Quan Tiên

Chương 146: Chương 146: Phong Bì Và Bữa Cơm





Vào lúc này, mấy viện binh của đài truyền hình Phượng Hoàng đã tới rồi. Một người chủ trì đến cùng một nhân viên quay phim đi tới. Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, lấy tin!
Đây là kỹ năng thiên phú của những người làm báo. Tin tức này ngoài việc yêu cầu phải chân thật ra chính là cần thu hút được người xem. Có một đề tài tốt như vậy, đài truyền hình không thể bỏ phí!
Đương nhiên sau khi có được tin tức, phát hay không phát, phát như thế nào thì đó lại là một vấn đề khác. Việc này có người khác quan tâm.
Đoàn Vệ Dân đã làm cán bộ tuyên giáo mấy năm, đối với những chuyện này rất rõ ràng. Anh ta chẳng những không ngăn trở mà ngược lại còn mỉm cười gật đầu, ý bảo: “Ừ, cứ cố gắng lên. Cứ phỏng vấn mấy người, chụp thêm nhiều ảnh vào. Nhiệm vụ của những người làm báo chính là phản ánh lại mọi chuyện một cách chân thật để đưa tới cho quần chúng, không nên băn khoăn gì cả!
Lần này người chủ trì là một vị nữ sĩ khoảng hai mươi tuổi. Dường như cô ta đã sớm biết Đoàn Vệ Dân ở nơi này, đi xuống xe liền đong đưa chiếc eo nhỏ nhắn, cực kỳ quyến rũ mà đi về phía hắn:
- Chà, là Phó trưởng ban Đoàn hả? Hôm qua tôi còn thấy tổng biên tập nói là sao lâu rồi ngài không tới đài đấy.
Người phụ nữ này vóc người rất được, tiếng nói lại càng thanh thúy dễ nghe, làm phát thanh viên thì thừa sức. Chỉ là khuôn mặt của cô ta thì hơi khó coi, mà mấu chốt nhất chính là khuôn mặt cô ta nhọn hoắt. Cái này thì trang điểm cũng không thể che lấp được.
Đoàn Vệ Dân là sắc ma thì đúng rồi, nhưng mà ánh mắt của anh ta cũng rất cao. Khi thấy cô gái xấu xí này không biết sống chết mà tiếp cận mình, đôi mày anh ta lén lút nhíu lại.
- Ừ, chuyện này là do Bí thư Đảng ủy của khu Hoành Sơn - Bí thư Sầm phụ trách. Cô tới phỏng vấn ông ấy đi. Tôi còn có việc, phải đi trước đây...
Mẹ nó chứ, xấu thế mà dám đong đưa với tôi à? Trong lòng anh ta đã hơi tức giận. Ông mày không phải là loại ma đói thứ gì cũng ăn đâu nhé!
Phỏng vấn Trần Thái Trung thì khẳng định là phải chọn một nơi khá khá một chút. Nói chung về hình thức là cần phải đi. Phó bộ trưởng Đoàn ra lệnh một tiếng, ba chiếc xe liền nổ máy. Trần Thái Trung thành thật ngồi vào trong chiếc xe Jinben Van. Trong xe còn có người đang chờ phỏng vấn hắn.
- Đi đâu đây ạ?
Tài xế chiếc Jinbei Van hỏi.

Đó khăng định là đi tới “ Tiên Khách Lai “ rồi. Nơi đó chẳng những có danh tiếng mà cũng có phòng ốc đàng hoàng, đây là phỏng vấn đấy nhé, cứ tìm phòng thỏa đáng một chút phải không? Trần Thái Trung chỉ đường cho tài xế, không bao lâu đã tới Tiên Khách Lai.
Lúc này đã gần mười giờ sáng, nhân viên của Tiên Khách Lai hầu như đã đến cả. Thái Đức Phúc cũng có mặt, đang chỉ huy mọi người quét dọn, chuẩn bị bàn ghế.
Khi thấy Trần Thái Trung dẫn theo một đoàn người tới, trên xe lại còn có cả phóng viên, còn có Phó trưởng ban tuyên giáo của Thành ủy, Thái Đức Phúc cảm thấy thật sự vinh hạnh, lập tức đưa mọi người vào phòng VIP, lại gọi tới hai nhân viên vệ sinh của nhà máy dệt.
Hai người nhân viên vệ sinh này sớm đã có được đối sách tình huống, hiển nhiên là muốn tận sức ca ngợi Trần Thái Trung hết lời. Các vị phóng viên thuận miệng trò chuyện hai ba câu, cũng có thể xác định đối phương thực sự là nhân viên làm qua ở nhà máy dệt. Tất cả mọi người đều hiểu cả, đương nhiên là cũng không có lộ ra chân tướng gì khác.
Sau khi hiểu hết mọi tình huống, mọi người tất nhiên là phải ngồi nói chuyện một chút. Dù sao thì chuyện của Trần Thái Trung đã được hắn trình bày rõ ràng trong bản báo cáo gửi lên rồi. Hai vị phóng viên Nhật báo kia cũng rất nhanh nhạy, không chỉ mênh mông trời biển mà nói không ngừng, lời trong lời ngoài, còn toát ra vài phần kính trọng với Chủ nhiệm Trần.
Nhưng thật ra nam biên tập viên của đài truyền hình kia thì thoạt nhìn lại có vẻ là người mới. Anh ta ngồi một lúc đột nhiên lại nghĩ ra thứ khác:
- Chủ nhiệm Trần, không phải là anh đã bố trí công việc cho sáu mươi người sao? Còn có chỗ nào khác để đi không?
Anh thế này không phải là nhiều chuyện à? Những người ở đây đều sinh ra chút ý kiến với người này. Đi gì mà đi? Lại còn muốn đi đâu? Đây là nhiệm vụ! Có một bài báo làm mẫu là xong rồi, ai cũng xong việc. Anh lại định phỏng vấn cả sáu mươi người thì mới coi là được việc à?
Đoàn Vệ Dân hơi trầm ngâm một chút rồi quyết định:
- Được rồi, Tiểu Trần. Trong… quán rượu mà cậu sắp xếp kia, có chỗ nào cao cấp hơn không?
Vừa nói chuyện anh ta vừa không thể hiện gì mà sờ sờ đồng hồ trên tay, đôi mắt lại rất thản nhiên nhìn Trần Thái Trung.
Trần Thái Trung hơi sửng sốt, sau đó liền cho phản ứng. Ài chà, Phó trưởng ban Đoàn muốn nói là không còn sớm nữa, anh mau tìm một nhà hàng thích hợp, tới nơi đó chăm sóc tốt ấy ông vua không ngai này, chăm sóc xong, sự việc xem như xong rồi.
Chuyện gì chứ. Là các người muốn phỏng vấn tôi, còn muốn tôi trả tiền sao? Trần Thái Trung có chút không vừa lòng. Hắn đang suy nghĩ thì một phóng viên của Nhật báo nói:

- Tôi đi toilet một chút, ha ha.
Trần Thái Trung lúc này mới phản ứng. Nơi này mà chiêu đãi người ta thì đúng là hơi keo kiệt rồi. Trong phòng không có toilet riêng, đừng nói là phóng viên chấp hành nhiệm vụ phỏng vấn, cho dù là Đoàn Vệ Dân cũng sợ rằng ít khi ăn cơm ở những nơi thế này nhỉ?
- Có thì có. Trần Thái Trung gật đầu.
- Nhưng mà ở bên khu Thanh Hồ, nhà hàng Hải Thượng Minh Nguyệt trải qua sự vận động của tôi cuối cùng cũng tiếp nhận ba mươi nữ công nhân dệt.
- Chà, anh lợi hại thật đấy.
Đoạn Vệ Dân giơ ngón cái nói.
- Công việc ở khu Hoành Sơn thế là cũng được rồi. Tôi thấy hay là chúng ta tới Hải Thượng Minh Nguyệt xem một chút đi...mọi người thấy thế nào?
Thế nào? Ở đây hắn là người quyền cao chức trọng nhất, nói ra ai mà dám phản đối hả?
Nếu đã quyết định rời đi rồi thì mọi người lập tức lên đường. Chẳng qua Trần Thái Trung còn chưa lên xe thì Thái Đức Phúc đã lặng lẽ kéo hắn sang một bên:
- Thái Trung, nhớ kỹ là phải đưa phong bì cho người ta đấy.
Ông chủ Thái có ý tốt nhắc nhở. Dù nói gì thí nói, Trần Thái Trung cũng chẳng qua chỉ là một học trò mới ra khỏi túp lều tranh, đối với một số quy tắc xã hội chưa chắc đã có thể tinh thông. Cho nên ông ta cho rằng nên nhắc nhở một tiếng.
Quả thật không ngoài dự liệu, Trần Thái Trung nhất thời sửng sốt đứng ngây ra như phỗng:
- Cậu nói gì? Bọn họ phỏng vấn cháu, cháu lại còn phải ... đưa phong bì cho bọn họ sao?

- Sao lại không?
Thái Đức Phúc cười cười.
- Mới vừa rồi cái tên phóng viên của tờ nhật báo còn tìm tới ta, nói ta muốn để nhà hàng có tên trên báo thì phải đăng quảng cáo. Phóng viên thì cũng thích tiền phải không nào?
Trần Thái Trung lúc này mới hiểu ra. Cái thằng nhãi khốn kiếp kia. Hóa ra vừa rồi có đi vệ sinh đâu, mà là đi moi tiền. Tôi nhổ vào, sao đầu năm nay người nào cũng mê tiền như vậy hả?
- Cho bao nhiêu, bao nhiêu là thích hợp?
Hắn thấp giọng hỏi.
- Một hai trăm là xong rồi. Thái Đức Phúc lại cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn.
- Ha ha, dù sao thì là bọn họ phỏng vấn cậu. Loại tình huống này tùy ý ột chút là xong. Nếu cậu muốn được chủ động phỏng vấn thì sẽ mất nhiều tiền hơn.
Nếu đã hiểu được là có tiền là xong, Trần Thái Trung cũng chẳng cần che đậy nữa. Hắn lên xe liền trực tiếp hỏi số điện thoại của Lộ Nghiễm Kiệt, sau đó gọi điện cho Chủ tịch Hội đồng quản trị Lộ.
- Chủ tịch Lộ à, tôi là Trần Thái Trung. Ba mươi người hôm trước ông đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Hiện giờ tôi đang cùng với nhà báo tới chỗ ông đây.
Lộ Nghiễm Kiệt ở đầu kia sửng sốt mười giây đồng hồ mới nhận ra được là người gọi điện ình là ai. Người này không phải là kẻ đã phế Bí thư Ngũ Độc… của lão lục Hoàng sao?
- Ba mươi người đó....à, không thành vấn đề. Mọi người cứ tới đi. Chủ tịch Lộ làm ăn lớn, dưới tình huống bình thường vẫn trầm tĩnh.
- Tới đó rồi chúng ta gặp mặt nói chuyện.
Buông điện thoại xuống, ông ta bắt đầu trầm tư. Ông ta đã sớm biết chuyện con trai mình trêu chọc người, chức vị của đối phương ở trong quan trường, ông ta căn bản không để trong lòng - Ngay cả con ông ta là Lộ Hàn Thành cũng chưa từng coi chức vị của Trần Thái Trung vào đâu. Chẳng qua chỉ là một Bí thư quèn có quan hệ với một đám hắc đạo, lại kiêm chức “ đầu gà “ mà y vô tình chọc vào thôi.
Nhưng, ba mươi người thì ông ta thật sự không sắp xếp hết. Nguyên nhân rất đơn giản, có nữ công nhân vốn chỉ quen sử dụng máy móc, chẳng những không thành thạo nghề nghiệp gì, thậm chí ánh mắt cũng không có, có khi lại còn nói này nói nọ vài câu. Người như thế thì dọn vệ sinh cũng khó khăn.
Thế nên sau khi sắp xếp, Hải Thượng Minh Nguyệt cũng chỉ nhận có hơn mười người mà thôi.

Đợi tới khi đoàn người của Trần Thái Trung chạy tới Hải Thượng Minh Nguyệt, thì Phó tổng giám đốc Đinh Tương Thật của nhà hàng đã đi ra nghênh đón.
Tổng giám đốc của Hải Thượng Minh Nguyệt - Hoàng Ảnh là người HongKong, do Lộ Nghiễm Kiệt phải dùng mức lương hai trăm ngàn tệ mới mời được về quản lý kinh doanh. Về phần những sự vụ hàng ngày của nhà hàng thì đều do em rể ông ta là Phó tổng Đinh quản lý.
Hai bên hàn huyên vài câu, Đinh Tương Thật trực tiếp dẫn hơn mười người lên căn phòng xa hoa trên cùng, lại ang hoa quả và trà lên, đang làm ra tình thế mở buổi gặp giao lưu.
Khách sáo vài ba câu, vị biên tập viên của đài truyền hình kia liền đi thẳng vào vấn đề:
- Nghe nói nhà hàng của ông có bố trí công việc cho ba mươi nữ công nhân dệt phải không? Có thể đưa chúng tôi đi xem một chút, hỏi thăm tình hình không?
Người này thoạt nhìn có vẻ chăm lo công việc, so với Trần Thái Trung cũng mơ hồ giống nhau. Chẳng qua sự thật chứng minh, ham thích công việc không thể khiến người ta ủng hộ. Những người khác ngồi ở nơi này đều không thể hiện gì, chẳng ai phụ họa anh ta.
Giờ là giờ cơm, anh lăn qua lăn lại làm gì hả?
Phó tổng giám đốc Đinh cũng cố vẻ mặt đầy nét cười trả lời:
- Ha ha, như vậy đi, bọn họ hiện giờ đều bận rộn cả. Tôi gọi vài người lên là được. Mọi người thấy thế nào?
- Cũng được.
Đoàn Vệ Dân gật đầu. Nếu không phải bất đắc dĩ thì ông ta cũng không muốn phát sinh thêm chuyện gì ở Hải Thượng Minh Nguyệt. Chủ tịch tập đoàn Hải Minh - Lộ Quảng Kiệt, cũng có thể nói là ông chủ có quan hệ với anh trai ông ta là Đoàn Vệ Hoa và Chương Nghiêu Đông. Người không có bản lãnh mà có thể mở được nhà hàng lớn thế này chắc?
- Chúng tôi chỉ hỏi một chút thôi. Ha ha, không dám làm ảnh hưởng tới công việc buôn bán của nhà hàng....
Công nhân dệt trong nhà hàng chỉ có hơn mười người, nhưng lôi ra hai ba người biết nói chuyện thì cũng không thành vấn đề. Sau đó thì hiển nhiên chính là “ bữa cơm khách “ bắt đầu.
Ba người phóng viên kia cũng chẳng khách khí câu nào, vục đầu vào ăn. Cơm khách thì họ vẫn thường được ăn, nhưng mà được ăn ở một nơi sang trọng như Hải Thượng Minh Nguyệt này thì cũng cực ít.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.