Đối với khuôn mặt tươi cười quỷ dị của Lý Kế Phong, Trần Thái Trung theo tiềm thức mà gật đầu:
- Vâng...
Vừa nói những lời này xong, trên mặt hắn thậm chí còn nở nụ cười khách sáo.
- Người của Thiên Gia đang ở trong phòng làm việc của sở trường đó.
Lý Kế Phong lén lút lại gần nói một câu, trong vẻ nhiệt tình lại có thêm chút nịnh nọt. Sự nhiệt tình này khiến cho Trần Thái Trung cảm thấy không chịu nổi.
- Cậu mau đi vào đi.
Trần Thái Trung sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nhưng không nói gì mà đi về phía phòng làm việc của Tần Liên Thành. Trong lòng hắn vẫn chưa tiếp nhận sự thật này. Lý Kế Phong không ngờ lại chủ động đối xử tốt với hắn sao?
Trên thực tế, cảm giác của hắn là hoàn toàn chính xác. Ngay lúc hắn đẩy cửa phòng của sở trường, Lý Kế Phong đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn nở một nụ cười hả hê.
Sở trưởng Tần đang ngồi khoan dung trên chiếc ghế salon. Người đàn ông đang ngồi giữa một đôi nam nữ kia không phải là Thụy Viễn thì là ai? Hai người nam nữ bên cạnh hắn, nam ước chừng bốn mươi tuổi, nữ chỉ tầm hai mươi. Xem ra hẳn đây là cố vấn và thư ký của y chăng?
Thụy Viễn vừa thấy Trần Thái Trung liền đứng dậy:
- Ha ha, chủ nhiệm Trần, chúng ta lại được gặp nhau rồi. Anh cũng bận bịu thật. Lần trước đến đúng lúc anh đi công tác, lần này lại cũng gặp anh đi công tác, ha ha...
Cũng may là y còn nhớ rõ Trần Thái Trung không thích bắt tay, cho nên cũng không đi tới mà chỉ đứng ở gần đó chắp tay chào.
- Lần này tôi đến, ông nội tôi dặn mãi là nhất định phải cùng anh đi nhiều một chút, xem nhiều một chút!
Tần Liên Thành vốn cười cười gật đầu với Trần Thái Trung, khi nghe thấy Thụy Viễn nói tới chuyện "đi công tác" thì nụ cười trên mặt gã đông cứng lại trong vòng nửa giây, sau đó mới trở lại bình thường.
Cũng may là gã biết người ta chỉ là vô tình thôi, chứ nêu không thì đúng là mất mặt quá.
- Sở trưởng à, ông thử xem, Tiểu Trần cũng tới rồi. Hành trình tiếp theo là do bên ông sắp xếp hay là do bên tôi đây?
Tâm tình Tần Liên Thành được điều chỉnh rất nhanh:
- Ha ha, nói thế nào thì nói chứ, nhân dân ở quê hương phải tận tình khoản đãi những người con xa quê trở về chứ!
- Có chủ nhiệm Trần cùng đi là đủ rồi.
Thụy Viễn cười cười. Đừng thấy y mới chỉ tầm ba mươi tuổi nhưng lời nói và cử chỉ rất kín kẽ, chưa nói đã cười, lời vừa ra khỏi miệng liền khiến cho người ta có cảm giác như gió xuân thổi tới, biểu hiện y có tố chất và tu dưỡng cực tốt.
- Sở đầu tư chắc cũng rất nhiều việc quan trọng, lần này chúng tôi cũng có nhiều thời gian, muốn đi nhiều nơi một chút, quan sát thêm một chút. Có chủ nhiệm Trần đi cùng là đủ rồi, ha ha.
- Ồ, vậy cũng tốt.
Tần Liên Thành cũng không nài ép, cười hì hì gật đầu, sau đó quay về phía Trần Thái Trung dặn dò:
- Ha ha, Tiểu Trần, chờ một chút nữa đi gọi Tiểu Điền ở phòng tổng hợp lên đây. Mấy ngày này để anh ta lái xe chở mọi người đi.
Công việc của phòng tổng hợp rất hỗn tạp. Thành viên trong phòng có hai người là tài xế chính thức. Nhưng người trong sở đầu tư nếu có thân phận thì đều tự mình lái xe. Mà dù đơn vị không mua thì cũng tự mua lấy.
Về chuyện không đủ thân phận thì lái xe máy hay gì đó. Lý Kế Phong là trưởng phỏng tổng hợp khiến cánh cửa phòng tổng hợp có tiếng là khó tiến vào. Mà người đã vào được thì cũng chẳng ai thèm lái xe của cơ quan.
Xe Kim Bôi (một loại xe du lịch 15 chỗ) sao? Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ quái. Hiện giờ tính cả hắn và ba người khách, thật ra hai chiếc Santana 2000 cũng đủ mà.
Xe Kim Bôi ngồi cũng rất dễ chịu, nhưng dùng loại xe tải nhỏ này để tiếp đãi Thụy Viễn thì dường như có hơi kém. Lần trước xe tiếp khách là dùng Mercedes-Benz 500 mà. Giờ đột nhiên lại hạ thấp xuống, Thụy Viễn sợ là khó tránh khỏi suy nghĩ - - Có phải là đang bắt nạt tôi vì tôi còn trẻ hay không?
- Không cần đâu.
Hắn còn chưa nói gì thì Thụy Viễn đã cười hì hì lắc đầu:
- Tôi đã đem hai chiếc xe từ Tô Ba tới rồi. Ha ha, dù sao cũng để không mà. Chẳng qua ý tốt của sở trưởng Tần tôi xin nhận.
Tần Liên Thành nghe thế cũng sửng sốt. Người ở nước người làm sao lại có xe của Tô Ba? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y liền hiểu ra. Thiên Gia đồng ý tới đầu tư thì tùy tiện bỏ chút tiền ra liền có người phục vụ ngay, thuê hai chiếc xe thì ăn thua gì? Chuyện quá nhỏ đi!
- Vậy thì không hay lắm.
Chuyện này sở trưởng Tần tất nhiên là muốn suy xét cho kỹ. Một nhà đầu tư lớn như vậy mà tới thành phố Phượng Hoàng, làm sao có thể để họ tự mình đi được chứ? Nói nhẹ thì là coi thường khách, nói nặng đó chính là không làm tròn trách nhiệm!
- Ha ha, sở đầu tư của chúng tôi nhất định phải phái một xe đi cùng.
Gã không cho là đúng, lắc đầu cười, lại làm ra vẻ rất chăm chú.
- Thế mới thể hiện được sự tôn trọng của chúng tôi, anh thấy có đúng không?
Thụy Viễn tất nhiên là biết đây là bài vở của đám này thôi, tỏ vẻ là chính phủ chăm sóc lo lắng ình, cũng không khách khí thêm nữa.
- Vậy thì thật sự cảm ơn sở trưởng Tần rồi, ha ha.
Trần Thái Trung cũng biết là một khách hàng lớn như vậy tới thành phố Phượng Hoàng, nếu sở đầu tư một chút phản ứng cũng không có, vậy thì đã quá vô trách nhiệm rồi. Nhưng hắn lại cảm thấy trong chuyện này dường như mơ hồ có thứ gì đó hắn chưa nhìn thấu.
Lần tiếp đãi trước và lần tiếp đãi này thái độ hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẽ là nhà này là gián điệp tình báo Mỹ. Họ được giao nhiệm vụ thăm dò tình báo của Trung Quốc, thế nên sở đầu tư thành phố Phượng Hoàng mới chuyển biến thái độ nhanh như vậy?
Trần Thái Trung có suy đoán này là phản ứng rất bình thường. Hắn đến sở đầu tư làm thời gian không dài, nhưng thời gian xem báo chí và uống trà thì lại không ngắn, tiện tay xem xét những tài liệu trong phòng mình đều thấy những loại văn kiện cảnh báo này ở khắp noi.
Không sai, kinh tế phát triển nhanh thì tốt nhưng trên thực tế, quá trình kêu gọi đầu tư cũng rất nhiều lần xuất hiện những chuyện gián điệp, ngụy trang là đầu tư nhưng lại dò xét tình báo quân sự.
Thậm chí có những nhà đầu tư lại có hai thân phận, một là thương nhân hàng thật giá thật, một lại là phục vụ ột quốc gia hay một thế lực nào đó.
Loại chuyện này trong báo cáo có rất nhiều. Mà nhân viên sở đầu tư cũng học tập qua không ít văn kiện như vậy. Sau khi cửa sổ được mở ra không khí mới mẻ tràn vào, nhưng ruồi muỗi cũng vào theo. Thu hút đầu tư tất nhiên là quan trọng, nhưng vẫn phải chú ý nguyên tắc giữ bí mật.
- Vậy phái một chiếc Santana 2000 đi được không? Chiếc Kim Bôi to như vậy cũng không cần thiết. Mà cũng không cần phái Tiểu Điền làm gì, tôi lái được rồi.
- Cậu có bằng lái sao?
Tần Liên Thành hơi kỳ quái nhìn hắn. Tôi sao lại không biết chuyện cậu có thể lái xe chứ? Nếu mà biết thì tôi đã bố trí rồi, còn để thằng nhãi này lằng nhằng nữa.
- Có mà.
Trần Thái Trung gật đầu. Hắn đang nói dối. Nhưng với năng lực của hắn, giả một cái bằng lái thì chỉ trong vài giây. Hơn nữa xe của sở đầu tư có biển đặc biệt, chẳng gã cảnh sát giao thông đui mù nào lại dám tới kiểm tra bằng lái của hắn.
Đây chính là tự cậu tìm đường chết, đừng trách người khác! Tần Liên Thành trong lòng thầm cười lạnh, nhưng mặt lại không đổi sắc.
- Ồ, như vậy thì vất vả cho cậu rồi, Tiểu Trần. Mọi việc tiếp đón tổng giám đốc Thụy nhờ cả ở cậu đấy.
- Sở trưởng Tần.
Người trung niên kia lên tiếng. Y có hơi nghi hoặc. Vị chủ nhiệm Trần này có cấp bậc gì, không ngờ lại có thể kiêm nhiệm cả tài xế? Thế này có phải là quá lãnh đạm với tổng giám đốc Thụy không?
- Xin cho biết, vị chủ nhiệm Trần này ở sở đầu tư cụ thể phụ trách việc gì?
Lời này vừa nói ra cũng khiến Thụy Viễn xấu hổ giải thích.
Y gọi Trần Thái Trung là chủ nhiệm Trần đó chính là danh hiệu khi hắn còn ở phòng địa chính, coi như là một cách gọi cũ, tỏ vẻ biết ơn hắn đã bảo vệ từ đường dòng họ mình. Nhưng hiện giờ y cũng thật sự không biết phải gọi Trần Thái Trung thế nào.
- À, chuyện này hả.
Tần Liên Thành thản nhiên cười, nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung.
- Đồng chí Thái Trung hiện giờ là trưởng phòng của phòng nghiệp vụ thứ hai. Đây là một phòng mới thành lập. Hiện giờ kinh tế thành phố Phượng Hoàng phát triển tốt, cho nên cần điều động tinh binh mạnh mẽ mở rộng thị trường tương lai. Đồng chí Thái Trung chính là một cán bộ trẻ tuổi rất được thành ủy xem trọng.
Phòng mới thành lập sao? Trần Thái Trung trợn trừng mắt. Là phòng mới thành lập từ miệng ông sao? Trưởng phòng thứ hai của phòng nghiệp vụ, một cái mác như vậy mà cũng nghĩ ra được.
- Ồ, hóa ra là vậy.
Người trung niên gật đầu, vẻ mặt bừng tỉnh.
- Ha ha, tôi còn bảo sao chủ nhiệm Trần lại bận rộn như vậy, hóa ra là bản thân gánh trách nhiệm nặng nề.
Lời này vừa nói ra liền khiến Tần Liên Thành sầm mặt, lại có chút ngượng ngùng. Biết là đối phương nói những lời này chỉ là vô tình nhưng rơi vào trong tai gã thì lại biến thành đầy vẻ châm chọc.
Trần Thái Trung thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hắn muốn nhanh chóng xử lý cho xong việc. Mẹ nó, khả năng là mình bị biến thành pháo hôi rồi. Các ông bắt gián điệp thì bắt, kéo tôi vào làm gì?
Tôi đã sớm không còn là bí thư Đảng ủy rồi. Chuyện này... nói thế nào cũng không phải là trách nhiệm của tôi chứ!
Nghĩ vậy nhưng hắn không thể nói ra, chỉ còn cách giương mắt nhìn Tần Liên Thành, chớp chớp đôi mắt:
- Ồ, đúng rồi, sở trưởng Tần. Con dấu của phòng chúng tôi đã khắc xong chưa thế? Còn có rất nhiều đồ dùng văn phòng... Các đồng chí trong phòng đã đợi tới sốt ruột rồi đó!
Tần Liên Thành vốn đã đang ngượng ngùng, nghe thấy những lời này lập tức bị chọc cho tức gần chết.