- Ồ, cái này ...
Thượng Thái Hà ngồi trong phòng trầm ngân suy tính một lúc, rồi khẽ mỉm cười:
- Haha, anh Mông nhà tôi đã nói rồi, chuyện của bọn trẻ, người lớn như chúng ta sao có thể so đo tính toán như vậy? Anh cũng đừng để trong lòng làm gì...
- Ừ, cũng muộn rồi. Hai ngày nay huyết áp của anh Mông hơi cao, nên đã đi nghỉ rồi. Thanh niên ấy à, chỉ nhất thời bị kích động mà thôi. Mọi người đều có thể hiểu được. Đây cũng không phải là chuyện lớn gì. Lão Cao anh hãy đưa con mình về trước đi...
Cô ấy vẫn không để bố con họ Cao vào nhà!
Những lời nói của Thượng Thái Hà thực sự khiến cho con người ta cảm thấy ấm lòng, cũng rất thấu tình đạt lý, nhưng Cao Thắng Lợi biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy!
Chỉ cần Mông Nghệ có được bản tường trình trong tay, Bí thư đại nhân muốn giở trò với ông ta, căn bản là một câu nói mà thôi!
Trên thực tế, Mông Nghệ thấy lời tường trình về những chuyện vừa trải qua, cũng không kìm chế được tức giận. Tuy Cao Thắng Lợi anh chỉ là một Giám đốc Sở giao thông nhỏ nhoi, con trai anh thì lại có thể tự mình huy động cảnh sát vu cáo hãm hại cán bộ nhà nước khác sao? Quả thực đã quá ngang ngược rồi đó.
Hơn nữa, Bí thư Mông vốn dày dạn kinh nghiệm. Quả thực, những chuyện như vậy đã từng thấy nhiều rồi. Ông ta chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay, nếu không phải Trần Thái Trung may mắn gặp được Hiểu Diễm, chắc chắn là tình trạng vạn kiếp bất phục. Thậm chí, cũng không loại trừ khả năng chết trong Cục Cảnh Sát.
Nhưng nguyên nhân gây ra chuyện này chẳng qua cũng chỉ là cuộc đấu khẩu của hai thanh niên trẻ tuổi trên bàn rượu. Bọn trẻ ngày nay thật sự quá tùy tiện. Động một tí là phá hoại tiền đồ của cán bộ nhà nước. Đường đường một người đứng đầu “Tổ chức pháp luật” nhưng cũng không thể nào vượt qua được cảm giác say nhất thời của con.
Chuyện này nhất định sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu!
Tuy nhiên, Bí thư Mông dày dạn kinh nghiệm quan trường, cũng biết được tính tất yếu của việc “ẩn dật”. Dù sao bây giờ có cho bố con họ Cao mười lá gan đi chăng nữa, chắc cũng không dám động chạm đến cậu thanh niên đó.
Cho nên, việc xử lý chuyện này cũng không nên nhất thời nóng vội, đợi đến lúc cần thiết rồi tìm cách giải quyết cũng chưa muộn. Trước mắt...Cứ tạm gác lại chuyện này đã.
- Thật ra Hiểu Diễm với cậu ta có quan hệ gì với nhau vậy? Thái Hà phải hỏi chuyện này cho rõ. Anh trai mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái bé bỏng như vậy. Trước đây nó đã chịu không ít cực khổ rồi, bây giờ có nói gì cũng không thể để nó chịu ấm ức thêm nữa...
Cao Thắng Lợi buồn rầu ngồi lên xe Honda của con trai, mắt nhắm lại. Vừa dựa người vào lưng ghế liền nói:
- Lái xe đi!
Chuyện này thật sự là chuyện quá mất mặt. Ông ta tuyệt nhiên không có cách gì gọi lái xe đến, hơn nữa, sự việc xảy ra quá cấp bách khiến ông ta không có thời gian đợi lái xe đến đón, chỉ có thể dùng xe của con trai mình.
Cao Vân Phong cũng không dám thốt ra tiếng nào, khởi động xe một cách chậm rãi. Sự việc đã đến bước này rồi, dĩ nhiên hắn biết phiền phức chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Đừng nghĩ con ông cháu cha như hắn, bình thường hành sự lỗ mãng, nhưng sự hiểu biết của hắn về quan trường còn nhiều hơn so với người khác. Hắn biết rất rõ bản thân mình đã tăng thêm phiền phức cho cha mình.
Cao Thắng Lợi nhắm mắt lại không nói gì, lặng lẽ suy nghĩ cách đối phó. Đến lúc hắn mở mắt ra, đã thấy ô tô đang đi vào ký túc xá của sở Giao thông. Ông ta nhất thời nổi giận:
- Khốn kiếp, ai bảo mày về nhà hả?
- Vậy...đi đâu ạ?
Cao Vân Phong sắp khóc thành tiếng. Anh ta thật sự rất áy náy. Đương nhiên, sự đau xót này cũng có một phần là do—chẳng bao lâu nữa, anh sẽ không còn thân thế để huênh hoang được nữa.
- Đi Cẩm Viên!
Cao Thắng Lợi trợn trừng mắt quát một tiếng.
- Hả...không phải chứ?
Câu nói này thực sự khiến cho Cao Vân Phong không cách nào chấp nhận được. Đương nhiên, anh ta biết rõ nhưng lời nói của cha mình có ý nghĩa gì, nhưng một trưởng phòng nho nhỏ kia có đáng để cha mình một Giám đốc sở phải đích thân đi một chuyến hay không?
- Ba, bây giờ đã...mười giờ đêm rồi đó.
- Con biết được là tốt rồi.
Cao Thắng Lợi nói một cách chậm rãi.
- Thể diện của cha con cũng chỉ vì con mà bị người khác giẫm đạp lên đấy...
- Ba...
Trong lúc nhất thời, Cao Vân Phong khóc không thành tiếng
- Hãy nhớ kĩ bài học lần này đi, ôi…
Cao Thắng Lợi thở dài, mắt nhắm lại, một giọt nước mắt rơi ra. Đây chính là sỉ nhục chưa từng có từ trước đến nay.
- Sau này đừng có động một tí là lại giở cái thói công tử bột ra nữa.
Ông ta cảnh cáo con trai một cách từ tốn:
- Nói cho con biết một câu châm ngôn, trên đời này có rất nhiều người tài giỏi, cho nên khi nào cần phải kiềm chế thì hãy kiềm chế lại một chút, sẽ tốt hơn đấy...
- Trước mắt, tốt xấu gì còn có thể diện của người cha này che chở cho con. Cùng lắm, ba sẽ bỏ cái chức Giám đốc sở chó má này.
Nói đến đây, Cao Thắng Lợi bỗng lên giọng:
- Nhưng con có từng nghĩ tới chưa. Nếu không có bộ mặt này thì ngày hôm nay con sẽ có kết cục như thế nào? Bị phán xét vài năm, sau đó con sẽ bị người khác đánh chết trong tù cũng không thành vấn đề!
- Ba, con biết con sai rồi...
Cao Vân Phong lau nước mắt rồi lái xe đi tiếp.
Cho tới nay, anh ta đều cho rằng, cha mình chỉ ham mê quyền lực, lại không ngờ, tình cảm yêu thương con cái trong lòng cha cũng không hề thua kém so với những người bình thường.
Giờ đây, trong lòng Cao Thắng Lợi đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đứa con này được mẹ chiều chuộng đến mức không biết trời cao đất dày là gì. Cứ thế này, gặp ai cũng không kiềm chế được bản tính, gây sự với người ta. Vậy đã có thể thực sự là tự mình hại chết con mình —— hoàn toàn không còn cách gì có thể cứu vãn được nữa.
Trước mắt cũng không tệ lắm. Vừa làm tốt công tác tư tưởng cho con trai, lại rung lên hồi chuông cảnh báo cho cách làm việc của con trong tương lai. Chỉ là...chỉ là không biết khi gặp người thanh niên kia rồi, có thể nói chuyện được với cậu ta hay không?
Chiếc xe đỗ ở trước cửa khách sạn Cẩm Viên. Giám đốc sở Cao đang bình tĩnh, suy nghĩ xem nên nói như thế nào khi gặp Trần Thái Trung, đột nhiên cảm thấy toàn thân nghiêng ngã. Hóa ra, Cao Vân Phong đánh bánh lái đổi phương hướng
- Hử?
Ông ta liếc mắt nhìn con một cái.
- Đó chính là Trần Thái Trung.
Cao Vân Phong chỉ tay vào một thân hình cao to phía trước, khẽ giải thích với cha hắn.
Anh ta vừa dừng xe trong sân Cẩm Viên, mười mấy cái đèn trước cửa Cẩm Viên chiếu sáng cả trong sân lẫn ngoài sân. Tất cả đều chiếu sáng như ban ngày, soi rõ mọi vật ở đó.
Bước chân của hắn đi khá nhanh, hình như đang có có chuyện quan trọng hơn thì phải!
Giám đốc Cao nhíu mày:
- Tắt đèn đi, bám theo hắn. Đi chậm một chút...
Dễ dàng nhận thấy, ông ta muốn biết, muộn thế này hắn còn chạy ra ngoài làm gì. Hoặc là...Đây sẽ là một cơ hội?
Trần Thái Trung đang tức muốn chết. Sao ngày hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?
Hắn mới quay trở về phòng, liền nhận ngay cuộc điện thoại của Tần Liên Thành. Trong điện thoại Chủ nhiệm Tần nói, Tiểu Điền, lái xe của Kim Bôi đã xảy ra chuyện, bị người ta khống chế, muốn hắn đến đó cứu người!
Trần Thái Trung làm sao bằng lòng quản chuyện sống chết của Tiểu Điền. Hắn rất ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Điền... Anh ta vẫn chưa quay về Tố Ba sao?
- Cậu đừng hỏi nữa!
Tần Liên Thành vẫn nói rất điềm đạm. Nhưng khi nghe lại cảm thấy dường như anh ta có chút buồn bực trong lòng.
- Tôi biết cậu có chút hiểu lầm với Phòng Tổng Hợp. Nhưng...lần này Tiểu Điền cũng vì cậu mà bị liên lụy. Người ta cũng chỉ đích danh muốn tìm cậu...
Hai ngày nay, Tiểu Điền có chút không vui. Anh ta đã báo cáo nguyên nhân mình phải ở lại Tố Ba cho Lý Kế Phong biết.
- Con trai của Phó chủ tịch tỉnh Hứa muốn đua chút đồ cho Chủ nhiệm Tần, bảo tôi ở lại đây chờ hai ngày...
Đối với chuyện này, Chủ nhiệm Lý thực sự không thể nói được gì. Tuy trong lòng cảm thấy không vui, nhưng chỉ có thể giải thích với anh ta sau khi làm xong chuyện này thì mau chóng quay về. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là không thể để Trần Thái Trung dùng xe, nếu không tự mình gánh lấy hậu quả!
Không thể để Trưởng phòng Trần dùng xe? Bây giờ tôi có cầu xin người ta đi thì người ta cũng không đi. Nỗi khổ tâm ở trong lòng Tiểu Điền lại không có cách gì giãi bày ra được. Hiện nay anh ta đang ở trong một khách sạn tại Tố Ba. Mỗi ngày đúng vào sáng sớm đều gọi điện cho Hứa Thuần Lương, cũng chính là nhắc nhở đối phương mình vẫn còn đang ở Tố Ba.
Sáng hôm nay, cuối cùng Hứa Thuần Lương cũng đáp ứng, ngày mai sẽ chủ động liên lạc với anh ta. Như vậy, cuối cùng Tiểu Điền cũng có thể thở phào một hơi. Coi như l trút đi gánh nặng trong lòng mình.
Đã yên tâm, nhưng anh ở lại đó vẫn cảm thấy quá nhàm chán. Tuy biết rõ Trần Thái Trung đang ở khách sạn Cẩm Viên, cũng không dám tự mình chuốc lấy phiền nhiễu. Không biết nói thế nào liền đi đến những nơi như quán bar, chờ vài bóng hồng để giải tỏa tâm sự trong lòng
Kết quả, vừa rồi anh ta đang ở quầy bar ở quán rượu nhìn xung quanh một cách nhàm chán. Bất chợt có một đám người xông vào cửa. Người trung niên cầm đầu đảo mắt nhìn khắp mọi nơi, nhất thời nhận ra anh ta—quầy bar quả thực rất sáng.
- Chính là anh ta. Người này chính là lái xe của xe tải Kim Bôi.
Người đó chính là người đàn ông đã bị Trần Thái Trung lôi xuống xe. Người này tên là Thân Hoa, là người đứng đầu ủy ban thể dục thể thao. Trước đây là vận động viên nhảy cao, đã từng giành được vị trí quán quân cấp quốc gia. Hiện nay, Ủy ban thể dục thể thao đã bố trí cho anh ta một chức vụ nhàn hạ, cũng coi như là một sự động viện khích lệ cho những cống hiến mà anh ta đã đóng góp trước đây.
Vừa rồi Thân Hoa đi ngang qua quán bar Tulip, đột nhiên phát hiện ra chiếc xe tải Kim Bôi mang biển số OB7946. Ngay lập tức, trong lòng anh ta vô cùng oán hận, quay người chạy về câu lạc bộ quyền anh gọi thêm vài đội viên đánh khá tốt đến.
Vì thế, phiền muộn trong lòng Tiểu Điền lại càng nhân lên. Cơ hội được gặp các người đẹp thì không thấy đâu, mà ngược lại là nhận mấy cái bạt tai về phía mình.
- Mấy người...sao mấy người lại đánh người như thế chứ?
- Gọi Trưởng phòng Trần của chúng mày đến đây ngay!
Thân Hoa tóm chặt cổ anh ta một cách hung tợn.
- Hắn dám kéo tao từ trên xe xuống, khiến chân tao phải bị thương! Tao muốn hắn phải bồi thường!
Vì vậy, mặc dù không muốn, nhưng khi nhận được cuộc điện thoại như vậy, Trần Thái Trung chỉ có thể bất chấp nguy hiểm chạy đến quán bar Tulip.
Cũng may, quán bar cách khách sạn Cẩm Viên cũng không xa. Chỉ mấy phút, hắn đã đến nơi. Chỉ thấy một đám người có vóc dáng to lớn, đang vây quanh Tiểu Điền nói nhao nhao, còn đầu xe tải Kim Bôi thì bị móp méo mất một góc, đèn xe bên phải cũng vỡ nát.
Khi thấy hắn đến, Thân Hoa khẽ cười một tiếng:
- Ha, các anh em, nhân vật chính đã đến đây rồi. Mọi người hãy chăm sóc hắn thật tốt vào nhé.
Mấy người đàn ông nhanh chóng đưa cánh tay của mình ra, từ từ hướng về phía của Trần Thái Trung. Ngay cả bố con họ Cao đang ở xa như vậy cũng có thể cảm nhận được những tư thế không mấy thiện ý đó.
- Ba à, con có cần lên giúp Trần Thái Trung một tay không?
Cao Vân Phong hỏi.