Quan Tiên

Chương 102: Chương 102: Tranh Cãi





Thiến Thiến nhìn Trần Thái Trung chằm chằm nửa ngày, sau khi không phát hiện ra điều gì trong mắt đối phương mới dẩu môi gật gật đầu.
- Được rồi, coi như tôi tha cho anh. Xem như anh là bạn thân của tôi, biết lo lắng cho tôi.
Khi nói ra lời này, môt cảm giác mất mát dâng lên trong lòng nàng, cảm giác này thật là kỳ quái.
Trần Thái Trung thấy EQ của mình đã được khẳng định thì trong lòng liền cảm thấy hơi vui mừng, hắn lại nói tiếp:
- Đã muộn như vậy rồi mà cô chưa về nhà ăn cơm sao? Hay là đi ăn với tôi một chút được không?
Dương THiên Thiến hơi ngẩn cả người. Bây giờ đã là tám giờ, câu nói này là có ý gì?
Trần Thái Trung thấy nàng không tỏ vẻ gì thì thuận lý thành chương lấy điện thoại của mình ra đưa cho nàng:
- Có phải cô sợ người trong nhà mình lo lắng đúng không? Được rồi, cô cầm lấy điện thoại gọi trước cho họ đi.
Đôi khi , để đối phó với nữ nhân nam nhân cần phải tỏ ra kiên quyết một chút.
Dương THiến THiến đưa đôi mắt to nhìn hắn, rồi cầm lấy chiếc điện thoại, hơi do dự rồi bắt đầu nhấn phím.
Dương gia kèm quản con cái rất nghiêm. Nhất là Dương mẫu, bà rất ngặt đối với nữ nhi bảo bối của mình, thời gian quy định về nhà đã được quy định từ trước. Là một cô nương trẻ tuổi cần phải có một thanh danh tốt, thế hệ trẻ bây giờ thật là khiến cho bà không yên tâm.
Tuy nhiên khi nghe nói Dương Thiến Thiến và bạn đồng nghiệp ăn cơm thì bà cũng không có cách nào để phản đối. Con gái của mình đã chọn con đường này thì đành phải như vậy thôi. Ở trong quan trường, thoát ly khỏi tập thể cũng không phải là chuyện tốt.
May mà, Dương THiến Thiến còn nói có "bạn học thời cao trung Trần Thái Trung đi cùng" mới khiến bà yên tâm.
- Chúng ta đi ăn chỗ nào đây?
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Dương Thiến THiến liền quay về hỏi hắn, đã lâu rồi nàng vẫn chưa đi chơi bên ngoài muộn như vậy.
- Ừm, ở đằng trước không xa chính là đường Thiên phủ, chúng ta tới đó ăn mì thịt bò được không?
Đường THiên phủ... Mì thịt bò!

Dương Thiến THiến chắc chắn rằng mình đã để lại cho Trần Thái Trung một chút mặt mũi. Đã trễ như vậy, cô nam quả nữ lại còn đi cùng nhau, như vậy có vẻ dường như...
Nàng không kìm được khẽ vân vê bàn tay của mình, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng:
- Mì thịt bò, chỉ là mì thịt bò thôi sao? Chẳng lẽ mình chỉ đáng giá như vậy thôi sao?
Thật vất vả nàng mới xin phép được người nhà vậy mà người này chỉ mời nàng đi ăn mì thịt bò. Hay là, hắn chưa từng để ý tới mình chăng?
Trần Thái Trung không nhận ra, trịnh trọng giải thích với nàng:
- Ban đầu tôi định dẫn cô đi tới nhà hàng Bích Viên để ăn chỉ là nếu như đến đó thì muộn mất, tôi sợ gia đình cô lo lắng cho nên...
Nhà hàng Bích Viên chính là một khách sạn hạng nhất ở thành phố Phương Hoàng cách nơi này cũng không xa, phí tổn tiêu tốn ở nơi đó cũng rất cao. Tuy nhiên, món tiền nhỏ đó Trần Thái Trung không thèm để vào mắt.
- Được rồi, được rồi.
Dương Thiến Thiến cắt đứt lời của hắn, mỉm cười nói:
- ha ha, kỳ thật ăn ở đâu cũng được, cảm giác vừa ăn vừa có thể ngắm cảnh phố phường, đã lâu rồi tôi chưa được trải qua.
Trong lòng nàng đang suy nghĩ rằng liệu Trần Thái Trung có để ý đến mình không đây.
Còn về phần đến Bích Viên để ăn cơm hay ăn đại ven đường thì có quan hệ gì đâu? Có tình thì uống nước cũng no bụng!
Trời ạ, mình đang suy nghĩ đến chuyện gì đây?
Dương THiến THiến hơi đỏ mặt, nàng lén liếc trộm Trần Thái Trung.
- Thái Trung, anh đang nghĩ gì thế?
Trần Thái Trung đang thầm nghĩ, vừa rồi Dương Thiến Thiến đáp ứng ăn bên đường cùng với hắn đã khiến hắn phải ngạc nhiên. Ăn mì thịt bò ở đó với ăn mì ăn liền ở nhà thì có gì khác nhau nhỉ? Như vậy chẳng phải là khôgn tôn trọng bạn học Dương THiến Thiến hay sao?
Ai, EQ của mình, vẫn chưa được tốt lắm.

- Ừm, không có gì, tôi đang suy nghĩ... ăn ở đó có vẻ hơi dơ thì phải? Hay là cô gọi điện thoại về cho người nhà rồi chúng ta tới Bích Viên được không?
- Khôgn cần đâu!
Dương THiến Thiến cười vui vẻ, tung tăng nhảy về phía trước.
- Mau lên, chúng ta đi tới đó!
Không biết tại sao mà nàng lại vui vẻ như vậy, trên khuôn mặt tràn đầy những nụ cười ngọt ngào. Giờ phút này, khôgn khí rất tươi mát, trăng cũng đã lên cao, những vì sao như đang nháy mắt cười.
Trần Thái Trung cắn môi một tiếng rồi chạy theo nàng.
Vừa mới tới đầu đường Thiên Phủ Trần Thái Trung đã nghe thấy tiếng người nhao nhao lên. Hai người đứng lại xem thì thấy ở phía trước đang ồn ào chuyện gì đó.
- Thật kỳ cục, trong này tại sao lại có móng tay! Cái này có phải định giết người không?
Một thanh âm nữ nhân vang lên.
- Tôi nói với ông chủ, ông chủ, hôm nay đã là ngày thứ ba, tôi nhất định không để ông yên.
- Trương Tuệ Linh!
Duơng THiến THiến nói quả không sai, đó chính là bão tố nữ nhân.
Trương Tuệ Linh cùng với bọn họ đều là cán bộ có tiềm năng. Nàng khoảng chừng hai mươi bốn tuổi dáng người nhỏ nhắn xinh tươi. Nàng đang ở Khúc dương huyện thuộc cục thẩm tra huyện Khúc Dương.
Ở trong ban, nàng cũng là một trong những học viên chưa lập gia đình được ngươi khác để ý tới.
Trong số những người để ý đến nàng có một cán bộ ở huyện Khúc Dương tên là Tạ Hướng Nam.
Tạ Hướng Nam là phó cục trưởng cục lao động. Mới chỉ có hai mươi lăm tuổi mà đã làm tới chức phó cục trưởng, thì quả là có tài. ở trong ban hắn nằm trong số những người tuấn tú nhất, nhưng mọi người đều không biết ai mới là người lọt vào mắt của hắn.

Trần Thái Trung và Dương Thiến Thiến đối với những người này khá khách khí cho nên khi nhìn thấy Trương Tuệ Linh, Trần Thái Trung vô ý nhìn qua thì thấy Tạ Hướng Nam đang ở bên cạnh nàng, có vẻ khá tức giận.
Về phần hai người học viên khác ở huyện Khúc Dương thì không thấy đâu. Thì ra hai người này vừa rồi đã lén chạy ra ngoài kia.
Đối diện với Trương Tuệ Linh là một cô gái nhỏ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể vẫn chưa nảy nở. Xem ra nàng chính là trẻ em lao động từ nông thôn đến đây. nàng chỉ biết hoảng sợ chống chế:
- Không có, làm gì có móng tay!
- Khôgn có móng tay sao? Vậy cô xem đây là gì?
Trương Tuệ Linh đưa tay chỉ vào chén rồi thét hỏi.
- Vừa rồi cô nói với cô ấy cái gì?
Tạ Hướng Nam khẽ vỗ vai nàng, ý bảo nàng không nên làm rộn lên nữa. Sau đó hô lớn:
- Ông chủ, ông chủ!
Nam nhân rốt cuộc cũng là nam nhân. Tuy ngày thường ở trong ban gã khá chất phác nhưng lúc cần thì không hề giống như Trương Tuệ Linh, ngày thường thì khôn khéo nhưng một khi kích động thì đầu óc lại không ra gì.
- Tôi ra đây!
Một hán tử béo mập đeo tạp dề nói khẩu âm Tây Bắc chạy ra. Trên mặt đầy vẻ thuần phác.
Ở bên cạnh ông còn có một tiểu tử đang cầm chày cán bột, người này không kiên nhẫn lớn tiếng kêu lớn:
- Các anh kêu cái gì? Có để cho người khác buôn bán không? Nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tạ hướng Nam liền đưa tay trái chỉnh lại mắt kính, tay phải đưa cái chén ra rồi nói:
- Chúng tôi đang ăn thì phát hiện ra có một cái móng tay trong này, ông nhìn xem có phải khôgn?
- móng tay của cô ta đó!
Trương Tuệ Linh kêu lên, dáng vẻ vô cùng tức giận. Tuy nhiên ai cũng có thể thông cảm nàng, người nào ăn phải cái này mà chẳng không vui chứ.
- Ông nói đi, bây giờ tính sao đây?
Để tôi xem xem.

hán Tử bép mập liền bưng chén lên qua mũi, ghé sát vào mắt. Bỗng nhiên ông khinh thường cười lạnh một tiếng.
- Móng tay cái gì, đây là xương sườn.
Vừa nói, ông vừa lấy đũa gắp ra, rồi đưa vào miệng của mình rồi nhai rộp rộp.
Thật là cao nhân!
Trần Thái Trung khen thầm trong lòng. Hán tử này giả vờ kiểm tra rồi nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ. Chậc chậc, hành động này quả là.. quyết đoán!
Nhìn người này há miệng nhai chẳng những Tạ hướng Nam và Trương Tuệ Linh trợn tròn mắt mà ngay cả Trần Thái Trung và Dương Thiến Thiến cũng hơi choáng váng. Dám nhai thật ư? Đây là thứ mà Tạ phó cục trưởng vừa nhổ ra đó!
Chuyện đã tới nước này thì chẳng ai cho rằng đó không phải là móng tay. Trần Thái Trung thở dài nói:
- Aizzzzz, lớn như vạy, chắc là móng chân!
Lời của hắn đúng là chế nhạo người ta.
Hán tử kia giả vờ như không nghe thấy, nhai vài cái sau đó nuốt xuống cổ họng rồi đem chiếc chén đặt lại trên bàn, thản nhiên nhìn hai người.
- Đúng thế, đây là món sườn, trong mì thịt bò có món sườn, chuyện đó không phải là rất bình thường sao?
- Sao vậy? Hai người chẳng phải cũng đã nhìn thấy tôi dùng một chiếc đũa sạch gắp nó lên sao? Được rồi, hai người mau cầm lên mà ăn đi.
Cầm lên mà ăn sao?
Tạ hướng nam và Trương Tuệ Linh nhìn nhau, cuối cùng Tạ Hướng nam cất tiếng:
- Không ăn nữa, chúng tôi về đây, tính tiền đi!
Tại sao phải tính tiền?
Trương Tuệ Linh ngăn cản hắn.
- Thái độ phục vụ như vậy mà còn muốn lấy tiền của chúng ta, không, chúng ta không trả cho hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.