Quan Tiên

Chương 282: Chương 282: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn





Thiên Hào vừa nghe lời của Trần Thái Trung, chỉ cảm thấy lạnh cả người, chút nữa là tè ra ngoài,
- Tôi nói, có loại người chụp mũ như anh sao? Tôi làm sao biết anh là người thế nào?
Gã thật sự rất sốt ruột, bôi nhọ lãnh đạo… còn có khả năng ý đồ vu oan, được thôi, cho dù vu oan thì không có gì là chuyện khó lường, nhưng người hắn muốn bôi nhọ là bí thư tỉnh úy Thiên Nam
Hậu quả này, thật sự rất nghiêm trọng rồi.
- Anh nói với tôi vô dụng
Trần Thái Trung lắc lắc đầu, hắn làm qua bí thư đảng ủy, đương nhiên biết quy mô của khách sạn Cẩm Viên, kiểm tra bình thường căn bản không kiểm tra đựơc nơi đó, đúng vậy, hắn đã nắm chắc từ lâu, việc này chính là Cao Vân Phong làm.
Đổi lại trước đây, hắn hoặc trực tiếp kẹp đối phương lại cố hỏi, rốt cuộc là ai sai khiến, nhưng bây giờ ở trong quan trường lâu ngày, thủ đoạn chơi xấu của hắn càng ngày càng cao siêu, ngược lại không vội đi tìmchủ mưu.
Trước tiên làm sự việc lớn ra, đây mới là lẽ phải
- Là anh muốn tôi tin tưởng, dưới cơ duyên xảo hợp, các anh ngẫu nhiên xông vào phòng tôi?
Lúc này, Mông Hiểu Diễm đã gọi điện thoại, cô có thể không biết Trần Thái Trung còn trêu chọc Cao Vân Phong, vừa nghe nói có người muốn hãm hại chú mình, vậy còn được sao?
- Cần Cần…có chú đó không? Chị có chuyện gấp, có người muốn hãm hại chú.
Chị Hồ sợ bị liên lụy, sắc mặt đã tái nhợt, cả người đã phát run.
- Không phải chuyện như vậy.
Trần Thiên Hào lớn tiếng quát, xông qua muốn cướp điện thoại của Mông Hiểu Diễm, ai ngờ giáo sư Mông tính cảnh giác rất cao, thấy có người vồ lại, buông nữ cảnh sát ra, đưa tay giáng ột bạt tai

Trần Thiên Hào ngay lập tức bị cái bạt tai này làm cho tỉnh lại, thấy Mông Hiểu Diễm nhấc một chân, trạng thái điên cuồng, vội vàng không ngừng nhảy ra phía sau, hai lỗ mũi cũng đã chảy máu.
Chị Hồ kia bị Mông Hiểu Diễm buông tay ra, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Công phu trong nháy mắt, toàn bộ lẫn lộn, nhưng vẫn cứ không có người thử đi đến Mông Hiểu Diễm, ngăn chặn bạo hành lại – Ai mà dám chứ?
Trần Thái Trung nhìn thấy hết sức cảm thán, tên tuổi bí thư tỉnh ủy, quả nhiên là rất sắc bén, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hắn vốn nghĩ, hắn khó ra tay, không ngờ, được che phủ dưới quầng sáng này, Mông Hiểu Diễm bình thường là cô gái yếu ớt, so với hắn một La Thiên thượng tiên không thua kém.
Cuộc điện thoại của Mông Hiểu Diễm rốt cuộc cũng xong, người trong phòng thấy tình thế không ổn liền muốn ra ngoài, Trần Thái Trung lách qua đứng chặn cửa
-Tất cả đều không được đi, chuyện lớn thế này, dễ dàng bỏ qua cho các anh sao?
Cái mũ này phải gỡ xuống chắc luôn, ai dám ở đó kiên trì?
Không bao lâu, ngoài cửa có tiếng hú còi chạy vào đồn cảnh sát, , hai chiếc xe jeep mang giấy phép vũ trang, một chiếc Audi biển số xe bình thường.
Hai chiếc xe jeep dừng, trên xe ào xuống bảy, tàm người cảnh sát vũ trang, trên tay đều giữ loại súng tự động, trong xe audi một bóng dáng nhỏ nhảy ra, lại chính là Mộng Cần Cần.
Mộng Cần Cần nhận được điện thoại rồi, khẩn trương báo cho ba cô ấy, bí thư Mông từng trải, tự nhiên sẽ không kích động như vậy, hơi chút cân nhắc, chuyện này, không đúng nha, ai muốn phá mình chứ, cũng không thể dùng thủ đoạn không có chút khả năng này.
Đương nhiên ông ta muốn kết luận, đây là một hiểu lầm, nhưng mà, trong chuyện này, vẫn còn lộ ra điểm kỳ quái, Hiểu Diễm mới ra ngoài thăm bạn, thì đã cho người ngăn chặn ở khách sạn lớn Cẩm Viên rồi.
Tám phần, người bạn này của Mông Hiểu Diễm có chút vấn đề, bí thư Mông vừa nghĩ đến, nhưng Mông Cần Cần sốt ruột chị mình ở đồn công an bị ấm ức, rối rít nói ông mau mau nghĩ cách.
- Chuyện của những người trẻ tuổi, cha không quản.
Bí thư Mông trực tiếp cự tuyệt con gái, lại nghĩ, đứa cháu gái này cũng rất đáng thương, khuôn mặt thật không dễ mói được chữa lành, ngày tháng đã có chút tốt đẹp, lại có người ở Tố Ba giữa thanh thiên bạch nhật dám ăn hiếp cháu ấy, đây …thật sự có chút quá đáng.

Khinh bí thư tỉnh ủy tôi là giả hay sao?
Nghĩ đến chuyện này, Mông Nghệ quay đầu dặn dò con gái hai câu
- Con cùng Tiểu Quách đi xem xem, không để bọn họ ăn hiếp chị của con, ừm, hỏi tình hình cho rõ ràng, không nên làm sự việc quá lớn.
Tiểu Quách là tài xế của bí thư Mông, ngày thường ít nói, Thượng Thái Hà thấy con gái ra ngoài thế này cảm thấy có chút không yên tâm
- Vậy tôi kêu thêm hai người gác cửa, được không?
- Không cần bà đích thân đi
Mông Nghệ liếc nhìn bà một cái, xoay người đi vào thư phòng, chuyện của thanh niên, bà tham gia vào, vậy không phải muốn làm sự việc lớn ra hay sao?
Những lời này lọt tai, Mông Cần Cần tự nhiên biết phải làm sao, trực tiếp đi đến cảnh sát vũ trang kêu người đi.
Hộ gia đình trong đại viện rất nhiều, nhưng ai lại không biết con gái và tài xế của bí thư Mông? Trong lòng mọi người rõ như gương, nếu không có bí thư Mông ngầm đồng ý, thì Mông Cần Cần dám dính vào, Tiểu Quách cũng không có gan đi với cô ta.
Huống hồ, trong đại viên Mộng Cần Cần luôn rất thẳng thắng, tuy rằng có chút ngạo khí, nhưng lấy thân phận ra mà nói, so với con gái của nhà khác, đủ để đạt được hai chữ “Thành thật”
Nói vậy chứ có hai chiếc xe qua đó ủng hộ Mông đại tiểu thư, ngay cả súng cũng mang theo.
Mộng Cần Cần hầm hầm xông vào, phía sau là lái xe Tiểu Quách và hai cảnh sát vũ trang, đội viên dân phòng gác cửa đồn công an thấy tư thế này, rụt đầu lại, chỉ xem như không thấy.
- Chị Hiểu Diễm
Mông Hiểu Diễm nghe tiếng, biến đổi sắc mặt,

- Gay go, tại sao nó lại đến? Xong đời, quay đầu lại lại bị nó cười nhạo.
Lời nói của cô ta, rất có ý vị oai phong diệt nhà mình, nhưng cảnh sát không phải tên ngốc, nghe giọng điệu rất quen của cô ta, trong lòng nổi da gà, một tia hy vọng cuối cùng cũng đã bị dập tắt.
Người ta không chỉ là cháu gái của bí thư Mông, hơn nữa còn quen sự chiều chuộng… ông trời ơi, mặt đất ơi, “gái mại dâm” mà mình bắt, sao lai lịch lại lớn thế cơ chứ?
Dưới tình huống này, tâm lý ai cũng không dám ôm may mắn gì, sự việc vốn là tranh chấp giữa hai thanh niên nóng tính, Trần Thái Trung chụp mũ bọn họ, nếu không phối hợp, sự việc sẽ phát triển đến mức độ thế nào.
Lúc này chỉ có con gái của bí thư đến, chờ bí thư Mông đích thân qua hỏi sự việc này, vậy… thì không chỉ là vấn đề xử phạt hoặc khai trừ, mọi người chỉ có lăn lộn đến địa phương ngoài Thiên Nam.
Đối diện hai nòng súng đen kịt, Trần Thiên Hào, Tiểu Khang, còn có nữ cảnh sát chị Hồ chỉ có thể thành thật giải thích
- Đây là Cao Vân Phong con trai của giám đốc sở giao thông Cao, cùng với trưởng phòng Trần đến từ Phượng Hoàng… trêu đùa nhau một chút…
- Dẫn ba người bọn họ đi tìm Cao Thắng Lợi hỏi!
Mông Cần Cần tức giận, cô ta rất vui khi nhìn Mông Hiểu Diễm kinh ngạc, nhưng mà… người khiến chị Hiểu Diễm kinh ngạc, phải là cô ấy Mông Cần Cần mới được.
- Các ông cũng không có gì tốt, cáo đội lốt hổ vẽ đường cho hưu chạy, vì để nịnh bợ con của một giám đốc nhỏ, mà dám nói chị của tôi là gái mại dâm? Không sợ nói cho các ông biết, ba của tôi tốt với chị tôi còn hơn cả tôi nữa.
Ánh mắt của ba vị kia, lập tức hiện lên ánh mắt tuyệt vọng.
- Thôi đi, Cần Cần, làm rõ là được rồi
Tiểu Quách đã nói rồi, tuy rằng ông ây ít nói, nhưng đối với ý đồ của lãnh đạo, nắm chắt rất đúng chỗ
- Về nhà nói thật với ba cô là xong rồi
Vừa nói, ông ta quay đầu nhìn ba cảnh sát, giọng điệu rất hòa ái
- Các anh, người tham gia việc này, mỗi người viết một bản tường trình sự việc, đơn giản chút, ký tên lên, chút tôi mang đi

Mông Cần Cần thật không dám phật ý Tiểu Quách, cô ta không sợ Tiểu Quách, nhưng sợ cha của cô ấy, tình hình này, cô ta cũng chưa gặp qua, chỉ có thể yên lặng nghe theo sự sắp xếp của Tiểu Quách.
Tuy nhiên có việc khác cô ấy có thể làm, vừa xoay người, cô liền sờ di động
- …Mẹ, chị con không sao, me nói với ba một tiếng…
- …Ừ, tình hình hỏi cụ thể rồi, chút con đem tài liệu họ viết về, ừ, mẹ yên tâm đi…
Sự tình rốt cuộc như vậy, Trần Thái Trung tương đối hài lòng với màn đạo diễn của mình, bây giờ trình độ chơi xấu của anh mày càng ngày càng cao rồi.
Đặc biệt khiến hắn vui nhất là, Mông Cần Cần không thể lập tức đi tìm Cao Thắng Lợi làm phiền.
Trong lòng hắn rất rõ, nếu như cô ta mang người đi tìm giám đốc Cao việc này có lẽ thật sự nói ra rồi, Cao Vân Phong cùng lắm bị cha đánh một trận, coi như là xong.
Nhưng Tiểu Quách làm như vậy, hiệu quả rất khác nhau, vậy nghĩa là, Mông Nghệ vốn không cho Cao Thắng Lợi cơ hội để giải thích.
Hướng sự việc theo hướng nhỏ, vậy là bí thư Mông độ lượng, sau này mọi người gặp mặt, hoặc là cười ha ha -Thanh niên mà, ai cũng có chút nóng tính.
Nhưng theo lý lớn, bản tường trình chính xác của những người kia, chính là treo trên đầu Cao Thắng Lợi một thanh kiếm Damocles, con của ông ta cấu kết với phần tử thoái hoá trong cảnh sát, đả kích hãm hại cán bộ quốc gia khác. Tội danh này có đủ lớn không?
Đối với cha con nhà họ Cao mà nói, hôm nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Trêu chọc đến anh mày, đây chính là kết cục tất yếu, Trần Thái Trung lại bắt đầu cân nhắc rồi, ừm, hôm nay, sợ là không thích hợp đến nhà Cao Thắng Lợi xuyên tường tìm tiền.
Không phải hắn sợ cha con nhà họ Cao vì mất ngủ mà phát hiện ra hắn, cùng lắm hắn đóng giác quan của người trong nhà là xong rồi, đây coi như không phải chuyện gì khó.
Điều hắn nghĩ chính làm cha con nhà họ Cao thật không dễ có may mắn cùng mất ngủ một lần, dưới tình cảnh này, nếu như giác quan bị đóng, bọn họ đối với ký ức khó quên này, không khỏi có chút không đủ lâu dài, vậy thật là quá thuận tiện họ rồi.
Trần mỗ là người có thù tất báo, tính toán chi li, có thể thấy rất rõ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.