Quan Tiên

Chương 103: Chương 103: Đủ Mùi Đủ Vị.





- Các người không thử xem sao?
Gã béo vẫn còn chưa đi xa, nghe thấy vậy nhanh chóng quay vụt lại, động tác vô cùng linh hoạt, hoàn toàn không phù hợp với thân hình của hắn.
- Tôi nói cho hai người biết, hai người tới phá đám, dọa khách hàng của tôi chạy hết. Món nợ này tôi còn không tính với hai người chắc!
Người đàn ông chỉ vào mặt Trương Tuệ Linh, sắc mặt sầm xuống nói:
- Ăn hay không thì tùy các người, nhưng nếu không muốn trả tiền, hừ... Thằng Tam!
Một thanh niên cầm một cây gậy hừ lạnh một tiếng, cây gậy trên tay phải nhịp nhịp lên lòng bàn tay trái. Ý tứ của hắn rất rõ ràng: Ai dám không trả tiền thì lão tử sẽ đập!
- Tôi không trả đấy, ông giỏi thì ra tay đi!
Trương Tuệ Linh cũng chẳng thèm sợ. Ngày thường cô ở trong phòng nói chuyện nhỏ nhẹ êm tai, có vẻ như là con gái nhà lành được giáo dục tốt. Nhưng lúc này người đàn ông kia đã động vào vảy nghịch của cô.
- Tôi cũng không tin là thành phố Phượng Hoàng không còn pháp luật nữa.
Cô vừa nói câu này, Tạ Hướng Nam vỗ vỗ vai cô nói:
- Thôi bỏ đi, bao nhiêu tiền? Trả cho bọn họ là xong, bọn mình đi.
Trương Tuệ Linh hiển nhiên là không định bỏ qua. Chẳng qua cô tựa hồ rất coi trọng quan điểm của Tạ Hướng Nam, hừ lạnh một tiếng, rút ra mười đồng từ ví:
- Coi như các người may mắn, trả lại tôi ba đồng.
Thịt bò này cũng chỉ là thứ đồ ăn vặt, hai người bọn họ ăn hai bát nhỏ, không có thức ăn khác thì giá chỉ bảy đồng.
- Nhưng tôi nói cho các người biết, buôn bán như các người thì còn lâu khách mới quay lại.
- Con mẹ nó, các người còn dám nói à? Ai nào sai các người tới đây quấy rối hả?
Người đàn ông mập mạp kia tức điên, vứt luôn cái nón đầu bếp trên đầu xuống, giọng nói đôn hậu của người tây bắc vang lên, toát ra vẻ mạnh mẽ.
- Mười đồng không đủ, đưa năm mươi đồng đây!

- Dựa vào cái gì?
Lần này Tạ Hướng Nam lên tiếng rồi. Đây không phải là khi dễ người thì là gì? Dù là hắn có dễ tính thì cũng không có khả năng chịu nổi sự tình này.
- Ông biết tôi là ai không?
- Lão tử cần gì biết anh là ai?
Người đàn ông béo tốt không thèm để ý tới lời hắn. Lời này hắn đã nghe nhiều rồi. Người nói như vậy thì tám chín phần mười là khoác loác. Người có thân phận địa vị lại tới quán vỉa hè này ăn cơm sao?
Hơn nữa mặc dù hắn không phải là người địa phương nhưng cũng đã lăn lộn trong thành phố Phượng Hoàng này lâu rồi. Người này tiếng nói rõ ràng là rất nặng khẩu âm của Khúc Dương, hẳn không phải là người của thành phố Phượng Hoàng, bắt nạt thì đã làm sao?
Trọng yếu hơn là vóc người Tạ Hướng Nam nhỏ nhắn, căn bản không chịu nổi một đấm của hắn. Trương Tuệ Linh vóc người cũng không to lớn, chẳng có vẻ gì của một người phụ nữ to khỏe.
Vì thế gã béo đội cái mũ đầu bếp dơ bẩn này trên mặt liền lộ ra vẻ dữ tợn:
- Mẹ kiếp, hôm nay hai người nếu không đưa năm mươi đồng thì đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây!
- Thái Trung, người này hơi quá đáng rồi phải không?
Dương Thiến Thiến nhìn cảnh này đã không nhịn được nữa rồi. Cô khe khẽ đẩy cánh tay Trần Thái Trung:
- Ha ha, anh là một bí thư Đảng ủy, làm sao thì làm đi.
Trần Thái Trung bị mấy lời này khiến hai mắt trợn trừng. Nơi này cũng tính là khu đô thị mới. Ở khu vực mình quản lý lại có nhân vật cường hào thế này thì quá mất thể diện. Hơn nữa thằng nhãi này lại đang bắt nạt bạn học của mình!
- Tôi nói này, anh làm chuyện như vậy mà được à?
Hắn thật sự không thể bàng quan được nữa. Về tình về lý hắn đều phải ra mặt giải quyết vụ này.
- Anh định ép mua ép bán à?
- Liên quan gì tới anh.
Thằng Tam trợn trừng mắt, cây gậy trong tay định giơ lên.
Gã béo ngăn cản người phục vụ của mình. Hắn nhìn thấy rõ ràng Trần Thái Trung khôi ngô cao lớn, khí thế mạnh mẽ. Quan trọng hơn người thanh niên này nói giọng của thành phố Phượng Hoàng!

Hắn nhìn Trần Thái Trung từ trên xuống dưới, còn chưa nói gì, Trương Tuệ Linh đã phát hiện ra đây là bạn học cùng lớp tiến tu với mình:
- À, Tiểu Trần, đúng rồi, anh tới đây nói một câu công bằng xem!
Xa quê mà gặp người quen thì tất nhiên là vô cùng mừng rỡ. Nhưng tha hương mà gặp phải người địa phương thì đúng là chuyện quá vui mừng. Cô thậm chí còn khó có thể áp chế được sự kinh hỉ của mình:
- Bọn họ bắt nạt chúng tôi!
- Ồ, tôi bảo này, là người quen hả?
Gã béo cười lạnh một tiếng, nhất thời cũng không thèm nghĩ nhiều nữa.
- Bà Lại, bà ra đây cho tôi!
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi tới, trên người cũng đeo tạp dề. Trong tay bà ta không ngờ là một con dao bầu:
- Ông chủ, cho ông con dao đây!
Lão béo nhận dao, cũng không thèm nhìn tới Trần Thái Trung mà hướng về phía Tạ Hướng Nam âm trầm nói:
- Tiểu tử, mau trả tiền đi. Nói đi, có trả tiền hay không?
Tạ Hướng Nam hơi do dự. Hắn không thiếu tiền nhưng bị người ta bắt phải trả tiền thế này thì thật là quá mất mặt rồi. Càng huống chi hiện tại bên mình là có thêm hai người nữa.
Nhưng mà không trả tiền thì khẳng định là to chuyện. Hắn cũng không hi vọng rằng mình và bạn học bị thương tổn. Tất cả mọi người đều là cán bộ quốc gia hàng thật giá thật, thân thể tôn quý cao sang, dây dưa với lão này thì thật sự là không hay ho gì.
Hắn còn đang do dự, Trần Thái Trung đã cất tiếng nói.
Bí thư Trần phi thường không thích bị người không để ý tới mình. Hơn nữa đây lại là người trong địa phận của mình thì càng khiến hắn tức giận.
Hắn đã rất bực rồi.
- Đòi tiền à? Nói hay lắm, đừng nói là chỉ có năm mươi đồng, năm trăm đồng cũng không có vấn đề.

Mấy từ năm trăm đồng lọt vào tai, thân thể đại hán sững lại, nhanh chóng quay phắt lại, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ:
- Ha ha, xem này, đúng là người thành phố Phượng Hoàng là nói có lý!
- Đúng có nịnh nọt.
Trần Thái Trung lạnh lùng cắt lời hắn.
- Tiền thì tôi có, nhưng mà cơm này không phải là cho người ăn, vậy mà anh cũng không biết xấu hổ mà thu tiền sao?
- Anh nói thế là có ý gì?
Gã béo mặt đanh lại, tiếng nói cũng trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt biến đổi cực nhanh, tâm tình chuyển biến vô cùng to lớn thật sự khiến người ta có cảm giác chóng mặt về sự thay đổi của hắn.
- Hừ hừ, mong anh bạn này nói cho công tâm một chút.
Giờ phút này hắn thật sự hoài nghi những người này thực sự là có ý đồ tới gây chuyện. Hắn mặc dù muốn phát tác nhưng vẫn cố nhịn xuống:
- Bây giờ phiền anh thử nói cho tôi xem, cơm này làm sao lại không phải để cho người ăn?
Phải tỉnh táo! Hắn không ngừng tự nhủ. Đàn ông tây bắc không sợ đánh nhau, nhưng dù sao cũng là ở nơi đất khách quê người, nếu gây chuyện cũng sẽ không gặp được chuyện gì hay ho.
- Chuyện này rất đơn giản.
Ngón tay Trần Thái Trung chỉ vào miếng thịt bò đã hơi lạnh trong bát.
- Thịt bò trong bát này nếu anh có thể chậm rãi nhai nuốt, không bỏ bất cứ thứ gì bên trong thì tôi sẽ lập tức trả cho anh năm trăm, nhớ là...phải chậm rãi nhai nuốt!
Điều kiện này thì tính làm gì? Gã béo trong lòng nhất thời thả lỏng. Hắn tự mình chế biến thức ăn, làm sao không rõ ràng chứ?
Mặc dù bề mặt thịt bò này có cho thêm chút gia bị, thịt thì cũng không phải là tươi ngon lắm, nhà mình chế biến cũng không vệ sinh nhưng mà ăn vào thì tuyệt đối không sao.
- Được, tôi ăn cho anh xem!
Hắn bưng bát lên chậm rãi nhai nuốt, có vẻ rất là thong thả, đồng thời ngẩng đầu nhỉ Trần Thái Trung.
- Thế này đã coi là chậm rãi nhai nuốt chưa? - - Không sai, thịt bò nhà mình đúng là có vị riêng!
- Tính, đương nhiên là tính.
Trần Thái Trung gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.
- Anh ăn tiếp đi, nhanh lên một chút cũng được. Chúng tôi cũng đang vội.

Nếu có thể tiếp tục ăn thì lão béo cũng thấy chẳng có vấn đề gì. Hắn còn chưa có ăn cơm chiều mà. Giờ lại có người mời cơm, ối, khoan đã...đây là thứ gì?
À, một con kiến nhỏ. Nó ở trên mặt miếng thịt bò đang gian khổ bò đi...mẹ nó, Thằng Tam cũng thật là ẩu tả, để cả kiến bò vào sao?
Thôi, ta nhịn, chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, cũng coi là thịt. Lão béo hung hăng gắp một phát, nhét luôn vào miệng, lại tiếp tục nhai nuốt, còn ngẩng đầu lên khiêu khích Trần Thái Trung. Thế nào? Thịt bò của tôi người không thể ăn sao?
Khuôn mặt Trần Thái Trung không hề thay đổi nhìn hắn.
Lão béo ăn tới một nửa rồi mới nhìn lướt qua cái bát trong tay, sao lại có một nửa con ruồi? Một nửa con ruồi thì cũng không quan trọng...vấn đề là nửa con ruồi còn lại đâu?
Thôi, ta lại nhịn tiếp vậy. Lão béo nhai nhai rồi lại nuốt. Ruồi cũng là thịt vậy. Nấu chín rồi tiệt trùng cả, không sợ.... Mẹ nó, móng tay ai thế này?
Trong bát lúc này xuất hiện ba bốn cái móng tay như răng cưa. Chẳng qua chủ nhân của cái móng nay hiển nhiên là không phải người biết giữ gìn vệ sinh, không những móng tay rất dài mà trên đó còn cáu bẩn...
Đến lúc này thì lão béo đã không muốn ăn nữa. Lại có người thét lên kinh hãi:
- A, nhiều xương bò hầm vụn như vậy, ông chủ ăn nhiều một chút đi, bổ lắm đó....
Ta nhịn, ta nhịn, lão béo đã mơ hồ hiểu được chuyện hôm nay e rằng không hay rồi. Chẳng qua cái chén trước mặt hắn đã ăn được còn có một phần ba rồi, chỉ cần hai ba gắp nữa là xong thôi. Vì thế nên hắn đành gạt "xương hầm vụn" ra, định là lại ăn tiếp.
Ngay lúc hắn gạt ra, trong bát liền xuất hiện vài sợi tóc. Cái thứ này ... Rất dài, lại quăn quăn nhai vào trong miệng thì rất thú vị đây.
Còn nữa, trong miệng .... Sao lại có cái loại cảm giác này nhỉ? Mẹ kiếp, người nào cho nhiều muối thế hả?
- Còn có cả thức ăn vụn à?
Trần Thái Trung cố gắng nén cười, một bên gật gù, vẻ mặt trịnh trọng nói.
- Ông chủ buôn bán thành thật thế này thì tôi cũng bội phục ông!
Đương nhiên thứ này chẳng phải vụn thức ăn. Người đàn ông này tới từ tây bắc tất nhiên là thấy nhiều loại thức ăn rồi, làm gì có thứ vụn nào thế này? Hơn nữa trong thịt bò nhà mình có thứ gì hắn còn không rõ ràng sao?
Khốn nạn thật! Hai cái lông này ... Hình như là lông ở khúc dưới!
Lão béo thật sự không có biện pháp nhai nuốt từ từ nữa. Hắn bưng bát lên định đem toàn bộ những thứ trong bát đổ vào miệng thì Trần Thái Trung ở bên cạnh lại lập tức nhắc nhở hắn:
- Ấy, phải chậm rãi nhai nuốt, chậm rãi nhai nuốt....
Anh không phải là gì cũng có thể ăn sao? Giờ thì tha hồ cho anh hưởng thụ nhé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.