Trần Thái Trung tự nhiên cũng cảm nhận được phần cảm kích này của Cổ Hân. Giây phút này, trong lòng hắn có chút thỏa mãn. Thì ra, cảm giác giúp đỡ người khác, đúng là không tồi.
Như vậy, giúp Đinh Tiểu Ninh một chút. Dường như, dường như còn được nhận… mấy cảm giác thỏa mãn khác nhau?
Chỉ là, giây tiếp theo, nhìn thấy ánh mắt của Cổ Hân có chút long lanh. Trong lòng của Trần Thái Trung cảm thấy hơi khó chịu. Hắn không muốn nhìn thấy người khác khóc. Cho dù là nước mắt của đàn ông hay phụ nữ.
- Được rồi. Đừng làm bộ dạng này với tôi.
Hắn không kiên nhẫn liền chau mày lại.
- Sao kéo Phó Vũ xuống được, không cần tôi dạy anh chứ? Chắc anh sẽ không nỡ những gì đã tặng cho Phó Vũ chứ?
- Sao tôi lại không nỡ chứ?
Cổ Hân bị khiển trách như vậy, trong lòng cũng bình tâm lại nhiều. Nghe được hắn hỏi như vậy, những uất ức trong lòng liền bộc phát ra.
- Nếu không phải tôi là Trưởng phòng. Còn Trương Hiểu Huyễn là Phó phòng, mà tôi là chức vụ chính. Cái cục trưởng phòng này, e là sẽ tới Trương Hiểu Huyễn đảm nhận thôi!
- Anh cho rằng tôi tình nguyện tặng lễ cho y hả?
Trong mắt Cổ Hân dần dần toát ra lửa giận
- Còn khuya, nếu không phải tránh không khỏi, tiền tôi có cho chó cũng không cho y, nếu không có y sau lưng ủng hộ, Trương Hiểu Huyễn là cái thá gì?
Nhưng, nói đến đây, anh ta lại bắt đầu nghi ngờ
- Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, Trưởng phòng Trần... Sao nhất định anh phải động đến Phó Vũ?
- Đụng đến hắn, cần phải có lý do sao?
Trần Thái Trung liền hừ một tiếng. Nhưng, nghĩ lại, hắn cảm thấy cũng nên nói rõ động cơ của bản thân.
- Sau lưng của Cao Thiên Hữu có chính ủy Tôn và NPhó bí thư hạc, bên sếp Vương có áp lực khá lớn…
Ý của hắn rất rõ ràng: kéo Cao Thiên Hữu xuống. Hậu quả có thể sẽ nghiêm trọng hơn. Đương nhiên cũng chỉ nên bắt đầu từ bây giờ thôi.
- A ~ Không phải chứ?
Cổ Hân lại hít một hơi dài, vượt qua suy nghĩ của anh ta.
- So với Cao Thiên Hữu thì Phó Vũ khó giải quyết hơn mà
So về cấp bậc. Phó Vũ là Phó cục trưởng. Cao Thiên Hữu là Trưởng phòng mới lên. So về chức vụ, Phó Vũ là trưởng phòng, kinh doanh một khu vực trong thời gian tương đối dài. Chỉ là một Cao Thiên Hữu, sao lại có thể có rễ sâu như tên Phó Vũ chứ?
Chưa bàn đến về quan hệ với cấp trên, cục trưởng Phó Vũ tuyệt đối cũng thắng Cao Thiên Hữu. Số người liên hệ trong bao nhiêu năm nay, dù không liên can cũng chạy ra giành quan hệ. Năm nay, chỉ cần có quyền trong tay, có chút đỉnh tiền, chỉ cần chịu lên tiếng, còn sợ không liên hệ được với cấp trên sao?
Cao Thiên Hữu cũng chỉ là nhận được ưu ái của chính ủy Tôn và Phó bí thư Nhạc mà thôi.
Trong khi Phó Vũ và Nhung Diễm Mai có quan hệ với nhau. Chỉ cần một bí thư Nhung thì dư sức thắng hai tên kia rồi.
Thực tế, nếu không phải do Cổ Hân biết được Trần Thái Trung và Vương Hoành Vĩ có xích mích với nhau. Thậm chí anh ta lo lắng cho Trưởng phòng Trần sẽ không qua được ải của Cục trưởng Vương. Trong cục, Phó Vũ cũng thuộc dạng có tiếng.
- Đương nhiên tôi biết hắn khó giải quyết!
Trần Thái Trung trợn mắt nhìn anh ta.
- Anh đừng làm vẻ mặt ngạc nhiên được không?
Trên thực tế, do hắn đã sơ sót điểm này, hoặc bản thân hắn không quá để ý đến.
- Cao Thiên Hữu có oán với anh sao?
- Không có.
Cổ Hân ý thức được liền lắc đầu.
- Đúng thôi. Anh ta cũng không có thù oán với tôi.
Trần Thái Trung gật đầu, giải thích sơ lược:
- Nhưng, Trương Hiểu Huyễn không những là kẻ thù của anh. Tôi cũng không ưa gì cái tên đó. Cái tên kia khiến người ta thấy ngột ngạt.
- Nhưng mà, chúng ta không phải đang nói Phó Vũ sao?
Cổ Hân nghe mà không hiểu gì cả.
- Sai lầm lớn nhất của Phó Vũ, chính là không nên có quan hệ quá tốt với Trương Hiểu Huyễn. Cho nên, tôi muốn động tới anh ta.
Trần Thái Trung vô tình gõ gõ cây bút lên bàn. Âm thanh “Cộc, cộc” vang lên. Nghe giống như âm thanh của tên phản diện sắp phải ra trận trong phim kinh dị. Tiết tấu đó, mang một chút hiu quạnh và kinh hãi.
- Không nghiêm chỉnh nên mới nhận được hậu quả như vậy. Phó Vũ cũng đáng đời thôi…
Nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn Cổ Hân, khẽ cười một tiếng
- Ha ha, anh nói có phải không?
Khi nghe được những lời này, Cổ Hân cũng thấy cảm kích. Nhưng toàn thân lại sởn gai ốc lên. Anh ta không thể ngờ đến, vì cái quan hệ nhỏ nhoi này, Trần Thái Trung có thể âm mưu tính kế hại Phó Vũ. Thủ đoạn của tên Trưởng phòng Trần này, cũng quá… quá kinh khủng chăng?
Cũng may, đây là chỗ dựa của mình. Nghĩ đến điểm này, trong lòng của Cổ Hân nảy lên niềm may mắn.
Tóm lại, đi đến bước này, xem như Cổ Hân cũng không có đường rút lui. Nhưng cũng may, nghe Trần Thái Trung nói nhiều vậy, có một điểm anh ta có thể khẳng định, chính là Trưởng phòng Trần không xem Phó Vũ ra gì.
Lẽ ra, nếu đơn thuần chỉ vì muốn đề cử anh thành Phó cục trưởng, hay xử tên Cao Thiên Hữu tương đối thiết thực hơn, nguy hiểm cũng ít. Nhưng Trưởng phòng Trần người ta chỉ vì một chút hận thù, không ngờ lại tìm đến Cục trưởng Phó. Vậy nói lên điều gì? Cái này nói rằng năng lực của người ta lớn, hơn hẳn những gì mà tên họ Cổ đã nghĩ.
Hiện tại, Cổ Hân chỉ cần dốc hết tâm huyết để tỏ lòng thành là được rồi.
- Vẫn là câu nói đó. Trưởng phòng Trần anh chỉ đến đâu thì tôi đánh đến đó. Anh nói đi, bước tiếp theo nên đối phó thế nào với Phó Vũ?
- Cái này cũng muốn tôi dạy anh à?
Trần Thái Trung nhìn anh ta, lập tức nghĩ ra được điều gì.
- Đúng rồi. Chắc chắn mông của Phó Vũ không được sạch sẽ. Anh biết chút gì không?
- Chuyện của ông ta, tôi biết không được nhiều lắm. Nhưng, ông ta mà không có vấn đề. Vậy thì tôi là thánh nhân rồi.
Cổ Hân cười lạnh một cái. Mọi người đều làm chung một hệ thống, việc cụ thể có thể không rõ. Nhưng ai có tiền, ai không có tiền, ai thật thà, ai không thật thà. Cái này có thể che giấu được sao?
Lòng người là bàn cân. Câu này quả thật không sai. Mọi người đều vì làm người, không tiện đi dò la những chuyện này thôi.
- Ồ, vậy thì tốt.
Trần Thái Trung gật đầu. Vốn dĩ, hắn muốn nghĩ ra vài cái chứng cứ để nắm trong tay. Nhưng sau khi nghe Cổ Hân nói xong, biết được dù bản thân có tìm được cao thủ “Xuyên tường”, e là nhất thời không thể làm ra chứng cứ gì hết. Vậy thì sau này hãy nói tiếp.
Dưới ám chỉ của Cổ Hân, quả nhiên Sầm Quảng Đồ phát hiện được việc của Trương Hiểu Huyễn, là do hậu quả Cục trưởng phân cục Phó Vũ “dùng người không đúng” gây ra. Nhưng, bí thư Sầm là tên cáo già xảo huyệt, phát hiện được vấn đề này. Anh ta không hề liên hệ với cục thành phố. Mà là tìm đến Bí thư Ngô Ngôn để báo cáo tình trạng.
Người phụ nữ Ngô Ngôn này, tương đối là một người chính trực. Chuyện này, cô đã nghe Trần Thái Trung nhắc qua. Tuy nhiên, cô không phân công quản lí công việc đảng ủy. Mà Trần Thái Trung và cô cũng không ngờ rằng, chuyện này cô cũng có thể giúp được.
Nếu như Bí thư Sầm đã đề ra kiến nghị như vậy, đương nhiên Bí thư Ngô cũng sẽ biết cách nhận trách nhiệm. Cô liền gọi điện cho Lưu Đông Khải, nhờ Phó cục trưởng Lưu đến quận Hoành Sơn để thương lượng chuyện này – Nếu không phải Vương Hoành Vỹ lâm “bệnh nặng”, cô cũng có cái gan gọi điện cho Cục trưởng Vương.
Đương nhiên, không phải cô muốn nhúng tay vào chuyện này. Bí thư Trần chỉ nói :
- Đối với công việc của đồng chí Sầm Quảng Đồ, Đảng Ủy quận cũng có ý ủng hộ cho hành động của anh ta.
Cái này, Lưu Đông Khải chỉ còn cách tìm đến Phó Vũ để tâm sự thôi.
- Lão Phó này, anh xem chuyện của Trương Hiểu Huyễn, anh khiến cho cục thành phố rất bị động. Nghe nói… Quan hệ giữa anh và cậu ấy rất tốt?
Nhất thời Phó Vũ biết được có chút không đúng rồi. Lúc này đây, lãnh đạo tìm đến mình mà nói những lời này. Cái ý không phải đã nói quá rõ rồi sao?
Càng đáng sợ hơn là, chính là lúc sự việc người đàn ông không tay bị bại lộ, anh ta đã đi tìm Vương Hoành Vỹ rồi. Nhưng rất tiếc, anh ta lại ngạc nhiên khi nghe được Cục trưởng Vương “lại” bị bệnh tim rồi.
Gắn kết các chuyện trước mắt lại với nhau, anh ta còn có thể không hiểu đang xảy ra chuyện gì sao? Qúa rõ ràng, e là lại có một trận mưa gió không nhỏ sắp xảy ra nữa, mà vị trí Cục trưởng của anh ta, sợ là đứng mũi chịu sào
Nhưng người làm quan, lúc nào cũng là thế này. Một khi đã quen cảm giác được người khác cúi đầu khom lưng. Ai cũng không thể dễ dàng bỏ qua cái quyền hành đang nằm trong tay mình. Trong hoàn cảnh này, càng là người thông minh, ngược lại càng dễ dàng nằm trong đường chết.
Phó Vũ, là người thông minh.
Do đó, anh ta vờ như không hiểu những ý này. Đối với chấn vất của sếp Lưu, trước tiên anh ta nhận trách nhiệm sai lầm trong công việc, đề ra những lời phê bình về bản thân cũng như tự kiểm điểm lại. Sau đó chuyển qua lời khác, đối với Trương Hiểu Huyễn và Vương Chí Cường, nên xử lí thế nào thì cứ làm vậy. Anh ta hoàn toàn thuận theo quyết định của Cục thành phố.
Anh hiểu nhưng ra vẻ hồ đồ à? Lưu Đông Khải cũng không nói ra. Thực tế, anh ta cũng đã đoán được. Mục tiêu của màn kịch phía sau này, mười phần đều nhắm vào Phó Vũ.
Nhưng, nói lại, dù sao anh ta cũng chỉ là chức Phó. Tuy là chuyên quản, nhưng với cấp bậc như Phó Vũ, không những phải xin chỉ thị của Cục trưởng Vương, mà còn phải nghĩ đến phản ứng của chính ủy Tôn. Cho nên, việc anh ta có thể làm được là đem kết quả của cuộc nói chuyện trình báo với Cục trưởng và Chính ủy.
Thần tiên các anh đánh nhau. Vậy thì cứ đi đánh đi. Đừng kéo người phàm chúng tôi chịu tội thay. Phó cục trưởng Lưu cũng chỉ nghĩ đến công việc. Anh ta cũng ngửi được thuốc súng trong bầu không khí căng thẳng này.
Vương Hoành Vỹ nói với mọi người là “bệnh” nghỉ hai ngày. Nhưng Tiểu Đào biết được loại người nào có thể ra vào. Loại người nào không thể ra vào. Hiển nhiên, trước mắt Lưu Đông Khải, chính là trong số ít người có thể lui tới phòng bệnh.
Thật ra, thông qua Tiểu Đào và một số đường lối khác, đối với chuyện xảy ra trong cục, Cục trưởng Vương đều nắm rất rõ ràng. Nghe được trình báo của Phó cục trưởng Lưu, bản thân hiểu rõ, Trần Thái Trung đã bắt đầu ra tay với Phó Vũ rồi.
Tên này mà ra tay, cũng quá ác đấy? Vương Hoành Vỹ không thể ngờ rằng, trong buổi tiệc mừng Dương Tân Cương lên chức, Trần Thái Trung không hề lộ ra toàn bộ thực lực. Ít ra, anh ta không ngờ đến, ngay cả Ngô Ngôn và Sầm Quảng Đồ, Trần Thái Trung đều có thể sai khiến được.
Mẹ ơi, anh còn thực lực nào chưa bộc lộ ra không? Cục trưởng Vương có chút buồn bực, mọi người bị hắn ép đến bước này, vậy mọi người còn con đường sống nữa sao?
Oán trách thì oán trách, nhưng đối mặt với bộ dáng “Ra vẻ khiêm tốn để nghe lời khuyên “ của Phó cục trưởng Lưu, Cục trưởng Vương liền mang dáng vẻ của một người lão làng, trịnh trọng mang một chút thương tâm.
- Xem ta, đồng chí Phó Vũ, đối với sai lầm của bản thân, vẫn chưa nhận thức được sâu sắc lắm