Mã điên vừa nghe vậy, lập tức lộ rõ khuôn mặt tươi cười:
- Ha ha, anh Trần, xem anh nói này, tiền mà người nông dân kiếm được chính là tiền mồ hôi xương máu của họ, cho dù chúng tôi có độc ác đến đâu thì cũng không đến mức bắt nạt những con người khốn khổ đó, lòng người cũng được làm bằng thịt mà, phải không?
- Có phải như vậy không?
Trần Thái Trung nhìn hai người họ một cách nghi ngờ, tuy nhiên từ trước đến giờ hắn làm việc gì cũng rất thẳng tính, những lời đã hỏi rồi, thì đó chính là những lời tận đáy lòng — nếu như thật sự bị chịu ấm ức, thì những thương gia và dân công kia vẫn có thể chạy đến chỗ mình để khóc lóc kể lể.
Bưu mặt chó nhìn thấy vẻ mặt của hắn, ngay lập tức những ấm ức trong lòng được trút ra hết.
- Khỉ thật, còn phải thêm tiền vào nữa, người ta nói rằng đường ở đây rất khó đi, nếu không phải là không muốn gây thêm phiền phức cho anh Trần đây, thì em thật sự rất muốn xử bọn chúng. Mẹ kiếp, đứa nào dám nói chuyện trước mặt ông Bưu đây vậy?
- Đúng vậy.
Mã điên hùa theo, cái y muốn là vấn đề khác.
- Anh Trần à, đường ở đây quả thật là rất khó đi, nên việc vận chuyển hàng rất có thể sẽ phải mất vài ngày đấy?
Những lời này nghe ra thì có vẻ đang quan tâm tới Trần Thái Trung, nhưng gần đây trình độ nghe chuyện của hắn đang tăng lên, đương nhiên là sẽ nghe ra được những điều mà người khác đang nói: Đại ca, anh xây nhà kho ở đây, thì chúng em sao có thể đưa hàng ra bên ngoài được?
- Các cậu không cần phải lo đâu.
Hắn lắc lắc cái đầu, rồi cười một cách bí hiểm, cùng lắm thì tôi sửa lại con đường này là được chứ gì, dân thôn Đông Thủy Lâm ở đây lại ít, nên có thể đường hoàng sử dụng tiên lực một cách thoải mái, chỉ cần một buổi tối là có thể làm xong được.
Dù sao đi nữa thì con đường này không cần phải sửa lại quá đẹp, chỉ cần có cái nền đường, xe tải lớn có thể chạy qua là được rồi. Nơi này chẳng qua cũng chỉ là nhà kho mà thôi.
Mã điên và Bưu mặt chó liếc mắt nhìn nhau, không nói gì thêm. Anh Trần không phải là một người bình thường, hai người họ chỉ cần ngồi xổm ở bên cạnh nhìn là được rồi.
Cũng chính vào lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, Trần Thái Trung nhìn vào số di động gọi đến, cười tủm tỉm rồi nhận điện thoại
- Ha, Cục trưởng Vương, chào anh...
Mã điên lại liếc nhìn sang Bưu mặt chó:
- Là Cục trưởng thành phố Vương Hoành Vĩ?
Bưu mặt chó gật đầu một cách tỉnh bơ như không, ánh mắt của y thể hiện cách nghĩ của mình khá là triệt để:
- Tôi thấy, bảy, tám phần thì phải!
- Cái gì? Cổ...
Âm thanh của Trần Thái Trung vẫn không ngừng phát ra
- Ừ, vậy thì tốt, cái này thì phải cảm ơn sự nâng đỡ của Cục trưởng Vương rồi, theo đánh giá của tôi thì mục tiêu của anh ta chẳng qua cũng chỉ là cái chức phó Cục trưởng phân cục...
- ... Ừ, không có vấn đề gì. Tôi nhất định sẽ truyền đạt lại sự quan tâm của anh cho Cổ Hân biết, không biết chừng lần này anh ta sẽ vui đến phát điên à xem, chức vị chính, ha ha.
- Cổ Hân được thăng làm phó Cục trưởng rồi!
Bưu mặt chó chọc nhẹ vào Mã điên, nói thầm.
- Đồ ngu, tai mày bị làm sao vậy?
Mã điên khẽ cười nhạo gã
- Là Cục trưởng phân cục. Mẹ kiếp...cái này xem như là... xem như là thăng quan vượt cấp sao?
Cũng vào lúc đó, Trần Thái Trung kết thúc cuộc gọi, quay đầu nhìn về phía hai người họ
- Tin tức này sau hai tháng nữa mới được công bố, hai người liệu liệu mà giữ kín chuyện này cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí...
Nói thật, hắn cũng có chút đau đầu với sự biến đổi liên tục trong giới quan chức, tin tức mà được truyền ra quá sớm quả thực không phải là chuyện tốt đẹp gì, Chương Nghiêu Đông lớn thật đấy, nhưng còn rất nhiều người có chức vụ cao hơn y, ai có thể bảo đảm rằng không có nhân vật lớn mạnh hơn vọt ra chứ?
Giấu tài mới chính là thuật cai trị! Những người mạnh như La Thiên Thượng Tiên cũng phải chấp nhận cái hiện thực này. Muốn lăn lộn được ở trong giới quan chức thì phải tuân thủ một số quy tắc, bất luận là cam chịu hay là làm theo phản ứng của bản năng.
Bưu mặt chó và Mã điên sớm đã bị dọa đến choáng váng rồi, chỉ biết gật đầu một cách bạt mạng. Sự thay đổi nhân sự ở Cục cảnh sát sau hai tháng nữa, bây giờ Trần Thái Trung đã biết được rồi, hơn nữa... còn là do Vương Hoành Vĩ chủ động gọi điện thoại đến thông báo!
- Tốt lắm, trước mắt cứ như thế này đã, tôi đi tìm Cổ Hân.
Trần Thái Trung không để ý đến phản ứng của hai người họ, vui vẻ cất điện thoại đi, hắn thật sự cảm thấy rất vui.
Giúp em trai mình tìm cách lấy lại được cái chức Cục trưởng phân cục, đây đúng là chuyện hãnh diện nhất — đại ca này không thể hồ đồ được.
Nếu không phải vì tiếng xấu của Bưu mặt chó và Mã điên ở bên ngoài, hắn còn muốn kéo hai người này cùng đi nữa. Chuyện này không thể thông báo qua điện thoại, hắn muốn tận mắt chứng kiến vẻ mặt của Cổ Hân, muốn chia sẻ điều này cùng với anh ta.
Nói trắng ra, hắn muốn nhìn thấy cái bộ dạng lúng túng của người ta, để có thể lấy được sự thỏa mãn tâm lý lớn nhất.
Không thể không nói, cái hứng thú tệ hại ở trên người Trần Thái Trung cũng có lúc lại gây ra sự thấp kém cho phẩm vị bản thân, tuy nhiên, những người có liên quan nếu không cảm thấy không ổn, thì nhìn người ta cũng không có cách gì mở miệng ra được.
Cổ Hân đang ngồi nói chuyện với phó đồn trưởng Lý ở phòng làm việc, thì Trần Thái Trung mang theo tin tức này xông vào trong
- Ha, Cổ Hân có ở đó không? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh...
Vừa nói hắn vừa quay ra nhìn phó đồn trưởng Lý, ý muốn nói rằng lãnh đạo muốn nói chuyện với nhau, còn anh đang bận làm gì thì hãy đi làm đi.
Phó đồn trưởng Lý chưa kịp phản ứng gì, thấy hắn đang nhìn mình, liền vội vàng đứng dậy, gật đầu cười
- Ha, mời trưởng phòng Trần ngồi, tôi đứng là được rồi...
Các quan chức cấp dưới thực sự không phải là rất biết chú ý. Trần Thái Trung tôi sau khi chứng kiến qua một số trường hợp, thì có chút gì đó không thể chấp nhận được cái kiểu đối nhân xử thế phóng khoáng như vậy của cấp dưới.
Tỏ thái độ xong, hắn thản nhiên ngồi xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn phó đồn trưởng Lý.
Hắn muốn cho đối phương thêm một cơ hội nữa. Tiếc rằng, phó đồn trưởng Lý đã quá quen với hắn, thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn mình, liền không nhịn được hỏi:
- Trưởng phòng Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao anh cứ nhìn tôi mãi thế?
Trần Thái Trung không nhịn được cười, phải mất một lúc lâu sau mới lắc đầu
- Ôi, anh Lý này, tôi với đồn trưởng Cổ... có chuyện riêng cần bàn!
- Trời ạ, sao anh không nói sớm!
Phó đồn trưởng Lý rốt cuộc cũng đã hiểu ra, cười gật đầu rồi đi ra ngoài, nhưng trong lòng lại chửi thầm: Mẹ kiếp, chuyện của hai người còn có cái mà mình đây không biết sao? Bây giờ cứ cười đi, dám đối xử với tôi như vậy à?
Cổ Hân cũng lập tức trở nên căng thẳng, y nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung, toàn thân bỗng trở nên cứng ngắc, phải mất một lúc lâu mới nuốt trôi được ngụm nước miếng:
- Ực, Thái Trung, là chuyện đó sao?
Y không thể không căng thẳng. Mấy ngày nay, khắp nơi đều đang bàn tán về chuyện chọn người ngồi vào chức phó Cục trưởng sắp được quyết định, trong Phân Cục Hoành Sơn, đâu đâu cũng có thể thấy mọi người đang thì thầm nói cho nhau nghe. Cổ Hân trở thành ứng cử viên hàng đầu, đi đến đâu cũng thấy có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào y.
Trước mắt, Trần Thái Trung muốn nói chuyện này với y, nhưng mà.. lão Lý không ngờ lại bị đuổi đi, điều này có nghĩa là gì vậy?
Vừa nghĩ đến việc một người đáng tin cậy như lão Lý cũng bị đuổi ra ngoài, Cổ Hân có cảm giác ngực mình bị đè nén, cái đầu như muốn nổ tung ra, sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên nhợt nhạt. Trưởng phòng Trần, Thái Trung, đây là... muốn nói với mình tin gì vậy?
Y có thể hỏi được câu hỏi đó, là đã cố gắng hết sức lắm rồi.
Cái hứng thú tệ hại của Trần Thái Trung trong thời khắc đó đã đạt đến sự thỏa mãn lớn nhất.
Hắn nhăn nhó cái mặt rồi quan sát Cổ Hân một lúc lâu, nhìn cho đến khi ánh mắt của đồn trưởng Cổ đáng thương thất thần ra mới thở dài một tiếng, lắc đầu làm như có chuyện quan trọng
- Ôi, lão Cổ à, cái chức phó Cục trưởng đó... anh không cần phải nghĩ đến nữa đâu...
Vừa nói, hắn vừa nhíu mày giống y như bộ dạng “tôi đang rất buồn” vậy.
Ngay lập tức cả người Cổ Hân bất động tại chỗ, một lúc lâu vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, Trần Thái Trung không tránh khỏi suy nghĩ: Hình như mình không có dùng thuật định thân với anh ta thì phải?
Khoảng năm phút sau, Trần Thái Trung giơ tay về phía dưới mũi của anh ta, thử xem anh ta có còn thở nữa hay không, Cổ Hân mới thở dài một tiếng, cả thân người nặng trịch ngã vào trong ghế, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, trong miệng thì đang lẩm bẩm cái gì đó.
Tiếng y nói thầm bé như vậy, với trình độ nghe của Trần Thái Trung, thì cũng phải tiêu tốn một khoảng thời gian dài mới có thể nghe ra được y đang nói gì
- ... Cũng được, như vậy cũng được, trong cuộc đời có lúc đến cuối cùng mới có được... trong cuộc đời bất cứ lúc nào cũng không được cưỡng cầu... không được cưỡng cầu...
Âm thanh của y càng lúc càng nhỏ lại, về sau thì không nghe thấy được gì nữa. Đồng tử mắt cũng càng lúc càng to dần, Trần Thái Trung thậm chí còn cảm thấy, tóc của đồn trưởng Cổ đang chuyển dần từ màu đen sang màu trắng với tốc độ nhanh chóng.
Thôi, đùa như vậy là đủ rồi. Nhìn dáng vẻ này của Cổ Hân, không chừng sẽ xảy ra án mạng mất, Trần Thái Trung nhăn nhó rồi khẽ thốt ra hai từ:
- Tuy nhiên...
Hai chữ này vừa được thốt ra, Cổ Hân liền dừng ngay hành động lẩm bẩm lại. Một lúc lâu sau, y cười một cách đau khổ, khẽ nói:
- Tuy nhiên làm sao, Thái Trung anh nói đi, tôi không chịu nổi nữa rồi...
- Tuy nhiên...
Trần Thái Trung lại kéo dài âm điệu ra, cố ý đùa
- Sau khi anh được lên làm người đứng đầu phân cục, anh biết phải triển khai công việc như thế nào rồi chứ!
- Hả, người đứng đầu!
Cổ Hân khẽ lặp lại câu nói đó, sau đó liền nhảy ra khỏi ghế, suýt chút nữa thì đập đầu vào đèn huỳnh quang.
- Anh nói sao? Người đứng đầu Phân Cục?
- Điều này thì có gì mà lạ chứ? Phó Vũ sớm muộn gì cũng phải đi cơ mà.
Trần Thái Trung nhìn y đầy vẻ nghi hoặc, trong đôi mắt thể hiện rõ sự hài hước
- Phản ứng của anh nhanh thật đấy.
- Ực, ha ha.
CổHân xấu hổ đến mức hết xua tay rồi lại quay ra gãi đầu.
- Cái này, tôi không sợ trưởng phòng Trần anh chê cười, chẳng qua là tôi quá nhạy cảm với ba chữ “người đứng đầu” mà thôi. Mẹ ơi, đây đều là do Trương Hiểu Huyễn ép bức mà ra.
- Là như vậy sao?
Trần Thái Trung nhìn vào trong mắt Cổ Hân, cái vẻ hài hước không những giảm mà ngược lại còn tăng lên, hay là anh đã như vậy ngay từ lúc đầu rồi?
Cổ Hân bị ánh mắt này của hắn làm cho xấu hổ, liền ho lên một tiếng, nghiêng người rồi mở tủ tài liệu ra
- Ực, cái đó... chỗ tôi có chút trà ngon, anh đến đây lâu như vậy rồi mà tôi vẫn chưa mời anh dùng trà, thật là đáng trách...
- Anh hãy bình tĩnh lại đi
Trần Thái Trung chặn tay lại
- Lão Cổ à, không phải là tôi nói anh, nhưng làm người thì cũng không thể thiếu kiên nhẫn như vậy, anh nhìn xem bộ dạng vừa nãy của anh, khiến cho tôi chẳng muốn nói với anh nữa!
Cổ Hân không nghe lời nhắc nhở của hắn, mà cứ mở tủ tài liệu ra, nói:
- Trưởng phòng Trần, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Anh nói rõ cho tôi biết có được không?
Điều mà anh ta muốn hỏi là, tin tức này rốt cuộc từ đâu mà có, chuyện này... sẽ không có sự thay đổi gì nữa chứ?