Quan Tiên

Chương 169: Chương 169: Người Đàn Ông Giống Con Gái





- Ha ha, chàng trai đừng nóng vội mà.
Chủ nhiệm Tần mỉm cười, giờ khắc này nói với Thái Trung:
- Tôi biết cậu có nhiệt tình nhưng không ngờ lại thiếu kiên nhẫn như vậy, à đúng rồi, không phải Trương Linh Linh sắp xếp cho cậu thu thập tin tức sao? Đó cũng là nhiệm vụ gian khổ đấy.
- Nhiệm vụ này tôi không am hiểu.
Trần Thái Trung dự định xé bỏ mặt nạ, đương nhiên cũng không để ý đến ý kính trọng, trực tiếp gọi tên Tần Liên Thành:
- Tôi thiếu kinh nghiệm về phương diện này, ở đây có người còn thích hợp cho việc thu thập tin tức hơn tôi.
Cậu! Chút hảo cảm mà Tần Liên Thành dành cho hắn bị hai câu này đập cho tan tành: dám nói với tôi như thế, cậu tưởng ngươi là ai chứ? Thật là không biết sống chết gì cả!
Khoan đã, ông ta vừa mới muốn nổi giận lại cứng rắn nhịn đi, nhìn bóng hình Lý Kế Phong vừa mới biến mất trước cửa, nhẹ cười một tiếng:
- Ha ha, thế này đi, hay là tôi bảo Lý Kế Phong cho cậu vào danh sách đoàn khảo sát, đi khảo sát kinh nghiệm tiên tiến của các địa phương khác, thế nào?
Không hề nghi ngờ, Đại Chủ nhiệm Tần là muốn gây xích mích quần chúng đấu quần chúng, Trần Thái Trung phía sau có Chương Nghiêu Đông, Lý Kế Phong phía sau có Tần Tiểu Phương, hai bên đấu nhau, ông ta vừa may học Trang Tử ngồi nhìn hổ đấu nhau!
Trần Thái Trung là cái đồ chủ phá hoại, có điều Tần Liên Thành kia đường đường là Đại Chủ nhiệm, người có địa vị cao như vậy lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, cười hi hi nói chuyện cùng hắn, tuy oán khí cực lớn nhưng cũng không tiện phát tác lung tung, từng này tuổi đầu cũng phải giảng câu oan có đầu nợ có chủ rồi chứ?
- Đoàn khảo sát? Thế cũng được.
Hắn ngẩn ngơ gật đầu, nhất thời cũng không nghĩ nhiều, học theo người bên ngoài thành phố Phượng Hoàng học cách đối nhân xử thế, hẳn là có thể nghiệm không tồi nhỉ?
Nghĩ đến đây, hắn mới phản ứng lại, hành vi vừa nãy của mình dường như không đủ lễ phép, vì vậy liền miễn cưỡng bày ra một khuôn mặt tươi cười, so với khóc còn khó coi hơn một chút.

- Có điều, ha ha, Chủ nhiệm Tần, tôi thấy mình… Cái này, có chút không đủ tư cách.
Vừa nói, hắn vừa sờ sờ cổ chính mình. Giả vờ ngại ngùng --- Đây chắc là một loại tỏ vẻ khiêm tốn nhỉ?
Cậu còn biết chính mình không đủ tư cách a? Khó có dịp như thế, Tần Liên Thành trong lòng hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
- Ha ha, càng là người trẻ tuổi thì càng coi trọng bồi dưỡng. Chuyện này tôi sẽ nói với Chủ nhiệm Lý.
Trần Thái Trung biết rằng đoàn khảo sát này sẽ khởi hành vào khoảng cuối tháng 10, chỉ còn hơn 1 tháng nữa. Rất nhiều người ở ngành nghiệp vụ đang nhìn chằm chằm vào cơ hội này, không ngờ mình lại bị đưa vào danh sách.
Có loại kết quả này cũng không uổng công các anh em gây sức ép một hồi, nhớ lại mình vừa đến liền nhận được một chiếc điện thoại di động và một túi công văn, Trần Thái Trung càng ngại ngùng.
- Vậy thì rất cảm ơn Chủ nhiệm, ha ha, ngài cứ làm việc đi, tôi đi làm đây.
Đi ra văn phòng, hắn trong lòng có chút đắc ý, trách không được có người nói, quan trường tuy rằng bình tĩnh nhưng lúc nên làm loạn thì cũng phải làm loạn, chính là cái gọi là “không khóc không gây rối, không thăng được cấp”, anh ấy hôm nay lại lý luận kết hợp thực tế, không tồi!
Thật không ngờ Chủ nhiệm Tần đang nhìn bóng dáng của hắn mà cười lạnh.
Chút tâm tình đắc ý ấy của Trần Thái Trung, sau khi nhìn thấy chiếc xe Mercedes Benz của Trương Linh Linh dừng lại trước cổng tòa nhà liền biến mất hoàn toàn, nghĩ chuyện cô gái này quấy rối tình dục mình cộng thêm việc trả đũa không có kết quả sau khi bị quấy rối, cơn tức trong lòng hắn lại tự nhiên kéo đến!
Trần mỗ tôi không phải là thứ để cho cô xoa nắn! Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, chọn lúc không ai để ý vung tay lên, cái chiếc xe Mercedes Benz kia liền biến mất trong không khí.
Ha, cái thúy tâm làm tu nhẫn di này, không gian quả nhiên lớn hơn rất nhiều! Hắn trong lòng có một khoái cảm thực hiện được trò đùa dai, hai hôm trước đồng ý đổi xe cho Lưu Vọng Nam, chiếc xe Mercedes Benz này nghe nói cũng đáng hơn 300 nghìn tệ, coi như cấp bậc cũng không khác lắm nhỉ?
Hắn đang nghĩ một cách sung sướng, cỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng kinh hô, vô cùng thê lương:
- A~.
Quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, Trần Thái Trung trợn tròn mắt, chết mất, chiếc xe đó sao lại có hai người ngồi ở trong chứ?

Đó là một chiếc Mercedes Benz, trong xe ở hai đầu là một nam một nữ, đều là dáng vẻ khoảng hơn 20 tuổi, người con gái bộ dạng bình thường, còn người con trai bộ dạng trắng trẻo, khá thanh tú.
Không hề nghi ngờ, tiếng thét chói tai đến từ người con gái.
Trần Thái Trung tự nhiên sẽ không đế ý đến cái loại không liên quan đến mình, trong xã hội hiện thực, công năng di chuyển đồ vật, quả thật không thể tưởng tượng được, không có một quan điểm nào có thể giải thích rõ ràng hiện tượng này. Vì vậy những người nhìn thấy kỳ tích này đều chỉ có thể quy tội mình bị hoa mắt.
Nhâm Kiều chính là một ví dụ sống, nếu không phải là cạnh tranh vị trí sau đó thì cô thật sự không có cách nào, cô sẽ một lần nữa tìm tới hắn sao? Tuyệt đối không thể.
Chỉ có điều nhìn lướt qua, hắn liền quyết định hành động tiếp theo, cô gái này nguyện ý kêu vậy thì tùy cô kêu là được.
Ở đây có chuyện, không thể hầu tiếp.
Ai ngờ, hắn mới đi hai bước, phía sau liền truyền đến một tiếng gầm nhẹ, thanh âm trầm mạnh dị thường:
- Tôi nói cái người cao lớn kia, anh đứng lại cho tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh!
Trần Thái Trung vừa quay đầu lại, mới phát hiện người con gái kia không biết khi nào đã xuống chiếc Mercedes Benz, đang tức giận với chính mình: Củ chuối thật, có nhầm không vậy? Giọng của người con gái này quá thô đi?
Hắn đang không biết là cái gì thì một âm thanh lanh lảnh vang lên, nghe có vẻ là cô gái kinh hô vừa nãy:
- Anh bạn này, làm phiền anh một lát, tôi muốn hỏi một chút, vừa nãy chỗ này có phải có một chiếc Mercedes Benz đang đỗ phải không?
Âm thanh này lại phát ra từ miệng của một người con trai thanh tú đến mức không giống con trai chút nào, y cười tủm tỉm nhìn Trần Thái Trung:
- Trong thời gian nháy mắt chiếc xe liền không thấy đâu, có phải không?
- Bây giờ mới là 10h sáng phải không?

Trần Thái Trung rất khoa trương ngẩng đầu lên, xem mặt trời trên đầu, sau đó cười với đối phương:
- Ha ha, các anh hôm qua làm việc quá muộn phải không?
- Anh nói cẩn thận cho tôi!
Cô gái xị mặt, lông mày cũng nhíu lại, thanh âm tục tằn lại vang lên:
- Em trai tôi hỏi cậu, đó là xem trọng cậu, đừng có người khác nể mặt mà cũng không thèm như thế.
Người khác nể mặt mà không cần? Thái Trung nhất thời liền nhảy dựng lên, không nói gì liền tiến lên trước tát cho cô gái kia một cái:
- Câm đi, là ai không nói chuyện hẳn hoi? Thành phố Phượng Hoàng là nhà cô sao?
Cái tát này hắn lướt vô cùng nhanh, lẽ ra tuyệt đối không trúng, ai biết ánh mắt và thân thủ của người con gái kia lại quá cao, thấy đối phương nhẹ chuyển thân mình, bừng tỉnh như không có lực, trong lòng liền biết gặp phải cao thủ, kinh hãi rút lui thân mình, cuối cùng khó khăn lắm mới tránh khỏi cái bạt tai này.
Nói thật, đây cũng là Trần Thái Trung nâng cao đối thủ quá, hắn kiếp này chưa từng gặp đối thủ nào có thể địch nổi, mà bây giờ hắn lại là công vụ viên, đối với phái nữ cũng không thể thô bạo quá --- Nếu không khó tránh khỏi tổn hại đến hình tượng của Chính phủ thành phố Phượng Hoàng trước mắt công chúng.
Đủ loại nhân tố cộng lại, người con gái kia mới may mắn thoát khỏi cái bạt tai.
Thấy đối phương phản ứng mau lẹ như vậy, Trần Thái Trung không tức giận mà vui mừng:
- Ha, dám nói thế à, quả nhiên có chút tài mọn nhỉ, ra tiếp hai chiêu thử xem…
- Dừng!
Cô gái kia lại không muốn đánh tiếp, cô ta biết lần trốn vừa rồi đã tốn bao nhiêu khí lực, mà tay đối phương chỉ xẹt qua mặt cô liền làm cho gió thổi đến đau hết cả mặt, trận này quả thật không thể đánh.
- Tôi có lời muốn hỏi anh!
Do hô lên trong tình thế cấp bách nên giọng cô ta nhọn sắc vô cùng, mặc dù nghe vẫn không giống tiếng con gái nhưng cũng không hùng hồn như vừa nãy nữa.
- Cô tưởng cô là ai chứ? Muốn tôi dừng tôi phải dừng, vậy mặt mũi tôi để đâu?

Trần Thái Trung ngoài miệng đánh trả, tay cũng không chậm, 7 chân 12 chưởng đánh cho cô gái kia liên tục trúng đòn, còn may Trần mỗ phải để ý đến hình tượng công chúng nên cũng không xuống tay mạnh.
Tuy là như vậy nhưng cô gái đỡ trên che dưới, trốn tránh cũng vô cùng chật vật, vẫn là 5 chân, 11 chưởng trúng vào người cô ta, đánh đến mức cô ta đau không chịu nổi.
- Anh bạn, chúng ta thương lượng…
Một tiếng thét chói tai vang lên, lại là người con trai không biết chui ra khỏi xe từ lúc nào, ôm lấy Thái Trung từ phía sau:
- Hiểu lầm, chỉ là hiẻu lầm, đừng đánh nữa có được không?
Trần Thái Trung đang định vùng thoát khỏi người này, tiếp tục tiến lên đánh, nhưng người con gái đã mượn cơ hội này chạy thật xa, tay lấy di động ra hét chói tai:
- Hôm nay mày đừng mong chạy được, xem mày làm thế nào.
Tôi đây sẽ không chạy, Trần Thái Trung nhất thời liền đứng lại, tôi muốn xem xem cô có thể gọi thần tiên nơi nào, ở cái Thành phố Phượng Hoàng bé cỏn con này, còn lật được cô sao?
- Được rồi, chị Thụy, chỉ là hiểu lầm thôi mà.
Người con trai phía sau lên tiếng, trong lúc nói cánh tay đang ôm chặt Thái Trung cũng nới lỏng.
- Anh ta chẳng qua là người qua đường, chị nhất định phải đưa Chương Nghiêu Đông hoặc Đoàn Vệ Hoa đến à?
A, thằng nhãi, anh hùng rơm cũng khá chín chắn đấy, Trần Thái Trung nghe thấy lời này không thể không quay đầu nhìn người con trai kia, lại thấy công tử bột sắc mặt xanh lè, đang trừng mắt nhìn cô gái kia.
Đây… đây là đóng vai nào vậy?
Cô gái kia dường như có chút sợ chàng trai, nghe thấy lời này liền liếc Trần Thái Trung một cái, phẫn nộ tắt điện thoại, đi đến trước mặt người con trai:
- Tiểu Lương à, Thành phố Phượng Hoàng này rất rối loạn, ở cửa Ủy ban kế hoạch cũng có người dám đánh em, chúng ta hãy về Tố Ba đi?
Văn phòng thu hút đầu tư và Ủy ban kế hoạch ở cùng một tòa nhà, cô gái nói như vậy cũng là bình thường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.