Người con trai thanh tú không để ý đến cô gái kia mà cười tủm tỉm nhìn Trần Thái Trung:
- Vị huynh đệ này, vừa nãy cậu… vừa nãy có nhìn thấy chiếc xe Nissan nào không? Chiếc xe Nissan đỗ ở chính chỗ này này.
- Không có, tôi không chú ý.
Trần Thái Trung dài mặt lắc đầu, hai người trước mắt này có lẽ có quan hệ gì với Ủy ban Kế hoạch, hắn trong lòng cho dù không muốn cũng không tiện không có phản ứng gì, chỉ có điều giọng hắn rất cứng nhắc:
- Là các anh hoa mắt rồi chăng?
- Chắc là vậy, ha ha.
Người con trai cười tủm tỉm gật đầu. Đại ca, thân thủ của anh thật tuyệt vời, chị Thụy nhà tôi là quán quân Taekwondo của tỉnh Thiên Nam đấy, trước mặt anh cũng không làm gì được.
Thân thủ của ta làm sao mà lại không tồi cơ chứ? Trần Thái Trung ngạo nghễ gật đầu, sau đó liền sửng sốt, quán quân Taekwondo tỉnh Thiên Nam sao? Ha, thảo nào cô bé này lại chống đỡ giỏi vậy.
Cô gái thấy vẻ mặt hắn có chút lơi lỏng, rốt cục chậm rãi nhích lại gần:
- Tiểu Lương, em nói như vậy thì chị còn gì để nói chứ? Đúng rồi, anh bạn, cậu có biết trong tòa nhà này có mấy Văn phòng thu hút đầu tư nằm ở tầng mấy vậy?
- Văn phòng thu hút đầu tư?
Trần Thái Trung sắc mặt, rốt cục đổi đổi.
- Các ngươi tìm Văn phòng thu hút đầu tư làm cái gì? “
- Không có gì.
Người con trai thanh tú cười cười, hàm răng trắng tinh làm Trần Thái Trung hơi quáng mắt:
- Nhà chị Thụy tôi có chút tiền, nghe nói môi trường đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng không tồi nên muốn đến xem thử, tôi đi cùng chị ấy đến chơi.
Là chuyện này sao? Trần Thái Trung có chút không tin, sao tôi lại thấy cô gái này giống như là vệ sĩ vậy, ngược lại là người con trai này, giống như là công tử bột của gia tộc lớn hoặc xí nghiệp lớn nhỉ?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, người con trai cười hi hi nói chuyện, cơn tức của Trần Thái Trung cũng dịu đi không ít, đương nhiên không thể không đáp lại lời người ta.
- Ừ, Văn phòng thu hút đầu tư ở phía Đông tầng 3… Đúng rồi, các cậu đến Văn phòng thu hút đầu tư tìm ai?
- Muốn đầu tư thì nên tìm ai hả anh?
Người con trai hỏi ngược lại hắn. Có điều người này cũng thật đẹp trai, phong độ, quần áo sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, răng trắng môi hồng, làm cho người khác có một loại cảm giác rất có tinh thần:
- Có phải tìm Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư Tần Liên Thành không?
- Anh nếu có thể đầu tư mấy chục ngàn mới có thể nói chuyện cùng với Tần Liên Thành.
Trần Thái Trung bĩu môi, rõ ràng là vội rời đi.
- Hoặc là đầu tư đô la Mỹ cũng được, nhân dân tệ thì ý nghĩa không lớn lắm.
Hắn nói chính là sự thật, thu hút tài chính ở thành phố Phượng Hoàng trước nay đều là dùng đô la Mỹ thống kê, đơn giản chỉ là sách lược tuyên truyền mà thôi, người không biết vừa nghe còn tưởng là đầu tư đều là của người nước ngoài, nhưng trên thực tế thành phố bé nhỏ như Phượng Hoàng làm sao có thể thu hút nước ngoài đầu tư mấy trăm triệu đô trong một năm?
- Ơ? Anh là người của Ủy ban Kế hoạch phải không?
Người con trai thấy Trần Thái Trung biết nhiều như vậy, trong lòng có chút khó hiểu:
- Xin hỏi anh tên là gì vậy?
- Tôi là người của Văn phòng thu hút đầu tư.
Trần Thái Trung mặt không chút cảm xúc, không hiểu tại sao hắn luôn cảm thấy hai người này không phải đến đầu tư. Ít nhất nhìn tuổi bọn họ cũng biết đây không phải là loại có thể tự quyết định được.
Người con gái tính tình nóng nảy, người con trai lại thích làm quá, muốn điều hành một xí nghiệp thì tám phần là thua lỗ đi?
Hơn nữa thành kiến của hắn đối với Trương Linh Linh càng ngày càng sâu, mặc dù hắn biết đôi nam nữ này rất có khả năng muốn kiếm chút tiền nhưng sống chết không chịu nhiệt tình đi tạo mối quan hệ: Xì, cho dù đầu tư tiền, đến lúc đó kết quả xí nghiệp không trả được thì tính lên người lão bà họ Trương kia sao?
- Anh là người của Văn phòng thu hút đầu tư sao?
Đôi nam nữ cùng lúc kinh hô một tiếng, sau đó cùng liếc nhìn nhau, hiển nhiên hai người bọn họ nghĩ không ra chính mình là nhà đầu tư, chủ động đi đến cửa lại có người không thèm chiếm lấy phần tiện nghi này.
- Ừ, tôi là nhân viên dọn vệ sinh của Văn phòng thu hút đầu tư, không được à?
Mặt Trần Thái Trung trầm xuống, hắn vốn dĩ muốn nói xấu vài câu về Văn phòng thu hút đầu tư nhưng Chủ nhiệm Tần vừa đưa hắn vào đoàn khảo sát, hắn cũng không thể tuyệt tình phá hoại như vậy.
Lại thêm vừa trải qua chuyện nhà, hắn có chút nghi ngờ năng lực phá hoại của bản thân:
- Mấy người lên rồi tự hỏi đi.
- Ha, người này thật thú vị.
Người con gái nhẹ mỉm cười, cô đương nhiên không tin lời này, những cái khác không nói, chỉ riêng bộ trang phục cao cấp của Trần Thái Trung và thân thủ kinh người của hắn, làm sao có thể là một nhân viên dọn vệ sinh chứ?
- Anh chàng đẹp trai có thể đưa chúng tôi lên được không?
Anh chàng đẹp trai? Lời này tôi thích nghe, Trần Thái Trung có vài phần tự kỷ với tướng mạo của mình, vì vậy, người con gái này trong mắt của Trần Thái Trung liền biến thành rất thuận mắt, Ừ, mặc dù mắt hơi nhỏ một chút nhưng hai má lúm đồng tiền cũng không khó coi mà.
- Tôi vừa ra xong, không muốn quay lại.
Hắn không động thanh sắc lắc đầu:
- Được rồi, tôi có chuyện nên đi trước đây, nếu hai người muốn đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng thì nên nghe nhiều hỏi nhiều một chút mới được.
Nói xong, hắn liền xoay người,
Bên tai truyền đến âm thanh sắc nhọn của người con trai thanh tú:
- Này, cậu cần bọn tôi đưa đi một đoạn không…
- Không cần.
Trần Thái Trung đầu cũng không quay lại, vẫy vẫy tay, thuận thế chặn một chiếc xe taxi đi ngang qua, mở cửa xe, thản nhiên ngồi xuống, Mercedes Benz rất được, tuy nhiên mấy người cũng đừng tưởng rằng ai cũng thích.
Đôi thanh niên nam nữ kia ngơ ngác nhìn nhau, sau một lúc lâu, người con trai tên Tiểu Lương cười một tiếng:
- Ha, cái người này có chút thú vị, đợi lát nữa hỏi Tần Liên Thành xem hắn làm gì.
- Cậu nghĩ gì đấy?
Cô chị Thụy kia cho y một cái nhìn xem thường:
- Lần này đến là muốn nhờ cậu giúp chị làm xong cái chuyện đầu tư, nghe rõ chưa? Tốt nhất là tìm được cái người tên Trần Thái Trung nói chuyện.
- Tìm Trần Thái Trung nói cái gì?
Tiểu Lương nhấp nháy mắt.
- Không giấu gì cậu, tôi và Thụy Viễn quan hệ rất bền, lần trước ở Tố Ba tôi đưa anh ta đi rất nhiều nơi, cần người ngoài cổ vũ sao?
Vừa nói chuyện, hai người vừa lảo đảo đi lên tầng 3, thấy phòng treo biển “ văn phòng Chủ nhiệm”, Tiểu Lương đẩy cửa đi thẳng vào trong:
- Chú Tần, chào chú, đã lâu không gặp.
Tần Liên Thành đang gọi điện, thấy anh ta, nghĩ cũng không nghĩ liền vứt điện thoại sang một bên, cười hì hì đứng lên:
- Ha ha, chú nói sao cháu lại đến cơ đấy, Thuần Lương, cháu lại gầy hơn rồi.
Tiểu Lương đại danh là Hứa Thuần Lương, là con của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Hứa Thiệu Huy, Phó chủ tịch tỉnh Hứa là một trong những chỗ dựa vững chắc phía sau Tần Liên Thành, hai bên không phải quen biết bình thường.
Thậm chí cái cô chị Thụy kia cũng quen Tần Liên Thành:
- Cháu nói Chủ nhiệm Tần này, trong mắt chú chỉ có Tiểu Lương thôi sao? Cháu mới là người đầu tư đây này, sao vậy, đây là đuổi cháu đi sao?
- Cô bé Thụy, còn không biết lớn nhỏ, cẩn thận chú xé rách mồm ra bây giờ, lúc nhỏ cũng không thấy cháu biết ăn nói như vậy.
Tần Liên Thành khuôn mặt tươi cười, quả thực là chảy ngược thành sông:
- Cháu đến chiếm tiện nghi người khác, đừng tưởng chú không biết!
- Chiếm tiện nghi cái gì ạ? Cháu chỉ muốn cung cấp thiết bị đồng bộ thôi mà, có vẻ như các chú không cần.
Miệng Cô bé Thụy tuyệt đối không tha cho ai:
- Chuỵện này, cho người khác không bằng tặng cho cháu đi, dù sao cháu cũng niệm tình cảm cá nhân với chú.
Tần Liên Thành lập tức bị nói cho dở khóc dở cười, nếu là một mình Lý Anh Thụy đến, ông ta cũng không sợ nhưng Hứa Thuần Lương cũng đến, ông ta chỉ có nước cười khổ, nói thế nào đi chăng nữa thì giao tình giữa hai nhà Hứa - Lý vẫn bền chắc hơn hai nhà Hứa - Tần.
Ba nhà từ cùng một đại viện mà ra nhưng bây giờ đã xưa đâu bằng nay, nhà họ Lý thay đổi nghề buôn bán, hai nhà Tần Lý quan hệ bình thường, ông ta cũng có thể không nể mặt Lý Anh Thụy nhưng Hứa Thuần Lương cùng đến, rõ ràng là muốn giúp đỡ.
- Anh nói này, nhà còn chưa quyết định đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng đâu, cô bé Thụy, đừng như vậy, nếu chú Tần có áp lực thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.
- Ít đến đây, người ta nói sắp đến khảo sát buôn bán rồi.
Lý Anh Thụy làm sao dễ bị lừa như vậy?
- Nếu như anh Liên Thành không giúp thì tôi sẽ đập cửa kính nhà anh!
- Chú là chú cháu!
Tần Liên Thành rất nghiêm túc phản bác, có điều loại khắc khẩu về quan hệ bề trên bề dưới này đã kéo dài hơn 10 năm, trong tình huống bình thường thì không có ai là người thắng tuyệt đối.
- Này này, Chủ nhiệm Tần, ông còn ở đó không vậy…
Trong một bên ống nghe của điện thoại truyền đến một giọng nhỏ yếu nhưng không ai để ý đến loại chuyện không có quan hệ này.
Trần Thái Trung rời khỏi Văn phòng thu hút đầu tư, liên hệ Mã Phong Tử:
- Lão Mã, ở đâu đấy? Tìm cậu có chút chuyện.
Hắn nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện cái xe Mecesdez này, nếu đã có xe thì không chừng sẽ có lúc dùng đến. Nhưng ô tô nên cải trang thế nào mới an toàn, không để lại hậu hoạn trên mặt đường thì hắn dốt đặc cán mai.
Nhiều nhất hắn cũng chỉ mơ hồ biết một điểm: hình như giấy phép ô tô tương ứng với biển số xe, từ biển số xe có thể tra ra có phải xe ăn trộm hay không.
Nhưng số xe này khắc ở đâu vậy? Mã Phong Tử qua tay mấy chiếc xe, việc này chắc biết rõ chứ nhỉ?
Sau khi hai người hẹn gặp nhau ở Ảo Mộng Thành, Trần Thái Trung đến trước, sáng sớm Lưu Vọng Nam không có ở đây, cô đưa Lý Khải Lâm ra ngoài chơi, cả Ảo Mộng Thành trống rỗng, chỉ có vài người bảo an và công nhân vệ sinh.
Trần Thái Trung đang ở trong phòng phát bài hát theo yêu cầu lật xem đĩa nhạc, một người phụ nữ hơn 50 tuổi mang theo chổi lau vào:
- Bí thư Trần, ngài đang… bận sao?
Tuy rằng hắn đã chuyển đi rồi, nhưng người trong Ảo Mộng thành vẫn theo thói quen gọi hắn là “Bí thư Trần”.
Trần Thái Trung vừa thấy, người phụ nữ này hắn mơ hồ hơi ấn tượng, là một công nhân nữ đã thất nghiệp của nhà máy dệt, nghe nói trước đây còn là “tam bát” gì đó, có hai đứa con đang học đại học, gánh nặng gia đình rất lớn.