Quách Bảo Lâm sốt ruột đứng ở trước nhà hàng đợi Lâm Tuyền, hắn cao 1m83, ngó nghiêng nhấp nhổm làm trông hắn lúc này rất ngốc. Thấy Lâm Tuyền tới một mình tức thì làm om lên: - ***, tiếng Nhật của mày cũng học trong phim sex như tao làm ăn được chó gì, giám khảo bảo mày tìm đâu rồi? Người ta đang đợi kiểm tra đó. - Xem sao rồi tính, mày nhặng xị lên làm gì, khí thế không thể để người ta đoạt mất, phải điềm tĩnh phong độ, hiểu không? Lâm Tuyền hất hàm, vuốt lại cổ áo cho thăng, hỏi: - Chuyện bến xe có vấn đề gì không? Quách Bảo Lâm xoa xoa tay, ánh mắt lộ vẻ tham lam: - Mày thu hết chứng minh thư, nên bọn họ cũng an phận, có Phương Nam và Vũ Cường ở đó trông coi nên không sao, mày cứ đợi mỗi ngày đếm sáu bảy nghìn đi. Mấy ngày qua Vũ Cường ngày càng giống đàn em của Quách Bảo Lâm, bến xe trải qua mấy lần chỉnh đốn, hạng lưu manh như Vũ Cường lăn lộn ở bến xe khó mà có tiền đồ, bọn họ cũng chẳng có thế lực dựa vào thân xác nữ nhân kiếm tiền như Ngô Bảo Hoa. Văn phòng của Quách Đức Toàn ở tầng bốn, Lâm Tuyền theo cầu thang cẩm thạch xoay tròn kiểu tây đi lên trên. Diệp Linh Thư mặc áo sơ mi cổ bẻ, quần jean giặt bạc màu, tóc dài tới vai, da dẻ trắng mịn, khuôn mặt đẹp dịu dàng, cặp đùi tròn căng thẳng tắp như muốn khơi lên sắc tâm của nam nhân, ống quần gấp lên một đoạn nhỏ lộ ra giày cao gót màu đỏ cót phía dưới. Lâm Tuyền nhìn thấy trước tiên là cặp mông tròn trịa căng mẩy của Diệp Linh Thư, tiếp đó là vòng eo thanh mảnh mang sức sống vô hạn, từ bóng lung đã cảm thấy như đã gặp cô gái này ở đâu rồi, đợi khi cô quay lại, cảm giác này càng mạnh mẽ. - Anh chính là anh Lâm mà chúng tôi đợi nãy giờ à? Diệp Linh Thư dùng tiếng Anh chính thống hỏi: - Không biết anh Lâm định kiểm tra tôi như thế nào? - Please... Slow... My English i s very poor... Tiếng Anh là môn học mà Lâm Tuyền kém nhất thật đấy, nhưng là để so với các môn khác của y thôi, chứ không phải hạng xoàng, có điều cô gái trước mắt có một khí chất khiến nam nhân thiếu tự tin, làm Lâm Tuyền biến thánh thằng ngốc: - Slowly? Anh Lâm, hay chúng ta cứ nói tiếng Trung đi, anh định kiểm tra tôi ra sao? Diệp Linh Thư cười tủm tỉm, nói lại bằng tiếng Trung: - Ổ, cô hỏi cái đó à? Lâm Tuyền lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi còn bảo Quách Bảo Lâm đừng để người ta đoạt mất khí thế, giờ tới lượt mình bêu xấu, lảng đi ngồi xuống bên cạnh Quách Đức Toàn, cầm lấy hồ sơ trước mặt, trên đó Quách Đức Toàn viết hai chữ "có thể", Lâm Tuyền đặt hồ sơ xuống, quan sát Diệp Linh Thư, y thấy quen mỹ nhân rồi mà cũng phải sáng mắt, thực sự không ngờ được mỹ nhân trước mắt đã 29 tuổi, tri thức và từng trải phong phú làm cô có một khí chất cao quý khác biệt, trừ tinh thông bốn thứ tiếng Anh Đức Nhật Hàn, Lâm Tuyền thấy trong hồ sơ Diệp Linh Thư ngoại trừ thời gian du học ở Anh thì cũng đã sống và làm việc ở Pháp một thời gian. Người ta tốt nghiệp đại học Cambridge, tấm bằng đó là sự xác nhận tốt nhất rồi, Lâm Tuyền không nghĩ có ai đem bằng giả tới đây lừa đảo : - Cô Diệp, cô đã thông qua phỏng vấn của nhà hàng chúng tôi rồi, nhà hàng cuối cùng có dùng cô hay không, quyền quyết định hoàn toàn nằm ở những vị khách của nhà hàng, cho nên từ hôm nay trở đi, cô sẽ vào kỳ thử việc dài ba tháng ... Lâm Tuyền nhìn Quách Bảo Lâm, thấy ông ta xòe ba ngón tay dưới gầm bàn, không kịp nghĩ đã nói: - Lương thử việc là 30.000 một tháng, nếu như qua thời gian thử .... Ấy, sao lương thử việc lại còn hơn lương chính thức thế này? Lâm Tuyền bấy giờ mới ý thức được Quách Đức Toàn xòe ba ngón tay ra, là chỉ muốn trả 3.000. Quách Đức Toàn mặt trắng bệch, vội đứng dậy nói một câu xin lỗi rồi kéo Lâm Tuyền vào gian nghỉ ngơi bên trong: - Sao lương thử việc cao thế? Lâm Tuyền là chuyên gia vụng chèo khéo chống, không ai có cái đầu linh hoạt hơn y, đàng hoàng nói: - Đây vốn là một kế sách quảng cáo liên hoàn, hiện giờ nếu đề tài bàn tán mà ngừng lại, danh tiếng của Tú Thủy Các còn chưa tới mức truyền khắp Tĩnh Hải. Bây giờ biển quảng cáo trước nhà hàng thay đổi thành thế này " Nhà hàng chúng tôi vì phát triển nghiệp vụ, đã tuyển được một giám đốc tinh thông bốn thứ tiếng, tên Diệp Linh Thư, giới tính nữ, đoan trang xinh đẹp, thời gian thử việc ba tháng, lương thử việc 30.000/tháng, hoan nghênh bạn bè các nơi tới nhà hàng chất vấn năng lực của cô ấy, để xác định cô ấy có tư cách giúp đỡ nhà hàng phát triển hay không. Ngoài ra, nếu ai cảm thấy có thể hơn cô Diệp Linh Thư, có thể tự tiến cử, nhà hàng sẵn lòng dùng lương ưu đãi cùng hoa hồng tuyển dùng." Sắc mặt Quách Đức Toàn thay đổi hẳn, vừa vỗ đùi bôm bốp vừa nói: - Tuyệt! Quá tuyệt! Như thế trong vòng ba tháng, miệng người Tĩnh Hải không rời được chủ đề Tú Thủy Các rồi, chú còn lo tốn quá nhiều tiền, đúng là hẹp hỏi, hẹp hỏi quá. Tiểu Ba đừng trách, lần này cháu giúp chú một việc lớn, cứu mạng của chú, hiện giờ dù không hi vọng thành nhà hàng chỉ định của thành ủy, chú cũng có lòng tin kinh doanh được nhà hàng rồi. - Tú Thủy Các nên thu hút quản lý cấp cao của doanh nghiệp nước ngoài, cùng nhà doanh nghiệp dân doanh có liên quan mật thiết tới doanh nghiệp nước ngoài, bọn họ mới là quân chủ lực chi tiêu ở nhà hàng cao cấp. Con mắt nhìn người của chú Quách không kém, năng lực của Diệp Linh Thư không cần nghi ngờ, chỉ cần trong vòng ba tháng, thu hút được lòng hiếu kỳ của những quản lý cấp cao kia, bọn họ sẽ thường xuyên tới Tú Thủy Các dùng bữa, trong thời gian đó là thời điểm mấu chốt để giữ khách. - Anh Lâm quả nhiên tinh thông đạo kinh doanh. Diệp Linh Thư đẩy cửa đi vào, chỉ vào mép cửa: - Cửa phòng đóng không kín, bên ngoài nghe thấy hết cả rồi. Lâm Tuyền nhìn ra ngoài, thấy Quách Bảo Lâm mặt cứng đờ, chắc là nghe thấy lời đối thoại bên trong, đang cố nhịn cười. Quách Đức Toàn há mồm mất một lúc, đỏ cả mặt, đi ra ngoài, ngồi lên ghế ông chủ. Vừa mới lấy lại tư thế ông chủ, Quách Đức Toàn chưa kịp nói gì thì Diệp Linh Thư đã lên tiếng : - Ông chủ Quách đồng ý cho tôi ba tháng thử việc, nhưng tôi không nhất định sẽ ở lại nhà hàng. Tôi muốn thời gian thử việc ngắn hơn, một tháng thôi, sau một tháng, nếu tôi không hài lòng với nhà hàng, tôi sẽ bỏ đi. Xin ông chủ Quách ký trước một chi phiếu kỳ hạn xa cho tôi. Quách Đức Toàn rút ngăn kéo lấy chi phiếu "xoẹt xoẹt xoẹt" viết luôn con số 30.000 lên trên đó, lại viết thêm một hàng chữ sau chi phiếu, đưa cho Diệp Linh Thư: - Đây là chi phiếu kỳ hạn, một tháng sau có thể rút tiền. Cô Diệp từ nay trở đi sẽ là phó tổng giám đốc của nhà hàng, xin hỏi cô Diệp có kiến nghị gì về sự phát triển của nhà hàng? Lâm Tuyền càng nhìn Diệp Linh Thư càng thấy quen, buột miệng nói: - Hình như tôi gặp cô Diệp ở đâu đó rồi, quen lắm. Diệp Linh Thư cười, hẳn là thấy cái cớ tiếp cận của chàng trai này thật khờ khạo, trả lời Quách Đức Toàn: - Tôi không hiểu tình hình kinh doanh của nhà hàng lắm, hiện chưa thể đưa ra kiến nghị gì có ích cho nhà hàng. Quách Bảo Lâm rón rén đi tới, miệng ghé sát vào tai Lâm Tuyền nói nhỏ: - Mày còn nhớ cái hôm đầu tiên lừa Phương Nam đi bán dưa ở bến xe không ? Quách Bảo Lâm vừa nhắc, Lâm Tuyền liền nhớ ra ngay, đó là ngày thứ hai sau khi về Tĩnh Hải, y và Quách Bảo Lâm ngồi ngắm gái gặp Diệp Linh Thư từ bến xe đi ra, Quách Bảo Lâm còn đuổi theo định làm quen, nhưng phụ nữ trưởng thành, có tri thức có cá tính như Diệp Linh Thư tất nhiên không thèm để ý tới một thằng choai choai như Quách Bảo Lâm.