Quan Tiên

Chương 263: Chương 263: Tăng Cường Lực Lượng Điều Tra





Động tác của Cổ Hân rất nhanh, sau khi cầm bức ảnh, y chỉ cần thời gian một ngày, liền biết được tung tích của người đàn ông bị mất hai cánh tay kia.
Đó là một thi thể vô danh, địa điểm phát hiện ở ngõ Thái Bình, đầu, phần ngực và phần chân người chết chịu lực tác động quá lớn. Xác nhận là tự sát.
Ngõ Thái Bình phát hiện chỗ của thi thể, trên tường và dưới đất có nhiều máu bắn ra, ắt hẳn chính là hiện trường tự sát.
Việc này nghe ra, có nhiều điểm không thể tưởng tượng được đúng chứ? Một người tự sát, lại có thể cùng lúc đánh vào đầu còn đánh vào ngực và chân. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một hành động tự sát cực khó khăn, mức độ khó khăn tuyệt đối không thể dưới 3.2. Nếu cơ thể có thể có sự phối hợp và tính linh hoạt, cho dù người tàn phế, cũng hoàn toàn có thể đi tham gia thế vận hội người tàn tật rồi.
Nhưng trong lòng Cổ Hân đặc biệt hiểu rõ, đối với xác chết vô chủ, xử lý như vậy thật sự là bình thường, tuy nhiên, nếu không phải là kiểu tự sát rất rõ ràng, thông thường đều đã bị nhận định vì tự sát hoặc sự cố bất ngờ.
Giống như người đàn ông không tay, trên người không có dấu vết rõ ràng của việc giết người. Cho dù không phải là đập vào tường tự sát, lẽ nào không thể là mất quá nhiều máu mà chết ư?
Cái đó gọi là “Dân không hỏi quan không truy xét”, nếu sau này thi thể không có khổ chủ gây chuyện, tình trạng này thông thường đều nhận định là tự sát, nhất là chết trong tình trạng khả nghi, nguyên nhân cái chết có chút không rõ ràng, hỏa táng càng nhanh càng tốt. Nếu chậm, ngộ nhỡ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bị mọi người vạch trần ra là kẻ sát nhân, vậy không phải là gây phiền toái cho chính mình ư?
Ngược lại không phải là trách nhiệm của mọi người không cao. Thời buổi này, làm cảnh sát cũng không dễ, tăng cường phá án là chỉ tiêu, giảm tỉ lệ phá án cũng là chỉ tiêu đấy. Thi thể vô chủ một khi không xử lý đúng cách, hai chỉ tiêu kia đều sẽ bị ảnh hưởng, đơn giản là có hiệu quả tăng thêm, ai có thể bằng lòng nhiều chuyện vậy.
Cho nên, thi thể này đã hỏa táng rồi.
Đương nhiên Cổ Hân có thể lý giải thủ đoạn xử lý việc này của phân cục và đồn cảnh sát Nghĩa Tỉnh. Tuy nhiên, thông qua khảo sát thực địa của y, xác nhận bí thư Sầm gửi cho y những bức ảnh đó, chính là chụp được ở hiện trường phát hiện ra thi thể ở ngõ Thái Bình!
Có nội gián, nhất định có nội gián! Tới bước này, là một người bình thường cũng có thể thấy chỗ không hợp lý bên trong, huống chi là Cổ Hân tay cảnh sát lão làng này chứ?

Từ bức ảnh phân tích, Trương Hiểu Huyễn và Vương Chí Cường đã phát hiện người chết này sớm hơn người bên ngoài... hoặc là nói người sắp chết, nhưng, đồn công an Nghĩa Tỉnh nơi đó, lại không ghi chép bất kỳ cái gì về hai người đó.
Phát hiện ra thi thể đồng thời báo cảnh sát, là một phụ nữ trung niên nhà ở trong ngõ Thái Bình.
Hai người này là cảnh sát, là Cảnh sát nhân dân. Người bình thường không báo cảnh sát có thể là sợ phiền phức, nhưng vì sao họ lại không báo cảnh sát? Cho dù không phải là khu trực thuộc của bọn họ, nhưng gặp phải sự việc này, tuyệt đối không có lý do gì ngồi yên.
Huống chi, Trương Hiểu Huyễn và Vương Chí Cường trong bức ảnh, vẫn là một bộ dạng cẩn thận và cảnh giác.
Điều này nói lên, người đàn ông không có tay này, rất có khả năng chính là chết trong tay hai cảnh sát này. Bình tĩnh mà nói, người đàn ông này không phải là bị thương trong tay hai người bọn họ, hơn nữa lúc ấy vẫn chưa chết hẳn. Như vậy… tội danh thấy chết mà không cứu, hai người bọn họ phải gánh chắc rồi
Tuy nhiên, cảnh sát phân tích tình tiết vụ án, là phải nói tới chứng cớ, trong lòng Cổ Hân hiểu rõ. Theo suy đoán logic, y nắm chắc chín phần. Người đàn ông này được dự đoán rằng bị đánh đập dữ dội đến chết.
Nhưng, Cổ Hân rất phiền muộn, y không có chứng cớ! Logic chỉ là một kiểu suy đoán, trong lòng bạn nhận định y phạm tội, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, chứng cớ mới quan trọng nhất.
Vẫn may, trò chơi này không khó với Cổ Hân, không có chứng cớ, vậy liền sáng tạo ra chứng cớ vậy. Trước tiên, y liền liên lạc với Vương Hoành Vĩ:
- Cục trưởng Vương. Gần đây tôi phát hiện ra một vụ án nghiêm trọng, nghe mà có chút rợn người. Tuy nhiên, nó… nó…liên quan tới chiến hữu thân thiết của tôi. Tôi rất khó xử, muốn ông giúp đỡ cố vấn về phiền phức đó một chút.
Lúc này Vương Hoành Vĩ đã vì bệnh tim - nhịp tim đập mạnh dồn dập, nghi ngờ van tim bất thường - đã bắt đầu nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của Cổ Hân, chỉ biết chuyện đã tới rồi, vội vàng từ chối:
- Bây giờ tôi đang nằm ở viện đây. Tiểu Cổ! Anh có tình hình gì, có thể phản ánh tới Phó Cục trưởng Lưu mà.
Chỉ cần là con người, khẳng định đều là có chút lòng hiếu kỳ, do duyên cớ của tính chất công việc, lòng hiếu kỳ của cảnh sát chỉ có mạnh hơn chứ không thua kém so với người bình thường. Vương Hoành Vĩ cũng vô cùng muốn biết, Trần Thái Trung rốt cục bày ra trận địa như thế nào.

Nhưng, sự việc này đem đến quan trường mà nói, lòng hiếu kỳ vốn dĩ không phải là vấn đề giết chết con mèo, không nên tò mò về những điều tò mò, rất có thể phát sinh ra hậu quả “liên lụy chín đời”, Cục trưởng Vương nếu tính khiêm tốn, tất nhiên là tốt nhất không chen vào thăm dò.
Đương nhiên, bày tỏ thái độ thích hợp hoặc là thể hiện lập trường, Cục trưởng đại nhân là phải thể hiện:
- Tôi sẽ ủng hộ tất cả hành động chính nghĩa của anh!
Cổ Hân vừa nghe xong Cục trưởng Vương mặc kệ, liền đau đầu. Tuy nhiên lại nghe ra ý của Cục trưởng muốn y tìm phó Cục trưởng Lưu, trong lòng lập tức lại vui vẻ.
Lưu Đông Khải quản gì nào?
Quản lý điều chỉnh Kỷ luật, hơn nữa, Phó Cục trưởng Lưu bị Trần Thái Trung quản lý chặt chẽ, mua đứt rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Cổ Hân cũng không bận tâm mà gọi điện thoại nữa, trực tiếp chạy tới Cục thành phố tìm Lưu Đông Khải, đem ảnh chụp và tình hình hiểu biết, báo cáo từng việc cho Phó Cục trưởng Lưu.
Lưu Đông Khải đối với chuyện này, cũng là giữ thái độ thận trọng:
- Đồn trưởng Cổ, bức ảnh này… Anh nói là Bí Thư Sầm đưa cho anh, anh có biết, là người nào thông qua hình thức gì mà đưa tới đó cho Bí thư Sầm hay không?
- Không biết! Bí Thư Sầm không nói với tôi.
Cổ Hân lắc đầu một cách thành thật. Nói thật, Sầm Quảng Đồ thật sự không bảo cho y, chuyện này là Trần Thái Trung làm.
Bí Thư Sầm không phải là không muốn bảo cho y, mà là cho rằng: Người này nếu biết, sớm đã biết, nếu không biết, vậy Trần Thái Trung đương nhiên có nguyên nhân không nói ra. Tôi nói ra làm cái gì?

Lăn lộn trong quan trường, nắm vững đạo lý đúng mực, là quan trọng nhất, cũng là khó học nhất. Tuy nhiên, giống như kiểu sai lầm của lần này, Sầm Quảng Đồ không thể phạm sai lầm.
Hừm! Lưu Đông Khải lật đi lật lại bức hình, trong lòng lại không ngừng cân nhắc, chuyện này nói lớn có thể vô cùng lớn, nói nhỏ thật ra cũng có thể lừa gạt trong u mê. Sầm Quảng Đồ này, rốt cuộc là có ý gì vậy?
Trong giây lát, y phát hiện chất lượng của bức ảnh, dường như có điểm không rõ ràng. Trong lòng càng cảnh giác mạnh hơn:
- Lão Cổ, bức ảnh này, hiệu quả chụp ảnh, dường như… nó có chút vấn đề rồi?
- Đó là ảnh tôi phục chế.
Cổ Hân nhìn Lưu Đông Khải, thản nhiên thừa nhận điểm này. Hai người có thể nói là toàn bộ ân oán đã tiêu tan rồi, nhưng ân oán trong quan trường, kéo dài mấy đời là bình thường, cho nên, y cũng không sợ Lưu Đông Khải biết chính y đã nhúng tay.
Trên thực tế, y còn có cách bảo vệ mình tuyệt đối:
- Bí Thư Sầm nói cho tôi biết, nói bức ảnh anh ấy đưa cho tôi cũng là phục chế. Cho nên tôi nghĩ, người mang bức ảnh cho Bí Thư Sầm, nhất định là nói rõ vấn đề gì rồi chăng?
Lưu Đông Khải chép miệng một cái, trong đầu lập tức xuất hiện tên của một vị ôn thần. Tuy nhiên, hiện tại mọi người nếu nhúng tay vào, y lại so đo dường như không có gì cần thiết.
Càng quan trọng hơn là, y muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, dường như là không thể thực hiện được. Đúng vậy! Hiện tại gã cần xử lý chuyện này nghiêm túc một chút.
Phó Cục trưởng Lưu đã rất phối hợp, thế là, vụ án có bước đột phá. Trước mặt mấy tay già đời của tổ trọng án ở phòng Giám sát Cục thành phố, đối mặt với những bức ảnh không thể nhầm lẫn, Vương Chí Cường lập tức bị triệu tập đến, tâm lý của y bị suy sụp rất nhanh chóng.
Y khóc không thành tiếng mà giải thích sự việc đã phát sinh ở ngõ Thái Bình. Hơn nữa, y cố ý nhấn mạnh, bản thân chỉ là muốn điều tra một chút, tên này rõ ràng là một tên lưu manh có đúng là đã ăn trộm đồ gì không mà bị người mất của đuổi theo.
- Tôi chỉ là bẫy anh ta vấp chân nhẹ một cái, vô vùng nhẹ nhàng, chúng ta làm cảnh sát, gặp loại hiện tượng khác thường này, chung quy không thể không quan tâm đúng không?
- Ngáng chân một cái, mà máu người ta phun thành suối ư?

Người thẩm vấn cười lạnh:
- Vậy vì sao không đưa anh ta tới bệnh viện? Anh đang làm việc, chẳng lẽ mạnh tay một chút rất khó giải thích sao?
- Tôi muốn đưa anh ta tới bệnh viện.
Đã tới hoàn cảnh này, Vương Chí Cường cũng từ chối bảo hộ Trương Hiểu Huyễn. Nếu đem Trương Hiểu Huyễn đổi thành Vương Hoành Vĩ, thì y dám gánh vác trách nhiệm à, cho dù là vì vậy mà vào nhà giam, cũng không từ chối, bởi vì, lúc y ra tù, tự nhiên sẽ nhận được hồi báo thích hợp.
Nhưng Trương Hiểu Huyễn chỉ là một Phó Đồn trưởng, trong điều kiện này, vẫn trông cậy vào Vương Chí Cường bảo hộ lãnh đạo của chính mình, đó thực sự là không thực tế:
- Nhưng Phó Đồn trưởng Trương nói, không cần để ý đến y, lúc đó người đàn ông này hô hấp bình thường, tôi cũng không nghĩ anh ta sẽ chết.
Vấn đề mấu chốt, Vương Chí Cường tuyệt đối không thể thừa nhận lúc đó mạch người đó đã không đập, đã đả thương người và giết người. Một từ, có thể là cách biệt một trời!
Không ngoài dự tính của Trần Thái Trung, quả nhiên Vương Chí Cường đã kéo Trương Hiểu Huyễn xuống nước. Trên thực tế, lúc đó Vương Chí Cường quả thật cũng muốn cứu giúp người đàn ông kia, chỉ có điều bị Trương Hiểu Huyễn cản lại, hiện tại sự việc bại lộ, dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như thế, nếu nói y không hận Phó Đồn trưởng, vậy có khả năng như thế sao?
Vậy thì chỉ có thể tiếp tục triệu tập Trương Hiểu Huyễn.
Phó Đồn trưởng Trương lại một mực khẳng định, bức ảnh chụp là ảnh ghép, cơ bản không thừa nhận y ở hiện trường, đợi tới lúc người khác mang lời nói xác thực của Vương Chí Cường ra, y mới lắc đầu suy sụp:
- Tôi có sai, lúc đó tôi nhìn thấy Tiểu Vương đánh chết người, để bảo vệ anh ta, mới hô anh ta chạy nhanh đi. Anh ta đang nói dối, lúc ấy kẻ lang thang đã chết!
Đáng tiếc, sai lầm này của y, thật sự quá muộn rồi, trị người chính là như vậy, anh phải giải thích sớm, ít nhất dễ dàng chiếm được một ít lòng cảm thông. Lúc này nhìn thẳng vào những điều đã qua, chỉ muốn đổ trách nhiệm cho người cấp dưới ư? Anh cũng quá đánh giá thấp chỉ số IQ của phòng Giám sát rồi đó?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.