Hứa Thuần Lương tại sao nhớ nhân vật nhỏ như Tiểu Điền? Anh ta thấy cũng không liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn về hướng Trần Thái Trung, quay đầu nghênh đón Thụy Viễn
- A, lão Thụy, sao bây giờ mới quay về?
- Trên đường mắc mưa, thời tiết quái quỷ này
Thụy Viễn bỉu môi, đưa tay túm qua Trần Thái Trung
- Nào, Tiểu Lương, giới thiệu với anh một chút…
- Không cần giới thiệu, Trần Thái Trung mà, tôi biết.
Hứa Thuần Lương cười lắc đầu, rồi vỗ vai Lý Anh Thụy
- Lý Anh Thụy, là anh em của tôi, sau này nhất định mọi người phải nể mặt tôi.
Vừa nói, bốn người liền hàn huyên, để Mông Hiểu Diễm một mình, cái này cũng khó trách, ai có thể nghĩ đến cô ta là người như thế nào?
Trần Thái Trung vốn không phải là người có tính yêu náo nhiệt, nhưng mà, bây giờ hắn qua loa đối ứng Hứa Thuần Lương, cũng là muốn cho Tiểu Điền một cơ hội trốn đi,
- Thừa dịp tôi chưa chuẩn bị mà chạy đi, vậy xem ra tôi cũng không mất mặt
Ai ngờ, hắn cố ý làm người tốt, Tiểu Điền kia lại không thể lãnh hội khổ tâm của hắn, vẫn cứ ngơ ngơ đứng đó, xem ra hắn hận không thể đi qua đạp nó một cái.
- Anh em đã dự định bỏ qua cho anh, chẳng lẽ anh thật sự muốn đánh rồi đi
Cho đến khi Lý Anh Thụy chỉ Mông Hiểu Diễm
- Mỹ nhân này là ai? Tiểu Trần anh không giới thiệu một chút ?
Lúc này, Tiểu Điền mới đi qua tiếp cận lần nữa
- Hứa đại ca, chào anh, tôi ở phòng thu hút đầu tư thành phố Phượng Hoàng, thấy qua anh tại văn phòng chủ nhiệm Liên.
Thì ra là anh ta biết Hứa Thuần Lương thế này.
Tuy nhiên, bị anh ta đổi chủ đề, Trần Thái Trung không giới thiệu Mông Hiểu Diễm, vì vậy, cháu gái của bí thư Mông vẫn như cũ, không có tiếng tăm gì đối với đám người ở đây, nhìn mức độ xinh đẹp của cô ta, mọi người đều coi cô ấy là người tình của Trần Thái Trung, đầu năm nay, có nam nhân nào không trái ôm phải ấp chứ?
Hứa Thuần Lương nghe bốn chữ “chủ nhiệm Liên Thành”, cuối cùng cũng vui vẻ quay đầu nhìn Tiểu Điền. Tuy nhiên, anh ta nhìn người cực giỏi, chỉ cần từ cử chỉ và cách xưng hô của Tiểu Điền, là biết người đó chỉ là nhân vật nhỏ.
- Ha ha, là người của chủ nhiệm Tần à
Anh ta cười hì hì gật đầu, chỉ là, trong mắt của anh ta, cũng không hẳn nhiệt tình, hiển nhiên, đây là kiểu lễ tiết có lệ
- Có chuyện gì hả ?
-Không có, ách
Miệng Tiểu Điền không tự chủ được đánh loạn xạ
- Tôi theo trưởng khoa Trần đến…đưa người bệnh đến.
- Ồ
Kiểu người lấy lòng ông ta, Hứa Thuần Lương đã thấy nhiều rồi, nhưng cũng chẳng muốn so đo
- Khi nào anh trở về? Gặp dịp tôi làm quả La Hán, giúp tôi gửi hộ anh Tần.
Quả La Hán ở quận Tố Ba, nổi tiếng cả nước, nhất là loại đặc biệt, có tiền cũng không dễ mua được, hiện tại là cuối thu, chính là lúc đầu mùa.
- Ồ, không gấp không gấp
Tiểu Điền cười ra mặt, không ngừng gật đầu,
- Về trễ hai ngày không sao, chờ lúc anh Hứa thuận tiện, tôi đi cũng không muộn.
Trần Thái Trung nghe được cục tức lại nổi dậy, củ chuối, vừa mới xin tao đánh mày một trận rồi về, bây giờ đuổi đi cũng không đi.
Tuy nhiên, hắn thay đổi suy nghĩ, trong lòng cũng đã cân bằng, Lý Kế Phong là lãnh đạo của Tần Liên Thành, vì làm việc lãnh đạo của lãnh đạo, đương nhiên có thể không nghe chỉ bảo của lãnh đạo.
Hơn nữa, Hứa Thuần Lương là con của Hứa Thiệu Huy, ủy viên thường vụ tỉnh ủy, kiểu gặp gỡ này, người bình thường khó gặp được , Tiểu Điền linh hoạt mộ chút cũng bình thường.
Nhưng, dù sao việc này, tôi không làm được, anh em còn có thể diện, sợ rằng vượt qua một lần cũng không thể tiếp tục làm được.
Đối với hành vi của Tiểu Điền, Thụy Viễn cũng thấy nhiều rồi, chức trường thật sự không khác mấy với quan trường, việc buồn nôn anh ta đều đã nhìn thấy, đại tiểu thư Mông Hiểu Diễm thì không cách nào chấp nhận được.
- Mất công tôi còn giúp anh xin tha thứ.
Cô ta tức giận liếc Tiểu Điền một cái
Vỗ vai Trần Thái Trung
- Thái Trung, các anh nói chuyện, em đi tìm chú thím em.
- Chờ một chút, anh đi với em
Trần Thái Trung hướng về phía Thụy Viễn cười
- Được rồi, tôi phải lập tức đi báo cáo ở trường Đảng, chúng ta liên lạc sau.
- Trưởng khoa Trần, tôi tiễn anh
Tiểu Điền lại gần, vẻ mặt đầy sự nịnh hót, mắt thấy Hứa Thuần Lương đối với Trần Thái Trung đặc biệt khách khí, hắn làm sao còn dám gây sự?
- Dù sao tôi còn phải ở lại Tố Ba, gửi chủ nhiệm Tần vài thứ.
- Không cần anh tiễn, làm phiền các hạ đại giá!
Lần này là Mông Hiểu Diễm mở miệng, cô ta thật sự không thể nhịn nữa, trò hề của Tiểu Điền làm cô ta nghĩ tới vẻ quỷ quyệt của chủ nhiệm Hoàng Cường
Vừa nói, cô ta cừa lôi tay Trần Thái Trung đi ra ngoài,
- Xe taxi đầy ngoài đường lớn, chúng ta không có tiền à?
Nói thật, Mông Hiểu Diễm cũng không biết đối diện với con trai của Hứa Thiệu Huy, tuy rằng biết ông ta cũng không sao cả, nhưng làm việc chung quy cũng không quá khích thế này.
Nói chung từ thái độ thay đổi của Tiểu Điền, đoán được một nam một nữ này chắc cũng là người có chút thân phận, vì vậy, không có chửi ầm lên.
Hứa Thuần Lương cũng sợ một phen dáng vẻ tức giận của cô ta
- Đây là ai đây, nổi nóng như vậy? Tiểu Trần sao lại chọn người thế này?
Thụy Viễn có thể nói gì? Anh ta chỉ có thể cười khổ.
Mông Hiểu Diễm vẫn cứ vội gọi Trần Thái Trung đến trường Đảng, kiểu báo cáo có mặt, sự xinh đẹp không thể so bì với sự nổi nóng của cô, không ít người chú ý đến cô, nhưng mà, những người được tới đây quá nửa đều đã có công việc, cũng không có ai cảm thấy không hợp, có lẽ khi người ta yêu, ai còn để ý nữa.
Đợi đến lúc sau, một tên có vóc dáng to khỏe, vừa đen vừa lùn, ôm một cô gái thời thượng xinh đẹp đến kí tên, mới dời đi sự chú ý của mọi người.
Đây không phải nói người con gái đó đẹp hơn Mông Hiểu Diễm, trên thực tế, cô còn hơn một chút, chỉ là, cô gái kia thật sự có chút tên tuổi
- Kia không phải là Hàn lão đại hay sao?
Hàn lão đại tên là Hàn Trung, là nhà doanh nghiệp tư nhân hàng đầu ở tỉnh Thiên Nam và thành phố Tố Ba, thuộc nhóm người giàu lên đầu tiên, từng mở quán vỉa hè, sau đó nhờ vào sản phẩm bảo vệ sức khỏe mà làm giàu, bây giờ trong tay có hai quán rượu, một công ty chế thuốc, có tiếng tài sản năm mươi triệu đồng.
Một điều đáng giá nhất là, người này còn là ủy viên mặt trận tổ quốc Thiên Nam, tuy nhiên bình phong lại không tốt như vậy, nghe nói, ông ta là anh em họ với Hàn Thiên - Hàn Lão Ngũ hắc đạo tỉnh Thiên Nam.
- Tại sao ông ta lại đến ?
Có người lẩm bẩm, nghi vấn này thật sự có lý, tuy rằng Hàn Trung cũng là thành viên của ban Hàm Thụ, nhưng mọi người đều biết, ông này thuộc nhóm không đến tham gia ban tập huấn cũng có thể làm chủ văn bằng.
- Có thể là chờ hiệu trưởng Đặng đến?
Trong ban Hàm Thụ, có vài người giỏi tìm kiếm tin tức
- Nghe nói những ngày này có một cán bộ ban tiến tu nhập học.
Hiệu trưởng Đặng tên là Đặng Kiện Đông, là phó bí thư đảng ủy tỉnh Thiên Nam, trưởng ban ban tổ chức, kiêm hiệu trưởng Đảng Giáo, đương nhiên, đây vừa là một ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Hàn Trung nếu như muốn kết giao bí thư Đảng, đến đây chờ cũng là bình thường.
Tuy nhiên, đối với những bàn luận này, Trần Thái Trung không coi quan trọng, trong lòng Mông Hiểu Diễm cân nhắc sao đi gặp chú, cũng không coi là quan trọng, hai người quay người rời khỏi.
Trên thực tế, đối với việc hai người rời khỏi, cũng có người để ý đến, đây là một cặp, nam nhìn cao to đẹp trai, nữ nóng bỏng quyến rũ, một người hai mươi bốn, hai mươi năm, mặt công tử đeo kính, vẻ mặt hăm mộ nhìn hai người.
Ánh mắt của hắn lúc nhìn Mông Hiểu Diễm khá lâu.
Trần Thái Trung phát hiện sự chú ý của vài người, tuy nhiên, với dung mạo của Mông Hiểu Diễm, đi đến đâu cũng không thiếu kiểu ánh mắt này, nghĩ đến việc này, trong lòng hằn lại có thể ngấm ngầm đắc ý, tất nhiên là sẽ không so đo với công tử bột này.
Nhưng mà, đồn đại quả nhiên là thật, cán bộ ban tiến tu thật sự cần nhập học, hơn nữa là vào ban hàm thụ, như thế này, giường ngủ chung cư và nhà khách hơi chật, Trần Thái Trung đến muộn, đương nhiên nhất thời không thể đặt phòng rồi.
- Được rồi, chen chúc với người khác một lần.
Hắn có chút buồn bực, phòng tiêu chuẩn của nhà khách còn có giường trống, nhưng hắn thật không quen ở chung một phòng với người khác, nữ nhân xinh đẹp… thì có thể ngoại lệ.
Mông Hiểu Diễm thì mặc kệ, cô nghĩ ở lại nhà chú cũng không chắc vui vẻ, đến lúc có lẽ còn phải đến chỗ Trần Thái Trung lăn lộn hai ngày
- Không phải còn có phòng sang trọng sao? Ở đây đi, nếu anh không có tiền, em ượn.
Củ chuối thật, anh muốn khiên tốn, em nghĩ anh không có tiền, Trần Thái Trung không thích ý kiến này, ở cửa trường Đảng tỉnh ủy, không phải chờ bị người khác đâm sau lưng à?
Chỉ có điều, trước mặt Mông Hiểu Diễm, lời nói uy phong hại chính mình, hắn nhất thời không nói nên lời, mọi người đều biết, Trần Đại Tiên là người rất sĩ diện.
Khá tốt, nhân viên phục vụ quầy tiếp tân kịp thời giúp hắn xử lý vấn đề khó khăn này, bác gái khoảng chừng bốn mươi liếc mắt Mông Hiểu Diễm một cái,
- Bây giờ muốn vào ở phòng sang trọng, thì lấy thư giới thiệu của ban tổ chức tỉnh ủy ra đây.
Mặt Mông Hiểu Diễm liền đỏ lên
- Cô nói gì vậy?
Nhà khách không phải chính là để người khác ở à?
- Được rồi, được rồi
Trần Thái Trung kéo cô ta
- Đi thôi, đổi chỗ khác, đây chỉ là nhà khách, không phải khách sạn, vừa rồi không phải có người nói, có ban tiến tu cái gì …
Hắn biết, phần lớn nhà khách địa phương, đều dựa vào chức nghiệp hoặc hệ thống mà ăn cơm, cơ sở thật sự không hơn được khách sạn.
Nhưng Mông Hiểu Diễm không chịu được lời này, nhất là người phục vụ kia liếc xéo cô ta, cô ta thấy được trong đó vẻ khinh miệt quen thuộc, đối với ánh mắt này, Mông Hiểu Diễm rất mẫn cảm, không quên quay đầu lại hung tợn la một tiếng
- Thư giới thiệu của văn phòng tỉnh ủy cũng được chứ?