Thấy nhiều người tụ họp lại, Thụy Viễn trong lòng rất phấn khởi, tinh thần hăng hái, khỏi phải nói có hơn mười phút, đã lấy lại giọng điệu:
- Sảng khoải thật, ừ, thật thoải mái …
- Được rồi, anh ít mở miệng đi.
Trần Thái Trung vỗ nhẹ một cái vào vai cậu ta, nói thầm,
- Anh sợ người khác nghe không hiểu tiếng phổ thông lai tạp của anh hả? Chẳng lẽ anh không sợ người khác tìm anh thanh toán hả?
Hắn tất nhiên là không sợ người khác tìm tới thanh toán, còn về phía Thụy Viễn thì khó nói, hiện tại tất cả mọi người đều cầu xin cậu ta ném tiền, tự nhiên không ai nhảy ra, sau này đầu tư xong rồi sao? Hơn nữa, cho dù không phải hành vi chính quyền, ba vị này nằm trên mặt đất sẽ không báo lại hả? Đó chỉ là hành vi cá nhân.
Hắn có thể bảo vệ được Thụy Viễn nhất thời, nhưng không thể cả đời, tiên linh khí, hiện tại cũng không thể sử dụng lung tung.
- Sợ cái gì? Tôi còn muốn nói!
Thụy Viễn hứng khởi, mặc kệ lời can ngăn của hắn ta, trên thực tế, cậu ta căn bản là không muốn mang kính râm, đàn ông đại trượng phu, báo thù cũng báo ở ngoài sáng, anh quang minh chính đại đánh tôi, tôi cũng muốn quang minh chính đại mà đánh trả anh, lúc này mới gọi là ân oán phân minh.
Chỉ có điều, cậu ta cảm thấy đeo kính râm, thì hình ảnh của chính mình có chút hương vị của Tiểu Mã Ca trong ‘Bản sắc anh hùng’, nên mới miễn cưỡng mà tiếp nhận đạo cụ này.
Củ chuối thật, anh đây là chê tôi không hiểu chuyện?
Trần Thái Trung nhất thời tức giận, mới nói muốn xuất chiêu “ Mạc Ngôn thuật” ra, lại nghe cách đó không xa vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
Đám người vây lại xem giống như đàn chim sẻ kinh hãi tản ra ầm ầm, một chiếc xe cảnh sát, đèn nhấp nháy chạy như điên trên đường lao đến, đến khi cách Trần Thái Trung một đoạn không xa mới bắt đầu giảm tốc độ, ở cạnh hắn ta đột nhiên dừng lại.
Muốn chết hay sao? Trần Thái Trung khóe miệng cười khẩy, liếc xéo biển số xe cảnh sát. Khá kiêu ngạo, đây là viện binh sao?
- Ha ha, Thái Trung, anh ở chỗ này hả?
Cửa xe mở ra, một người từ sau xe bước xuống, không ngờ là đồn trưởng Cổ của đồn công an khu kinh tế mới.
- Hừm, lão Cổ, ông làm gì chạy tới đây?
Trần Thái Trung hơi có chút không hiểu, đồn công an khu kinh tế mới cách nơi này cũng không gần. Hơn nữa, phân cục Hoành Sơn mà nhảy đến phân cục Hồ Tây làm gì?
Cổ Hân không lên tiếng, mà quan sát Thụy Viễn từ trên xuống dưới một lúc, mới xoay người kéo Trần Thái Trung lại:
- Thái Trung, người này, chính là cái người kia đúng không?
Trần Thái Trung gật gật đầu, hắn ta hiểu rõ. Người xung quanh vây xem quả thực rất nhiều, đồn trưởng Cổ thận trọng để đạt được mục đích nào đó, không thích hợp nói ra đích xác tên thật của Thụy Viễn.
- Có chuyện gì vậy, cậu thật ra có nói hay không.
- Khụ khụ
Cổ Hân xấu hổ mà ho dài hai tiếng. Cũng mang chút mùi vị rượu, nửa ngày mới hạ giọng nói
- Ôi, không có biện pháp, vậy đây không phải … Tôi cũng bị người ta buộc mà thôi.
Đương nhiên, Cổ Hân và chính trị viên đại đội cảnh sát hình sự phân cục Hồ Tây quan hệ rất tốt, lần này Hùng Mậu bị khai trừ, sốt ruột không yên, khắp nơi tìm người tìm hiểu nguyên nhân sự tình. Không bao lâu, liền biết thái độ ở Thành phố, Đảng ủy công an và cục công an.
Việc đã đến nước này, hối hận cũng chẳng có tác dụng gì, tuy nhiên, nếu chính thức thông báo xuống dưới, cành sát trưởng Hùng liền lóe một tia hi vọng. Muốn mau chóng thu phục người có liên quan, có lẽ đến lúc đó… Có thể xuất hiện kỳ tích nào đó cũng chưa biết.
Tóm lại, cậu ta chính là ngựa chết xem như ngựa sống mà chữa, có một chút hi vọng, vậy thì không thể buông tha được.
Đương nhiên, cậu ta không trông đợi có thể làm thông công việc của Thụy Viễn, vì thế, suy nghĩ của cậu ta, tự nhiên mà vậy đánh tới Trần Thái Trung, bởi vì tất cả mọi người có thể khẳng định, tên họ Trần này có quan hệ với đương sự không phải bình thường
Hùng Mậu tìm không được người có thể cùng Trần Thái Trung liên hệ, tuy nhiên, liên quan đến tiền đồ của bản thân, trong thời gian rất ngắn, cậu ta đã mò ra quan hệ của Cổ Hân và Trần Thái Trung.
Vì thế, chính trị viên đã bị Hùng Mậu tha thiết van xin nhờ nói giúp:
- Chú em Lý, thời điểm mấu chốt, chú phải giúp ông anh một lần đi, đừng … Đừng gọi điện, chú tìm cậu ta mà nói.
Chính trị viên Lý cũng không phải thích thú gì Hùng Mậu, thời điểm ông đánh người sao không suy nghĩ chứ?
Chỉ có điều, Hùng Mậu cũng đã nói như thế, nói thế nào ông ấy cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn đi một chuyến, thấy chết mà không cứu không phải là tác phong của cảnh sát, truyền ra ngoài thanh danh sẽ không tốt.
Cổ Hân vừa nghe chuyện liền rợn người, mùi vị bên trong chuyện này, y hiểu quá rõ, y tuyệt không tin Thụy Viễn có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến cảnh sát trưởng bậc một trong nháy mắt bị khai trừ đảng, như vậy, kẻ sau lưng đẩy tay chuyện này là ai, càng thấy rõ hơn, nhất định là Trần Thái Trung đã ngấm ngầm ra tay.
Đồn trưởng Cổ có đánh chết cũng không muốn tiếp loại người này, nhưng với mặt mũi này của chính trị viên, cũng khó bác bỏ – y còn phải làm việc trong hệ thống mà, vì thế, trên đường chạy tới phân cục Hồ Tây, y bắt đầu khéo léo giải thích nguyên nhân:
- Tiểu Lý, cái khác nói tôi cũng không nói, lời nói xuất phát từ trong tâm, Trần Thái Trung kia đó hả, thật sự nói chuyện không tốt lắm.
- Anh vẫn là không biết người kia, tôi nói với anh, năng lực của tên kia quá lớn …
Vừa nói việc này, Cổ Hân liền không tránh khỏi trong lòng reo lên:
- Đừng nhìn gã ta chỉ là một Phó phòng, hắc - bạch ở thành phố Phượng Hoàng hắn nắm cả trong tay đấy…
- Nắm cả trong tay… Vậy thì đơn giản.
Chính trị viên Lý kỳ thật rất không thích từ này, với tư cách một cảnh sát, ông ấy thực không muốn nghe đại loại như là ‘nắm trong tay hắc bạch lưỡng đạo’, đó là một kiểu sỉ nhục, tuy nhiên lúc này, người nọ nếu có thể nắm cả trong tay, có lẽ có thể góp sức giúp chuyện này thoát khỏi một nguy cơ.
- Để hắn nói tiếng với lãnh đạo cục, lão Hùng không phải có thể được giữ lại sao?
- Vấn đề là, chuyện này phỏng chừng chính là Trần Thái Trung làm đấy.
Cổ Hân vội không ngừng than khổ:
- Lưu Đông Khải đủ lớn chứ? Bưu mặt chó đủ độc chứ? Thấy Trần Thái Trung, bọn họ đều chạy trối chết
- Ách
Chính trị viên Lý nhất thời hít phải hơi lạnh, nói
- Vậy đi, lão Cổ, chúng ta trước tiên tìm một chỗ uống chút rượu, được chứ?
Chờ hai gã ta uống xong rượu khi tính tiền, bên kia phân cục truyền đến tin tức, ba người Hùng Mậu bị người ném ở cổng phân cục, hiện tại đang bị đánh tới tấp, khẩn trương đi cứu người đi…
Hai người cũng không muốn đi, không đi cũng không được, ko biết thế nào chỉ đành lái xe tiến về trước, vừa đến cổng phân cục, quả nhiên, chính là cảnh tượng náo nhiệt.
Cổ Hân mắt sắc, cảnh sát lão làng nhiều năm, nhãn lực vẫn phải có, liếc một cái liền thấy được thân hình cao lớn của Trần Thái Trung, chỉ đành ngăn cản chính trị viên Lý:
- Tiểu Lý được rồi, anh đừng đi xuống, vẫn là tôi đến đấy, giúp người giúp tới cùng, vậy thì không tính toán chi li.
- Ông giúp gã nói đỡ vài câu ư?
Trần Thái Trung như cười như không nhìn Cổ Hân, được đó lão Cổ, bản lĩnh lớn nha, không ngờ dám ở ngay dưới mắt tôi nói giúp người?
- Người ở chốn giang hồ, thực sự là không tự chủ được.
Cổ Hân khẽ thở dài, ngay sau đó lại cười khổ một tiếng.
- Ha ha, không có việc gì, anh khỏi giữ thể diện cho tôi, ừm, tôi chỉ lộ mặt ở chỗ anh một chút, coi như là có một lời chuyển giao cho bạn hữu…
- Này, anh còn không dừng tay cho tôi?
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Trần Thái Trung và Cổ Hân cùng quay đầu, phát hiện một nữ cảnh sát chạy về phía Thụy Viễn
Thụy Viễn ngẩng đầu nhìn, nhất thời sửng sốt, nữ cảnh sát kia thân thủ kỳ lạ, đã chạy tới không phân trần liền bắt lấy tay của cậu ta, duỗi ra đôi chân dài, nhanh chóng cắm xuống giữa hai chân cậu ta, phần eo thu lại, đúng là một đòn quật qua vai đây mà
Trần Thái Trung làm sao để người này ở trước mặt mình làm bị thương Thụy viễn? Một phát đẩy Cổ Hân đang ngán trước mặt ra vọt qua đó, hai tay duỗi ra, bắt lấy hai tay nữ cảnh sát ấy.
Đây là một động tác nối liền, nữ cảnh sát kia làm cũng vô cùng chuẩn, tuy rằng tay bị Trần Thái Trung bắt được, nhưng thắt lưng và chân đã bắt đầu ra sức, nhất thời thu không kịp, cả người sắp ngã ngửa trên mặt đất.
Nhưng mà ngã ngửa… Cũng không phải dễ dàng như vậy, chân của cô còn cắm ở giữa hai chân Thụy Viễn đây này, chuếnh choáng như vậy, Thụy Viễn đã phản ứng lại, duỗi cánh tay ra, đỡ lấy nữ cảnh sát, hai người nhất thời dính vào nhau.
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Thụy Viễn khẽ cười với cô ấy, hàm răng trắng sáng được ánh dương buổi chiều tà làm cho rực rỡ, cậu ta hôm nay giả trang đến nhập cả vai rồi, Tiểu Mã ca đối với phụ nữ… chẳng phải như vậy sao?
Đáng tiếc là, bụng cậu ta hơi nhiều mỡ, chỉ lớn hơn một chút.
- Anh buông ra.
Nữ cảnh sát không để ý đến cậu ta, nhấc chân hướng đầu gối thẳng về Trần Thái Trung, đúng là “chiêu thức phòng lang thuật của phái nữ” (chiêu thúc đầu gối vào chỗ ấy)
Trần Thái Trung làm sao trúng chiêu đó chứ? Nhẹ buông tay chính là một cái tát giòn giã, thẳng tay đánh nữ cảnh sát thất tha thất thểu lùi lại vài bước:
- Cô tính làm trò gì? Dám đùa với tôi sao?
Hắn rất căm hận loại phụ nữ hơi một tí là đá vào phần dưới của đàn ông, ‘phòng lang thuật’ chỉ dùng để đối phó với bọn dê xòm, anh mày giống dê xòm sao?
Nữ cảnh sát kia lại bị bạt tai làm cho sững sờ ngay đó.
- Thái Trung, anh làm gì đấy? Người ta lại không trêu chọc anh.
Bạn học Tiểu Mã Ca lên tiếng, nói xong, y quay đầu về phía nữ cảnh sát cười:
- Ha ha, cô em, có gì cứ nói, động thủ làm gì chứ?
Cô em này kỳ thực không nhỏ, thấy bộ dạng thế nào cũng khoảng hai bảy, hai tám, dáng người có chút đầy đặn, tuy nhiên dung mạo thực rất đẹp...
Vẻ mặt của cô tức giận đến đỏ bừng, ngón tay chỉ Thụy Viễn:
- Ở cổng phân cục đánh cảnh sát, anh chán sống rồi hả?
Nói tới nói lui, cô ấy cũng không còn dũng khí động thủ tiến tới trước.
Kính râm thực to trên mặt Thụy Viễn quay về phía cô ta, thoáng chút kinh ngạc, mới cười tủm tỉm mà gật đầu,
- Ồ, tốt lắm, nể mặt của cô, tôi không đánh chẳng phải được rồi sao?
Giờ phút này, nếu có thể tháo kính râm của thằng nhãi này, phỏng chừng tất cả mọi người có thể thấy rõ, ánh mắt người này, đang không ngừng đảo quanh đôi chân dài của nữ cảnh sát đẫy đà
Chân của nữ cảnh sát quả thực rất dài, bộ dạng quả thực cực đã, mà Thụy Viễn lại thích đầy đặn và chân dài.