- Hơ, đây cũng là nghiệp vụ nòng cốt à?
Lý Anh Thụy cười khinh miệt.
Vẫn là Hứa Thuần Lương có kiềm chế, nhún vai, hai tay xòe ra.
- Được rồi, cho dù chẳng qua là một chiếc xe Duke thôi mà, nếu như là một chiếc Rolls Royce, tôi còn phải đi theo chị Thụy lấy lời khai.
Ba người đi được khá xa, Lý Anh Thụy dường như vừa nhớ ra điều gì.
- Đúng rồi, anh Tần, cái người tên là Trần Thái Trung, có phải chính là cấp dưới Trương Linh Linh không?
- Vốn là như vậy.
Tần Liên Thành cười gượng một tiếng.
- Tuy nhiên, cái gã đó, dường như có chút hiểu lầm gì đó với cô ta, ừ, Tiểu Trần tính tình cứng rắn, cứ đòi trở về quận Hoành Sơn.
Hứa Thuần Lương hỏi:
- Không phải anh nói Trần Thái Trung là người của Chương Nghiêu Đông à? Sao lại có thể ở đây với cô ta?
Anh ta có vẻ không hiểu lời Tần Liên Thành nói.
- Xời, các anh không biết đấy, thành phố Phượng Hoàng như một vũng nước, rất sâu.
Chủ nhiệm Tần lại cười gượng:
- Cũng giống như tên Tiều Trần kia, Đoàn Vệ Hoa cũng rất quan tâm đến hắn, đúng rồi, có lẽ các anh không biết, cái gã đó hình vẫn còn hậu thuẫn phía sau nữa!
- Chuyện gia đình lần này, không dính tới hắn à?
Lý Anh Thụy không phải loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, điều cô ta quan tâm nhất vẫn là lợi ích kinh tế nhà mình.
- Cái này thật sự là tôi không biết.
Tần Liên Thành lắc đầu, nếu như có thoáng suy nghĩ.
- Chuyện nhà, tôi thấy chưa chắc đã đơn giản như vậy. Anh Thụy, cô tung lưới nhiều vào, không sai bao giờ.
- Đúng rồi, tôi luôn cảm thấy, Chu Bỉnh Tùng lại có thể buông tay, để Chương Nghiêu Đông kiếm chác được, trong chuyện này nhất định có ẩn ý gì đây.
Hứa Thuần Lương nghiêm trang phân tích.
Chu Bỉnh Tùng là Chủ tịch thành phố Tố Ba kiêm Phó bí thư tỉnh ủy Thiên Nam, lời lẽ của Hứa Thuần Lương cũng có chút tức giận: Anh nói chủ tịch Chu nếu như chịu tranh thủ một chút, tôi và chị Thụy còn phải đi xa xôi đến Phượng Hoàng sao?
Hỗn loạn ở phòng đầu tư, tạm thời gác lại không nhắc tới, Trần Thái Trung ở bên này, lại bận bịu với chút chuyện đường ngang ngõ tắt.
Mỏ than của Mã Phong Tử, hắn mua đứt rồi, đây là một thôn làm mỏ than, tính ra, có thể coi như là quyền nhận thầu, 10 năm một gói thầu. Năm nay mới là năm thứ hai, mỗi năm trả cho làng chút tiền quản lý, cái gọi là vấn đề chứng nhận giấy tờ sẽ không tồn tại nữa.
Nếu mỏ than đã nằm trong tay, chắc chắn là phải tới hiện trường xem thế nào, vì vậy, Trần Thái Trung bảo Lưu Vọng Nam lái xe rồi đưa mình dạo một vòng, một là để nhìn cho rõ, hai là để xem quy mô của mỏ than thế nào. Làm đến mức trong lòng hắn có toan tính.
Nơi này thuộc về khu Hồ Tây sát phía trên khu Kim Ô, lẽ ra cũng là một huyện cực kì nghèo khổ, nhưng nhờ có chút than đá, mức sống của người dân vẫn không đến nỗi thiếu thốn, chỉ là không khí hơi ô nhiễm mà thôi.
Đã mua được rồi thì đào luôn đi? Nhưng thật là tiếc, ở gần mỏ than, Trần Thái Trung không tìm ra người nào chịu xuống mỏ. Lúc đó hắn mới biết vì sao Mã Phong Tử vội vàng bán mỏ than đi.
Dân ở đây nghèo thì nghèo, nhưng vẫn biết được sự nguy hiểm khi xuống mỏ than. Họ biết rất rõ là đằng khác, nếu anh bảo họ làm gì đó phía trên hầm thì không vấn đề gì, cho dù là đẩy xe con thì cũng dễ thương lượng. Nhưng nếu anh hi vọng người ta đến làm việc gần vỉa lò thì đừng có mơ!
Đúng vậy, người nghèo thì mạng sống rẻ, nhưng những con người này thà kiếm tiền ít chứ không chịu vì chút tiền công mà xuống giếng, nếu như nói xuống giếng trộm than đá, đào lên thì đều là của mình hết, như vậy còn được.
- Công nhân nữ thất nghiệp tôi quen không ít, nhưng công nhân nam tôi quen không nhiều.
Trên đường về, Trần Thái Trung thấy rất buồn bực.
- Xem ra, không thể thuê nhân công trong một sớm một chiều được.
- Công nhân nam thất nghiệp cũng chưa chắc chịu tới chỗ này làm việc.
Lưu Vọng Nam bĩu môi, chiếc xe xinh xắn được cô dọn dẹp sạch sẽ, đi đến khu khai thác mỏ một chuyến đã thành ra đen thùi lùi thế này, thật khiến cô đau lòng quá, bởi vậy, cô vạch ra sai phạm của Trần Thái Trung không thương tiếc.
- Người trong thôn còn chẳng ai muốn tới làm, mà anh còn trông cậy gì người thành phố?
- Được rồi được rồi, cô không phải nói nữa.
Trần Thái Trung thấy hơi phiền.
- Mẹ nó, cùng lắm ném 500 ngàn vào là xong chứ gì, dù sao cũng coi như là đào than đá lên cũng không bán đi được.
Hắn không hề tiếc tiền, chỉ là hơi bực mình, lúc mà anh mày mua mỏ than, sao lại không nghĩ tới việc mấy người đó chưa chắc chịu tới đây. Thật là thiếu sót.
- Được rồi, đừng nóng giận.
Lưu Vọng Nam thấy hắn không vui, tay phải liền đưa ra nhẹ nhàng xoa xoa đùi hắn:
- Chẳng phải anh quen người ở Đông Lâm Thủy sao? Thật sự không được, đi đến đó thuê vài người tới mà làm đi
- Chuyện này đúng là không gấp.
Trần Thái Trung vừa nghe lập tức nhớ ra Đông Lâm Thủy, ở đó nông dân nghèo đến nỗi kêu réo ầm ĩ.
- Chỗ bọn họ phải sửa đập chứa nước ngay, không thể không lao động, ừ, hơn nữa, cái mỏ này tôi vẫn chưa nghĩ ra người nào sẽ quản lý cho anh.
Hắn quả là một công vụ viên hết sức nhạy bén của quốc gia, tự nhiên không thích hợp xuất hiện ở chỗ này. Cán bộ quốc gia thường không cho phép kinh doanh, hắn cần kiếm một người đại diện.
- Tuy nhiên, chuyện này anh sẽ nghĩ ra thôi.
Suy nghĩ của Lưu Vọng Nam vẫn còn khá kín đáo, tuy cô là phụ nữ, nhưng mà hành nghề nhiều năm như vậy đã khiến suy nghĩ của cô cũng được mở mang nhiều.
- Xuống hầm rất nguy hiểm, anh cũng có tiếng tăm ở Đông Lâm Thủy mà, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, có khi anh chẳng còn cách nào làm lại cuộc đời.
- Ha ha, cảm ơn em.
Trần Thái Trung nghe vậy thì có chút cảm động, đây là thực lòng thực dạ tính toán cho hắn, hắn nắm lấy tay cô hôn một cái.
- Em yên tâm đi, chuyện đó anh biết…
Thật vậy, chuyện này hắn biết, nhưng hắn lại càng biết rõ suy nghĩ của những người nông dân ở Đông Lâm Thủy. Đối với họ mà nói, cái chết không đáng sợ, cái đáng sợ chính là không có tiền, hắn chỉ cần mang đến cho họ hi vọng kiếm tiền là sẽ trở thành đại ân nhân của Đông Lâm Thủy.
Thế giới này quả là có chuyện như vậy, có người cả ngày chả phải làm gì, chỉ uống trà, xem báo mà được hưởng thụ chế độ đãi ngộ cho công vụ viên, hoặc là còn có cơ hội tích lũy chất xám. Lại có người chỉ vì kiếm dăm ba trăm mà liều cả tính mạng đi đổ mồ hôi sôi nước mắt.
- Ghét ghê.
Lưu Vọng Nam nắm chặt tay, lườm hắn một cách khinh thường, mặt thì ra vẻ giận dỗi.
- Được rồi, người ta còn phải lái xe mà.
Mãi đến khi sắp về đến nội thành, Trần Thái Trung mới tặc lưỡi:
- Vọng Nam, rẽ ngay khúc quanh đi, chúng ta đi dạo Đông Lâm Thủy một chút.
- Chờ đã, em phải hỏi Thập Thất trước một tiếng.
Lưu Vọng Nam tấp xe vào lề, lôi ra chiếc điện thoại di động nhỏ, nếu lại đi Đông Lâm Thủy, hôm nay có lẽ sẽ về muộn. Gần đây Thập Thất lăn xả để có thể phát triển nhanh chóng, đối với khách bình thường của Ảo Mộng Thành thì không phải chào hỏi, nhưng lại cô là giám đốc điều hành bận tối tăm mặt mũi, đã về trễ thì tất nhiên phải nói trước một tiếng.
Nghe nói Lưu Vọng Nam xin nghỉ, lúc đầu Thập Thất không vui, nhưng vừa nghe cô ta đi với Trần Thái Trung thì lập tức giọng điệu thay đổi:
- Ha ha, hai người muốn hưởng tuần trăng mật à? Tùy cô thôi, tốt nhất là đi Sing – Mã - Thái hoặc là Châu Âu hay Mĩ gì đó đi…
- Cái gã Thập Thất này…
Trần Thái Trung lầm bầm.
- Xem ra phải kiếm cho anh ta việc gì đó mà làm, đúng rồi, em bảo anh ta đi trông coi mỏ than được không?
- Thập Thất đâu phải là người trầm tính vậy? Anh muốn đem anh ta đến chỗ đó, làm không được 10 ngày, vắng vẻ quá chắc anh ta chịu không nổi.
Lưu Vọng Nam khẽ cười.
- Nếu anh thật sự muốn kiếm người, có cái người gọi là “hòa thượng”, anh có để ý không?
Hòa thượng? Người này Trần Thái Trung biết, tên này đang đi theo Thập Thất, tên anh ta hình như là Tiêu Mục Ngư, nghĩ đến cái tên đó hắn thấy đúng là dở khóc dở cười.
- Mấy người đó thật là vô công rồi nghề, cái tên cha mẹ người ta đặt cho như vậy, chính là nói chăn thả và đánh cá, rõ ràng ý tứ rất sâu xa, cũng là một cái tên rất hay, thế mà lại bị họ gọi thành “cái mõ”, ôi ôi… người này được không? Hay là, em đi trông coi mỏ than đó đi? Tên kí trên hợp đồng cũng đổi thành tên em luôn.
- Em không đi đâu, bẩn như ma!
Lưu Vọng Nam lườm hắn một cái.
- Em là con gái, ai mà làm như anh?
Nói thì nói vậy, chứ Trần Thái Trung tin tưởng cô như thế khiến cô rất cảm động, đây chẳng phải là “Nụ cười đáng giá ngàn vàng” sao? Thật đáng tiếc, tôi cũng khá lớn tuổi rồi, nếu không, cả đời phải vướng vào tên oan gia này.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy lòng bàn tay mình tự nhiên toát mồ hôi, hạ bộ hình như đang khô nóng và phồng lên.
- Nhưng cái anh hòa thượng đó, cả ngày loanh quanh bên một đám con gái, anh thật sự không nhìn thấy ở anh ta chút năng lực nào.
Trần Thái Trung thở dài.
- Đi theo Thập Thất thì toàn là tật xấu… Ừ, như anh mà lại tốt, không có gần nữ sắc …
Hắn lắc đầu, quyết định không nghĩ tới vấn đề đó nữa, đây cũng không phải là chuyện gấp, từ từ thu xếp cũng được.
Không được, nghe mấy lời đó, Lưu Vọng Nam vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ là, cô ta cảm thấy hạ bộ của mình càng ngày càng căng lên, bức bối đến mức khó chịu, cô biết, chỗ đó từ từ sẽ bị ướt, một khi đã tuôn ra thì không thể cứu vãn…
- Ủa, em đang đi đâu đây?
Trần Thái Trung thấy Lưu Vọng Nam đã lái xe ra khỏi quốc lộ, chạy về phía sau một gò đất nhỏ đầy cỏ dại, hắn chịu không nổi, hơi bực bội.
- Anh nói là đi thẳng mà…
- Em muốn đánh với anh một trận dã chiến, người ta, người ta nhịn không nổi rồi…
Lưu Vọng Nam đỏ mặt, đôi mắt đẹp mê hồn, quay phắt lại cười với hắn, lại thêm gương mặt đẹp như nữ thần Hi Lạp, quả là muốn mê hoặc bao nhiêu người là có bấy nhiêu người.
- Chậc chậc, anh quên mất, em cũng cùng một chỗ với Thập Thất, ôi ôi…
Trần Thái Trung lại lắc đầu, chẳng qua là nói đùa nói qua nói lại, phía dưới đũng quần hắn cao nhỏng lên, đã đẩy dục vọng lên tới đỉnh điểm.
- Vậy được thôi, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.