Quan Tiên

Chương 180: Chương 180: Vui Vẻ





- Hừ.
Trần Thái Trung khịt mũi nhìn Đinh Tiểu Ninh đang đứng đó, ánh mắt như nhìn một người chết.
- Nói thật, thành phụ nữ của tôi người được lợi là cô. Tôi đối với giao dịch này không có hứng thú.
- Người kia là một kẻ cặn bã. Hắn làm hại gia đình tôi tan nát!
Đinh Tiểu Ninh cũng không kìm nén được sự đau đớn trong lòng, khóc rống lên:
- Tôi muốn báo thù mà…
Lưu Vọng Nam quay đầu lại nhìn Trần Thái Trung một chút.
Được rồi, được rồi. Trần Thái Trung vốn đang do dự, thấy người đẹp trong lòng mình quay đầu lại, cuối cùng gật đầu.
- Được rồi, cô trước hết hãy nói một chút xem. Cô đừng hy vọng có thể lừa gạt được tôi...
Thấy chuyện bất bình chẳng tha... chuyện này có liên qua tới EQ không nhỉ?
Chuyện của Đinh Tiểu Ninh cũng chẳng có gì mới. Đơn giản là cha cô lúc còn sống bị ung thư xương. Với điều kiện của ổng lúc bấy giờ chỉ có thể trị liệu tại bệnh viện thành phố Phượng Hoàng, nhưng cuối cùng thì cũng chẳng thể nào chi trả nổi.
Không thể chi trả nổi, nhờ cậy được vào ai chứ. Năm đó là trước năm 92, ai có thể chịu nổi viện phí điều trị ung thư xương?
Sau đó cha cô qua đời, mẹ cô lại bị người ta hãm hiếp, phát điên, không lâu sau trong một lúc tỉnh lại liền nhảy xuống sông tự sát. Vì thế cô thôi học, bắt đầu lăn lộn trong trường đời.

Cô có một người cậu họ là phó giám đốc một hãng xe đường dài. Có mối quan hệ này, mà bởi vì cô lại thống hận những kẻ háo sắc nên mới tìm kiếm đồng bọn, dùng “ tiên nhân khiêu “ để kiếm tiền nơi bến xe đường dài.
Mặc dù cũng không phải thân thích lắm nhưng cậu họ Đinh Tiểu Ninh lại có vẻ rất chăm lo cho cô. Chính vì vậy mà cô mới có thể trở thành đại tỷ của băng nhóm kia, hơn nữa giữ được thân thể trong sạch.
Có quan hệ với không có quan hệ đúng là khác nhau một trời một vực. Tiên nhân khiêu không phải ai cũng dám dùng. Những người thèm thuồng cô rất nhiều nhưng cuối cùng cô đều thoát được.
Mãi cho tới khi gặp phải Trần Thái Trung thì Đinh Tiểu Ninh mới bị một đả kích trí mạng, vội vàng giải tán băng nhóm, mỗi người chạy một nơi.
Đinh Tiểu Ninh này yêu cầu Trần Thái Trung giết chính là người đã làm nhục mẹ cô. Người này không ngờ Trần Thái Trung lại đã nghe nói qua, chính là một trong những lãnh đạo khu Hoành Sơn - Quan Chí Bằng!
Mẹ của Đinh Tiểu Ninh vốn là làm việc tại liên đoàn của khu Hoành Sơn. Quan Chí Bằng đã thèm thuồng sắc đẹp của bà từ lâu, chỉ là chưa có cơ hội nhúng chàm mà thôi. Mãi cho tới khi cha cô bị bệnh gã mới có cơ hội.
- Nếu cô mà “cho” tôi thì tôi sẽ viết thư cho sở giáo đục, để cho họ đặc biệt phê chuẩn cho chồng cô đi Tô Ba tiếp tục điều trị.
Lúc đó cha của Đinh Tiểu Ninh đã mất một chân, tế báo ung thư đã di căn. Quan Chí Bằng mê mệt mẹ cô, cố tình trì hoãn thời gian. Cuối cùng y cũng chẳng viết thư từ gì, khiến cho cha cô phải chết.
Mẹ của Đinh Tiểu Ninh sau khi trao thân cho y tâm thần không yên, lại bị nỗi đau mất chồng đả kích, cuối cùng phát điên.
Cứ khoảng hai ngày thì mẹ cô lại có thể tính táo một lần. Thế nên bà lại kể cho con tất cả mọi chuyện, sau đó nhảy sông tự tử.
Bà ngay tới khi nhảy sông vẫn rất tin tưởng rằng nếu chồng mình có thể tới được Tô Ba thì tính mạng tám phần là có thể cứu được. Chuyện này chỉ là ý nghĩ của bà, nhưng vào tai của Đinh Tiểu Ninh thì liền biến thành thù hận không thể xóa nhòa.
Nhưng Quan Chí Bằng là cán bộ một khu, ở trên cao vời vợi. Đinh Tiểu Ninh chẳng qua chỉ là một người dân thường, muốn xứ lý một người trong khu thật sự chỉ là nằm mơ mà thôi.
Sau khi nghe xong chuyện này, Trần Thái Trung trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới nhìn Lưu Vọng Nam trong lòng mình:

- Em bảo chúng mình có nên quan tâm tới vụ này không?
Lưu Vọng Nam hiểu rất rõ ý nghĩa câu hỏi này. Đó chính là nếu quản vụ này thì phải giết Quan Chí Bằng, còn nếu mặc kệ thì phải giết cô bé trước mắt này - - Trải qua một hồi đấu đá vừa rồi, cô cũng không dám chắc là mình có thể dạy dỗ cô gái này.
- Do anh quyết định đó.
Cô cười tủm tỉm nhìn hắn.
- Nhưng mà loại người cặn bã bắt nạt phụ nữ, giết cũng đáng phải không?
- Hả?
Trần Thái Trung phát ra một tiếng động quái lạ. Sắc mặt của hắn cũng hơi khó coi.
- A.
Lưu Vọng Nam lúc này mới nghĩ tới chỗ không ổn, vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé che miệng.
- Thái Trung, không phải là em ám chỉ anh đâu.
Trần Thái Trung có hơi buồn bực. Hắn làm việc luôn luôn dứt khoát, chưa từng có lề mề như hôm nay. Hơn nữa xử lý Đinh Tiểu Ninh như thế nào cũng không giống như trên quan trường, hắn vốn chẳng cần phải tuân theo quy tắc gì.
Nói trắng ra là Đinh Tiểu Ninh rất xinh đẹp, lúc hắn gặp cô ở bến xe đã thích rồi, thế nên mới dẫn tới sự kiện “ tiên nhân khiêu “ kia.
Vẫn là câu nói kia, nếu đổi lại là một người phụ nữ xấu xí thì hắn sợ là sẽ trực tiếp đánh cho tan thành mây khói. Chỉ nhìn điểm này thôi cũng có thể thấy ánh mắt của Lưu Vọng Nam cực kỳ độc đáo.

- Em có ám chỉ anh thì cũng không phải lo.
Trần Thái Trung hậm hực nói. Dù sao thì bản thân mình trong mắt người khác cũng vốn không phải là người tốt. May mà cũng có một số người vẫn coi mình là người rất tốt.
- Được rồi, như vậy đi, tôi luôn luôn không thích ép buộc người khác.
Hắn ngẩng đầu, oai phong lẫm liệt mà nhìn Đinh Tiểu Ninh.
- Hừ, cô cứ theo tôi một thời gian, sau đó chứng thực rõ ràng Quan Chí Bằng là người thế nào, tôi sẽ giúp cô xử lý hắn. Còn về phần cái kia... ừm, sau này có cơ hội hãy nói đi.
Hắn cho rằng đây gọi là lạt mềm buộc chặt, trước tiên cho đối phương chút lợi ích, sau đó khiến đối phương chủ động hiến thân. Cách làm này mới phù hợp với thân phận của hắn, cũng tỏ vẻ họ Trần tôi là người không háo sắc tới vậy, đúng là người có nhân tính.
Đương nhiên sau khi chuyện Quan Chí Bằng được giải quyết thỏa đáng rồi, nếu Đinh Tiểu Ninh định phủi tay không nhận vậy thì xin lỗi nhé, bản tân tôi ngay cả nữ bí thư khu ủy cũng có gan cưỡng gian, chả lẽ lại sợ cưỡng gian một nữ côn đồ sao?
Xem ra một năm này hắn ở trên quan trường cũng không vô ích. Tối thiểu hắn đã biết, đại nghĩa ở trong tay thì làm việc mới có vẻ cây ngay không sợ chết đứng....
Nghĩ vậy, thân thể hắn không ngờ lại có chút phản ứng. Hắn cúi đầu nhìn Lưu Vọng Nam trong lòng một chút.
- Vọng Nam, tắt đèn đi ngủ nhé?
Cách hai tầng quần áo nhưng cái mông của Lưu Vọng Nam cũng đã cảm nhận được dục vọng đàn ông của hắn tỉnh giấc. Cô không thèm nhìn Đinh Tiểu Ninh một cái, quay đầu nở nụ cười xấu hổ với hắn, quyến rũ thấp giọng khẽ gắt:
- Đáng ghét, có người ở đây đó...
Đương nhiên đây chỉ là một cách nói cho có vẻ của cô mà thôi, nói là nói vậy nhưng cô vẫn đứng lên, đung đưa vòng eo đi tới tắt đèn. Trong phòng liền lập tức tối đen như mực.
Dã chiến ban ngày không thành công, tà hỏa bị ức chế cuối cùng trong thời gian sau đó liền được cho bùng phát dữ dội. Không biết tại sao, không nghĩ tới bên cạnh còn có một mỹ nữ chưa nếm sự đời, dục hỏa của Trần Thái Trung lại càng mạnh mẽ. Một trận thi đấu hữu nghị đánh tới hơn một giờ mới dừng lại.
Mưa tan mây tạnh, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng nước nôi cũng ngừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng Đinh Tiểu Ninh miệng khô lưỡi đắng thầm thở dài một hơi. Ai ngờ một câu nói quyến rũ lại vang lên.
- Tuyệt thật, lại có thể ra nhiều như vậy...

Sau đó chính là tiếng xé khăn giấy. Trong túi của phụ nữ, loại đồ vật này hình như là vô tận vậy, không bao giờ thiếu.
Bi thảm rồi! Trong lúc nhất thời, Đinh Tiểu Ninh muốn tự sát. Đã hơn nửa đêm rồi đó, mấy người còn không ngủ đi? Vẫn còn nữa sao?
Thật đúng là không yên nổi. Trần Thái Trung và Lưu Vọng Nam đã vui vẻ rất nhiều lần. Nhưng lần này được ôm nhau trần truồng mà ngủ, bên cạnh lại còn có người thì đây đúng là lần đầu tiên. Chuyện này không hiểu sao lại khiến cho hai người có một cảm giác bị kích thích kỳ diệu.
Xem ra trong mỗi người đều có một chút gien tà ác, chỉ là bình thường không được giải phóng mà thôi.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì hả? Sao lại đánh nhau thế?
Trần Thái Trung vẫn không hết hưng phấn, bàn tay không ngừng chạy loạn trên thân thể của Lưu Vọng Nam, hơn nữa nơi thiết yếu của hai người vẫn đang gắn chặt vào nhau.
- Cũng không có gì.
Lưu Vọng Nam khẽ cười, ngón tay thon thon nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực hắn, lại điểm nhẹ vào trái tim hắn.
- Em muốn cởi quần áo của cô ta mà thôi. Em đâu ngờ là con mèo nhỏ này lại khỏe thế chứ...
Cô vẫn nghĩ tới chuyện phải lấy lòng Trần Thái Trung, khi thấy Trần Thái Trung vào Lữ Cường đi nói chuyện, thời gian đã muộn liền muốn cởi quần áo của Đinh Tiểu Ninh, cho chui vào trong chăn, đợi Trần Thái Trung trở về sẽ “ sủng hạnh “ .
Làm thế được sao? Đinh Tiểu Ninh sợ Trần Thái Trung thì sợ thật nhưng trong lòng cô lại không có chút gánh nặng tâm lý nào. Một người muốn cởi, một người lại kiên quyết không cởi, vì thế liền cãi nhau.
Lưu Vọng Nam rất khỏe, hơn nữa lại biết chút võ thuật. Nhưng Đinh Tiểu Ninh đã lăn lộn giang hồ nhiều năm cũng không phải là vất đi. Cô ra một chiêu chuyên dùng để đối phó với đàn ông, đá vào bụng dưới của Lưu Vọng Nam, vẫn sinh hiệu quả như thường.
Ngay sau đó cô lại cùng một chiêu chuyên để đối phó với phụ nữ, một tay đánh vào sườn, đánh trúng bộ ngực của Lưu Vọng Nam. Lần này đau đớn khiến Lưu Vọng Nam suýt ngất.
Đinh Tiểu Ninh cũng không yếu, vì vậy cuối cùng vội vàng đè được Lưu Vọng Nam xuống....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.