này mất nhiều sức lực để bắt Lô Cửu Nhất như vậy, tuyệt đối không thể để lão lại tranh giành quyền lợi.
Tuy nhiên, Chủ tịch tỉnh Chu đề xuất chọn người làm Phó trưởng ban, đây cũng là lẽ thường.
- Được, có thể đưa đồng chí Vi Kiến Minh Phó giám đốc thường vụ Sở giao thông tỉnh vào làm Phó trưởng ban Ban điều hành quản lý quốc lộ Thiên Tường. Để tăng mạnh năng lực quản lý quốc lộ Thiên Tường, có thể thành lập một tổ chức Đảng ủy lâm thời, với mỗi hạng mục sử dụng tài chính vượt quá năm triệu đều được họp Đảng ủy thông qua. Hạng mục dưới năm triệu Phó trưởng ban có thể phân bổ khác nhau, tự thảo luận, dựa trên nguyên tắc tự hành thao tác.
Tôi thấy nên để đồng chí Chấn Đào đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy ban điều hành. Đồng chí Tần Hoài Bắc làm Phó bí thư, mặt khác cũng muốn đưa vào đồng chí Trang Thế Thành.
Nguồn: http://truyenfull.xyzĐồng chí Diệp Phàm tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tràn đầy nhiệt tình, có gan dạ sáng suốt hơn người, thấy được việc lớn, ánh mắt sắc bén, chính Phó thủ tướng Yến cũng thấy năng lực của cậu ấy, ủy viên thường vụ tỉnh Nam Phúc chúng ta cũng không thể làm một người ngu có phải hay không?
Vì năng lực đồng chí Diệp Phàm phát huy ra cũng có lợi, có thể đưa cậu ấy vào làm thành viên Đảng ủy lâm thời.
Quách Phác Dương đồng ý với đề nghị của Chủ tịch tỉnh Chu, nhưng lại đẩy Diệp Phàm vào.
Cáo già, Chu Thế Lâm thiếu chút nữa chửi mẹ nó.
- Bí thư Quách, tôi hi vọng anh có thể suy nghĩ thận trọng một chút. Diệp Phàm dù sao cũng còn rất trẻ, làm Phó trưởng ban tôi giữ nguyên ý kiến, nhưng muốn làm thành viên tổ Đảng bộ chỉ huy lâm thời, tôi kiên quyết phản đối.
Cố Phong Sơn cũng tích cực như Quách Phác Dương.
Chu Thế Lâm đương nhiên thích nhìn thấy cục diện này.
- Người Phó thủ tướng Yến tán thành không thể vào thành viên tổ Đảng lâm thời thì ai còn đủ tư cách vào? Huống chi, quốc lộ Thiên Tường này nói trắng ra, là đồng chí Diệp Phàm mạnh mẽ, quyết chí tiến lên mới có được. Thử hỏi, chúng ta ngồi ở đây, có ai có được khí khái như đồng chí Diệp Phàm, cái khác không nói, Quách Phác Dương tôi trong chuyện này không thể so được.
Quách Phác Dương không chút khách khí, bực tức hướng phía Cố Phong Sơn, liếc mắt nhìn thằng nhãi này một cái, khoát tay nói:
- Việc này coi như đã định rồi, phản đối, bảo lưu ý kiến đều được ghi chép tóm tắt bên trong biên bản hội nghị.
Đương nhiên, cuối cùng mọi người cũng thỏa hiệp, Phó trưởng ban Ban điều hành quốc lộ Thiên Tường lên tới sáu người. Đương nhiên Cố Phong Sơn cũng đưa người của mình vào, khắp nơi đều muốn được phân một bát canh.
Cố Phong Sơn và Chu Thế Lâm cũng tính toán rất rõ ràng, Phó trưởng ban càng nhiều, quyền lực trong tay Diệp Phàm càng ít..