Quan Tiên

Chương 172: Chương 172: Trưởng Phòng Trương Kinh Ngạc





Lò nung, đơn thuần chỉ là ý nghĩ bất chợt nghĩ ra. Hành động tặng đế lót giày lúc nãy đang làm xúc động vài thứ trong lòng của hắn.
Mẹ kiếp, không phải sắp xếp công việc cho những nhân viên thất nghiệp sao? Nhờ người không bằng nhờ vào bản thân, anh mày dứt khoát mua chút sản nghiệp, lúc đó muốn sắp xếp cho ai, cũng không phải do bản thân tự sắp xếp là xong à? Cũng không cần phải xem sắc mặt của người khác nữa.
Hắn không nghĩ tới, những nhân viên thất nghiệp có đồng ý hành nghề mạo hiểm như vậy không? Vào mỏ khai thác không chỉ là công việc rất phí công, mà còn dễ dàng xảy ra chuyện!
Lúc này mắt của Mã Phong Tử mở to hơn.
Nếu như người khác đưa ra yêu cầu này, nhất định anh ta sẽ rất vui mừng. Cái lò hư trong tay, tiền của anh ta cũng không thể làm được gì. Nếu có thể thay đổi thì dù là bốn trăm năm chục ngàn thậm chí là bốn trăm ngàn thì anh ấy cũng chấp nhận.
Nhưng người đưa ra yêu cầu là Trần Thái Trung. Điều này không thể không khiến anh ta băn khoăn. Anh Trần muốn mua chỗ của anh ta. Đấy là chuyện đáng mừng. Nhưng số tiền năm trăm ngàn này, tám phần cũng sẽ đưa vào vụ buôn lậu xe. Lúc đó nếu một hơi bị ngụm mất, chẳng phải là… quá thảm sao?
Nhìn khuôn mặt trắng xanh đỏ tím cứ thể thay đổi, Trần Thái Trung cũng không để ý, tùy ý đưa tay
- Được rồi. Việc này cứ quyết định như vậy. Anh cũng có nhiều tiền để nhập xe, đúng không, Tiểu Bưu!
Nhất thời Bưu mặt chó rùng mình
- Anh Trần, anh… anh nói!
- Anh không có tiền, tôi có thể cho anh mượn, nhập chín xuất mười một, như vậy công bằng chưa? Ừ, để tôi nghĩ xem, hai triệu có đủ không?
- Hai triệu?
Mắt của Bưu mặt chó mở to hơn. Nhưng, lúc anh ta mở to mắt lại ngược với tâm trạng của Mã Phong Tử
- Ha, hai triệu… Anh Trần, anh không nói đùa chứ?
Dường như hai người ngộ ra cùng một lúc. Hóa ra, anh Trần người ta đúng là muốn giúp đỡ. Nếu không, số tiền ượn không phải mang quăng xuống biển sao?
Hơn nữa, xem khẩu khí của người ta, dám cho tên Bưu mặt chó khét tiếng này cho vay hai triệu. Nên biết rằng, anh ta là một tên không có nơi ở rõ ràng. Nếu thật muốn ôm tiền bỏ chạy, e là lúc đó tìm người cũng rất khó đấy?
- Hừ, nói đùa với anh. Tôi đâu lắm thời gian rỗi.
Trần Thái Trung liền trầm mặt, dùng ngón tay chỉ vào Bưu mặt chó.
- Nhưng mà, những câu khó nghe tôi sẽ nói trước. Tên tiểu tử như anh mà dám làm loạn, đừng trách tôi không nể tình nha. Nếu không tin, anh cứ thử xem…
- Không dám, không dám.

Bưu mặt chó cố nở nụ cười trên mặt. Thân hình như kích động hơi run lên.
- Thường ngày Tiểu Bưu tôi làm việc, không mấy đúng. Nhưng anh Trần nể mặt tôi như vậy. Nếu tôi còn không biết điều, thì đến lúc đó anh cứ băm tôi thành tám mảnh. Tiểu Bưu tôi có chết cũng không hối tiếc.
- Hừ, băm thành tám mảnh, anh nghĩ quá dễ.
Trần Thái Trung khinh thường bĩu môi. Trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh:
- Vậy không phải đã quá lợi cho anh rồi sao?
Lời nói của hắn thật hung hăng đầy tính dọa người. Tuy nhiên, hai người đang nghe này đều không quan tâm. Mã Phong Tử cũng bắt đầu kích động và run lên.
- Anh Trần, anh còn thông thả nữa không? Nếu còn, tôi cũng muốn vay một ít… Số tiền này đều dùng để nhập xe!
- Ừ, anh không tồi, gan hơn Bưu mặt chó.
Trần Thái Trung gật đầu.
- Nếu Tiểu Mã anh cũng mở lời. Thế này đi, tôi cho anh vay ba triệu, nhiều hơn thì cũng không có nữa.
- Vậy thì quá cám ơn anh Trần rồi!
Mã Phong Tử chà tay rồi đứng lên, hướng về Trần Thái Trung gập người cám ơn hắn.
- Đúng rồi, anh Trần. Anh dự định sẽ vận chuyển xe thế nào? Có tiện để nói ra thử xem?
Bưu mặt chó xen vào.
- Chà, anh cảm thấy tôi có tiện nói anh nghe không?
Đột nhiên, Trần Thái Trung liền chau mày lại.
- Tiểu Bưu à, có phải anh cảm thấy hiện giờ tôi dễ bắt chuyện lắm sao?
- Không dám. Tôi đâu có dám chứ?
Bưu mặt chó vội cười, còn trông khó coi hơn lúc khóc.
- Ha ha, tôi đã nói rồi, nếu anh có đường lối thích hợp thì còn thu nhiều lợi nhuận hơn từ vụ buôn lậu xe nữa đó.
- Buôn thuốc phiện?

Trần Thái Trung liền hừ một tiếng.
- Tôi ghét thứ đó. Đúng rồi. Sau này hai người cũng không được chạm đến. Nếu không, coi chừng tôi xử hai người đó
Nhất thời, Bưu mặt chó ngây ngừi, gần nửa ngày mới cúi đầu xuống, không nói nên lời.
Nhìn bộ dạng của anh ta, Trần Thái Trung liền chau mày lại, tiếp theo lại nháy mắt với Mã Phong Tử.
- Anh nói, tôi có cần xử tên này ngay bây giờ không?
- Haha, anh Trần. Đại Bưu cũng có ý tốt thôi.
Mã Phong Tử liền nhanh chóng đứng ra làm hòa.
- Thường ngày tên này cũng chỉ dùng chút bồ đà, không bao giờ dính thuốc phiện đâu.
Trần Thái Trung bĩu môi, vẻ mặt không hề do dự.
- Có phải anh cũng hút không? Có cần tôi giúp hai người cai cái tật này không?
- Tôi chỉ là chơi thôi.
Mã Phong Tử không dám phủ nhận. Cố cười và gật đầu.
- Không nghiện lắm. Đến lúc chơi không nỗi, tôi lại tìm anh giúp đỡ, anh nói được không?
- Được rồi
Trần Thái Trung lại thở dài. Khoát tay.
- Hai anh đi đi, nửa tiếng sau quay lại lấy tiền,
Trong lòng hắn quả thật có chút buồn bực.
Người ta sau lưng gọi tôi là Ngũ độc bí thư đấy. Xem qua những người quanh tôi, ngoài yêu tinh thì là ma quỷ. Ôi, anh mày đây là bị liên lụy!
Hắn đang than ngắn thở dài. Mà không biết bên văn phòng đang loạn lên. Trưởng khoa Trần Linh Linh đang làm loạn từng đơn vị.
- Tên khốn nào đã lấy cắp xe của lão nương hả? Lúc nãy, các người có thấy ai lượn lờ quanh chiếc xe của tôi không?

Mọi người đang bàn tán nhộn nhịp về vấn đề này, có người tích cực tìm kiếm, cũng có người cười trong bụng. Dù sao, gặp phải chuyện như vậy, xem như là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Chính vào lúc mọi người đang loạn lên, chủ nhiệm Tần cùng hai người bạn của ông ta bước vào. Nghe nói có người làm mất xe Duke. Hứa Thuần Lương và Lý Anh Thụy liền đưa mắt nhìn nhau. Xem ra, không phải hai chúng ta hoa mắt sao?
Theo đạo lý, hai vị này nên bước lên giải thích một chút. Xe này, chúng tôi từng nhìn thấy. Nó biến mất. Nhưng lúc đó, Trần Thái Trung đang đứng cạnh xe của cô.
Cùng trò chuyện với Tần Liên Thành được nửa buổi, đương nhiên hai người họ Hứa và Lý liền thám thính được. Tên người kì hoặc gặp vào ban sáng, chính là Trần mỗ nhân đang đi cùng với ông.
Nhưng, Trưởng phòng Trương Linh Linh xem ra bị tức đến đau đầu. Ả không ngừng mắng chửi. Vả lại, tất cả đều bị ả giữ lại hỏi có thấy chiếc xe không. Ngay cả Hứa Thuần Lương và Lý Anh Thụy cùng với Tần Liên Thành đều bị ả đến hỏi chuyện.
- Hai người có thấy xe của tôi không?
- Có người nói chuyện dữ tợn như cô không chứ?
Hứa Thuần Lương hơi giận. Chỉ là chiếc xe Duke thôi? Tôi còn tưởng cô bị mất chiếc Ferrari chứ.
Những đứa trẻ trong đại viện đi ra, đa phần đều có tính cách như vậy. Nếu như chính tôi là người làm giận anh, tôi có thể nhận lỗi. Nhưng anh không có lý do nỗi cáu với tôi. Xin lỗi nhé, tôi còn nham hiểm hơn anh đấy!
Hơn nữa, vụ việc mất xe này. Quả thật hơi li kì. Nếu nói sự thật, có ai lại tin chứ?
Huống chi, Hứa Thuần Lương vô cùng hiểu rõ, bản thân mà nói ra sự thật, ít ra cũng sẽ lôi Trần Thái Trung vào cuộc. Như vậy dễ làm gây họa. Ai biết được quan hệ giữa Trần Thái Trung và người này như thế nào?
- Chiếc xe Duke mà cô nói, kiểu 3.0? Màu đen?
Y cười hì hì hỏi.
- Hả, anh thấy hả?
Trương Linh Linh đang loay hoay với việc mất xe. Vừa nghe được câu hỏi như vậy, nhanh chóng quay người lại, lập tức đưa tay nắm lấy người đó.
Cũng may, ả nhìn thấy ông chủ lớn đang đứng bên cạnh. Cuối cùng cũng không dám làm càn, chỉ dám đứng tại chỗ mà nghiến răng ấm ức. Với hoàn cảnh như vậy, đúng là thật đáng buồn cười.
- Tôi không thấy.
Hứa Thuần Lương ngạc nhiên lắc đầu, quay sang nhìn Lý Anh Thụy,
- Chị có thấy không?
Chị Thụy này, là cùng một phe với tên họ Hứa. Nhìn thấy anh ta giả vờ không biết, nên cũng lắc đầu theo.
- Nissan Duke? Xe Nhật à. Sao tôi lại quan tâm đến loại xe này chứ?
- Anh!
Suýt nữa Trương Linh Linh đã bỏ đi. Tay ả chỉ vào Hứa Thuần Lương.
- Thằng nhãi, dám đùa với lão nương à?

- Nha đầu kia, dám nhận là lão nương của Tiểu Lương à?
Lần này, Lý Anh Thụy mặc kệ, cô ta nhảy lên, đưa cao chân đá vào Trương Linh Linh bay ra xa hơn năm mét.
Quán quân Taekwondo, quả thật là danh bất hư truyền.
- Tôi không có nhìn thấy.
Hứa Thuần Lương gãi gãi đầu. Lộ vẻ mặt vô tội vạ. Quay đầu nhìn sang Tần Liên Thành.
- Ả luôn cằn nhằn, chiếc xe Duke màu đen, mẫu 3.0, chẳng lẽ chú Tần không…
Tần Liên Thành còn chưa kịp trả lời, đã nghe một tiếng thét chói tai
- Lão nương liều mạng với mày
Vừa quay đầu lại, thì ra Trương Linh Linh đang rất hung hăng vồ tới.
Một khi phụ nữ mà điên cuồng lên thì đúng là không còn cách nào để mà nói nữa.
- Đủ rồi!
Cuối cùng, chủ nhiệm Tần không chịu được. Liền hét lên.
- Đây là con trai của Phó chủ tịch tỉnh Hứa. Trương Linh Linh, cô có biết cô đang làm gì không?
- Muốn bị đánh à.
Lý Anh Thụy lại vung chân khiến cho Trương Linh Linh nằm qua một bên.
Lần này, Trương Linh Linh ngã xuống đất. Thật lâu cũng không đứng lên. Hiển nhiên, ả bị bốn chữ “Phó chủ tịch Hứa” làm ngây người.
- Con trai của Hứa Thiệu Huy?
- Chẳng lẽ xe của cô không có bảo hiểm sao?
Hứa Thuần Lương vẫn giữ giọng điệu chầm chậm. Chỉ là, những người xung quanh đã bị trận chiến làm ngơ ngác hết. Trong đám người không một ai lên tiếng, giọng nói của anh ta càng bén nhọn hơn.
Lý Anh Thụy thì nói không mấy khách sáo cho lắm.
- Tôi nói anh Tần à, nơi này của anh đúng là hơi loạn một chút đấy? Nên cần chỉnh đốn lại thôi. Như hình tượng của loại người này, làm được việc gì chứ, mang đến lợi ích gì?
Tần Liên Thành bị kẻ xướng người họa khiến cho dở khóc dở cười.
- Được rồi, được rồi. Hai người ngưng lại được chưa. A? Đây là nơi làm việc của tôi đó. Cô ta cũng đâu biết hai người là ai, đúng không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.