Gần đây, Trần Thái Trung sống một cách đầy đủ lạ thường. Bởi vì kể từ khi hắn chuyển đến ở trong phòng vip, hắn ngạc nhiên phát hiện ra, khi hắn vào đó, quả thực là rất khó chịu.
Ngày đầu tiên vào đó vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra. Nhưng chờ đến ngày hôm sau, Trần Thái Trung phát hiện, cho dù bản thân đang ở trong nhà khách hay đang ở trong trường, đều có người lén lén lút lút theo dõi hắn.
Lúc mới đầu, hắn cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì, hắn biết rằng, bản thân mình có rất nhiều bí mật, bị người khác biết được thì chẳng tốt đẹp gì. Nhưng thấy hắn phát hiện, những người này chủ động biến mất. Nhất thời hắn cũng chẳng có hứng thú truy cứu
Dù sao, trên người những người này không thấy có sát khí gì. Về điểm này, Trần Thái Trung có thể khẳng định. Vì vậy, đôi khi hắn lại có suy nghĩ viễn vông rằng, phải chăng những người này thấy thân thủ của mình quá tốt, muốn mình tham gia đội quyền anh để đem vinh quang về cho quốc gia chăng?
Đáp án được công bố vào ngày thứ ba. Sau khi tan học, Vương Tư Mẫn gọi hắn lại. Vẻ mặt của cô ấy có chút khó chịu.
- Thái Trung, tôi có chút chuyện muốn nói với anh một lúc...
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, Trần Thái Trung lập tức trở nên căng thẳng. Tôi muốn nói với cô rằng, tôi biết sức hấp dẫn của tôi lớn, nhưng chúng ta đều là bạn học tốt của nhau, cô không thể...suy nghĩ mù quáng như vậy được.
Ai ngờ, Vương Tư Mân gặp hắn không phải vì chuyện tình cảm nam nữ. Cô liếc nhìn xung quanh rồi hỏi nhỏ:
- Nghe nói anh sống ở trong nhà khách?
Trần Thái Trung thực sự bất ngờ, không nghĩ cô sẽ hỏi về vấn đề này. Hắn sửng sốt một lúc rồi mới gật đầu.
- Ừ, đúng vậy, có chuyện gì không?
- Vậy chắc chắn anh có rất nhiều cách, căn bản không phải là vì cái chức trưởng phòng rồi
Vương Tư Mẫn đã nghe qua phân tích của mọi người về chuyện này. Đương nhiên, cô ta biết về nguồn gốc của căn phòng đó.
- Hiện nay có rất nhiều cán bộ cấp huyện đến đây bồi dưỡng, đều chỉ ở nhà trọ, không thể ở căn phòng đó được!
Những điều cô nghe thấy chỉ là tin đồn mà thôi. Trần Thái Trung im lặng không nói gì. Cán bộ các cấp đi học bồi dưỡng, cho dù có dùng cách gì thì họ cũng chỉ có thể ở khu nhà trọ. Nếu muốn ở nhà khách thì bản thân phải tự bỏ tiền ra mới được.
- Ha ha. Tôi đương nhiên là Trưởng phòng rồi, chức vụ và cấp bậc hành chính đều là...Mà rốt cuộc cô muốn nói cái gì vậy?
- Chú...chú tôi muốn mời anh dùng cơm.
Vương Tư Mẫn đỏ mặt.
- Anh không thể không giữ cho tôi một chút thể diện chứ? Tôi thực sự không biết anh sống ở đó. Đó là do chú tôi nói cho tôi biết.
Lời nói của cô rất rõ ràng. Tôi không phải loại người có mục đích mới kết giao với bạn. Cả hai chúng ta đều là bạn học của nhau. Đây là chuyện đột nhiên xảy ra mà thôi!
Đương nhiên Trần Thái Trung hiểu được ý của cô ấy. Từ lúc tôi biết cô đến giờ, ngay cả bản thân tôi cũng không thể biết tại sao tôi có thể được ở trong phòng vip. Cô còn giải thích cái gì nữa?
Tuy nhiên, lời nói mơ hồ này khiến hắn đoán ra được một chút về tình hình thực tế.
- Làm sao chú cô biết được chuyện tôi đang sống ở đó?
Vương Tư Mẫn sao biết được tại sao chú mình lại biết được chuyện đó. Cô chau mày nghĩ một lúc rồi nói:
- Đúng rồi, bốn phòng lớn đó dường như đều không mở. Bạn có thể vào được đó, chắc luôn có người hiếu kỳ nhỉ?
Như vậy thì đúng rồi. Chắc chắn có chuyện như vậy. Trần Thái Trung gật đầu. Nhưng hắn lại có chút nhạy cảm đối với vẻ mặt lúc nãy của Vương Tư Mẫn, không quên bổ sung thêm một câu:
- Vậy thì gọi thêm cả Hà Chấn Hoa nữa đi, chúng ta là “tam kiếm khách” mà, ha ha ...
Đương nhiên, nếu Vương Tư Mẫn xinh đẹp thêm chút nữa thì không cần phải gọi Hà Chấn Hoa đến. Trước mắt, để giảm bớt những chuyện phiền phức không cần thiết, không biết nói thế nào đành tạm thời tổ chức một nhóm “Tam kiếm khách”.
- Hả...
Vương Tư Mẫn bị hắn thình lình nói trúng tâm tư của mình, thoáng đỏ mặt. Nhưng dù đỏ mặt cỡ nào cũng không thể nào che đậy được vẻ tươi cười đó:
- Ha ha, cái này...Nếu anh đồng ý, tôi sẽ đi gọi...
Nói xong, cô liền xoay người chạy đi mất. Trần Thái Trung nhìn theo bóng dáng của cô ấy, liền nhớ lại một bác tên là Quỳnh Dao rất thích làm KUSO: Bạn nữ A thích bạn nam B, bạn nam B thích bạn nữ C. Ha ha, rất thú vị. Không biết liệu bạn nữ C Mông Cần Cần này ...có thích...Chuyện này khá là tốt đẹp...
Người chú Vương Hạo Ba của Vương Tư Mẫn là Phó viện trưởng kiêm Bí thư Đảng ủy của Viện thiết kế thủy điện thủy lợi của Cục thủy lợi. ông ta đang cố gắng nỗ lực đến lúc 48 tuổi có thể đi lên tới chức Cục trưởng.Nếu không cố gắng, tuyệt đối không trông chờ gì được.
Gia đình Vương Hạo Ba ở thành phố Tố Ba. Vì vậy, ông ta không ở trong nhà khách của trường Đảng. Chỉ có điều, lần này đi học ở trường Đảng, gặp lại bạn học cũ nhiều năm không gặp. Hai người tìm một chỗ ở gần đấy để có thể tâm sự nhiều hơn. Cho nên họ liền nghĩ đến nhà khách.
Cả hai người đều là cán bộ cấp cục, đương nhiên là muốn được ở phòng vip rồi. Chút tiền này, ai cũng có thể xoay sở được. Nhưng nhà khách lại không cho họ vào. Tuy nhiên, khi biết hai người này học ở lớp bồi dưỡng, đương nhiên nhân viên phục vụ sẽ giải thích một cách tỉ mỉ, cũng không phải thái độ như đối với Trần Thái Trung.
Nhưng cho dù là như vậy, hai người cũng cảm thấy vô cùng buồn bực. Đương nhiên, quy định này của nhà khách cũng phải suy xét đến một số nhân tố. Trại lại, điều này có thể hiểu được. Cũng còn may, lúc đó có phòng tiêu chuẩn.
Hai người cũng muốn có được một phòng tiêu chuẩn — Đều là những người thành phố đã từng chịu khổ. Trước mắt như vậy cũng tốt thật rồi.
Chờ đến khi hai người họ ăn cơm xong rồi trở về, phát hiện tầng hai có đèn sáng, nhất thời liếc mắt nhìn nhau: nhân vật lớn vào ở sao?
Vì vậy, hai người họ có chút để bụng. Nói cách khác, trong lòng có chút gì đó không ổn. Rốt cuộc người đó là ai vậy? Không nhịn được, họ đi đến hỏi phòng tiếp tân.
Phòng tiếp tân xử lý những chuyện này, cũng trả lời theo kiểu ngựa quen đường cũ:
- Là do Văn phòng tỉnh ủy giới thiệu ạ.
Trong những trường hợp bình thường, những người hỏi đều chỉ biết che mặt mà đi. Đương nhiên, lần này cũng không ngoại lệ, hai người cũng không nói gì thêm liền quay người đi lên lầu.
Chính vì như vậy, hai người càng trở nên tò mò hơn về người đang ở phòng 202. Giữa bạn học với nhau, ôn lại chuyện cũ cũng là chuyện chính, đều là những người trong giới quan chức, không thể thiếu được việc suy nghĩ về thân phận của người được ở trong phòng vip kia.
Muốn biết được phía sau đang xảy ra chuyện gì, vậy thì đơn giản thôi. Vương Hạo Ba bất ngờ biết được người đó là bạn học của cháu gái mình ở lớp hàm thụ. Nghe đâu còn là cái kiểu quan hệ thân thiết nữa, lập tức đưa ra yêu cầu muốn gặp người này.
Đối với yêu cầu này, Vương Tư Mẫn khá kinh ngạc. Phải biết rằng, chú cô cũng có thể coi là người có năng lực rất lớn. Nếu không, cô hoàn toàn không thể vào được Cục tài chính. Trước mắt, không ngờ chú muốn gặp Trần Thái Trung?
- Chú Ba à, cháu nghe nói cậu ấy chỉ là một Trưởng phòng, đến từ thành phố Phượng Hoàng.
- Vậy thì càng đáng để lui tới!
Chủ nhiệm Vương vỗ đùi một cái. Có phải người này có năng lực tiềm tàng hay không, trước mắt không dám khẳng định chắc chắn, nhưng có đến bảy, tám phần là dạng thuộc loại con ông cháu cha.
Vương Hạo Ba tiến đến, buồn một nỗi là không được tuyến trên đáp lại — Nghiêm túc mà nói, cũng có vài vị lãnh đạo cấp trên khen ngợi hắn, nhưng kiểu quan hệ này người khác cũng có. Khi cuộc cạnh tranh được cho là ngang tài ngang sức, chỉ cần một cái lông chim thôi cũng đủ để làm cho cái cân không còn giữ thăng bằng được nữa.
Hơn nữa, trọng lượng của chàng trai trẻ này hoàn toàn không nhẹ như cái lông chim kia.
Trên thực tế, ba người trẻ tuổi tham gia buổi dạ hội đêm hôm đó, đều là những người có điều kiện tốt. Trần Thái Trung thì không cần phải nói làm gì. Vương Tư Mẫn ở Cục tài chính. Hà Chấn Hoa lại là nhân viên công chức trong ngân hàng. Vương Hạo Ba và bạn học của ông ấy Cốc Thiếu Hoa cũng đã trải qua một buổi tối vui vẻ.
Chỉ tiếc một điều, Trần Thái Trung không thể nói cho họ biết được tại sao bản thân mình có thể được ở phòng vip. Hỏi nhiều quá, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ.
- Bạn bè giúp đỡ một chút ấy mà.
Đợi đến khi Vương Tư Mẫn hỏi lại một cách cặn kẽ, hắn đã học được cách nhận lỗi đơn giản của Hướng Nam, cười trừ một cái, nhưng ngay cả một câu t cũng không chịu nói thêm nữa.
Tuy nhiên, khi uống rất nhiều rượu, ngược lại hắn có vẻ khá dễ chịu. Ban đầu, hai người nghĩ rằng lấy được chút thông tin từ miệng hắn. Nhưng có một hiển nhiên, bốn người cộng lại cũng không thể uống thoải mái như hắn. Thấy vậy, mọi người liền giảm tốc độ lại.
Đến cuối cùng, Trần Thái Trung vẫn không sao, nhưng Vương Hạo Ba và Cốc Thiếu Hoa thì đã uống say đến bảy phần — nếu uống nhiều nữa cũng không thích hợp, mọi người ra về một cách thoải mái.
Trần Thái Trung úp mở như vậy, không những không làm cho hai vị Cục trưởng cảm thấy phản cảm, ngược lại còn làm cho họ cảm thấy, cử chỉ của chàng trai trẻ này hào phóng. Chẳng những khí phách bất phàm, hơn nữa tiến lui có chừng mực. Những cái không nên nói, tuyệt đối sẽ không nói ra. Thật sự chính là phong phạm của người có tiềm năng.
Ban đầu, hai người muốn tiếp cận trưởng phòng để hỏi về phòng víp, không ngờ lại có thể khen Trần Thái Trung một cách chân thực như vậy. Thật không giống như kế hoạch ban đầu, đơn thuần kết giao là nhằm mục đích lợi dụng.
Sự thực thì bản thân Trần Thái Trung biết rất rõ, người giúp mình lần này, có lai lịch quá lớn. Nếu tùy tiện nói ra, đừng nói đến việc người khác có tin hay không tin. Kể cả người ta có muốn tin đi nữa, bản thân cũng không thể khoe khoang như vậy được. Hơn nữa một khi những lời này truyền đến tai Mông Nghệ, cái danh “cáo mượn oai hùm “ này quả thật rất khó nghe. Không biết thể diện của Trần Đại Tiên Nhân được đặt ở chỗ nào nữa.
Vì thế, khi đối diện với những câu hỏi của người khác, tuy có mấy lần hắn suýt chút nữa không kìm được muốn khỏe khoang một chút, nhưng lời nói đến miệng rồi, rốt cuộc lại chui vào trong — đối diện với những lời khen như vậy mà không chút động lòng, cũng có thể coi như mình đã có tiến bộ?
Một lúc sau, Hà Chấn Hoa cũng phát hiện ra được giá trị lợi dụng của Trần Thái Trung. Đương nhiên, anh ta không cho rằng bản thân mình gặp phải một tên lừa đảo.
- Thái Trung, tuy tôi có thể chỉ giúp cậu những kiến thức quan trọng. Nhưng mỗi khi tập huấn, bất luận một ngày hay hai ngày, bạn đều phải đến một lần. Nếu không, tôi sẽ ném hết đống tài liệu của cậu vào trong lửa đấy.
Dễ nhận thấy, đây chỉ là những lời nói đùa, nhưng từ điểm này cũng có thể nhận ra rằng, trong phạm vi nhỏ, Trần Thái Trung đã trở thành món hàng nóng. Tuy nhiên, mọi người đều không biết được cái mà bản thân mình đang cướp rốt cuộc là cái gì?
Tuy Vương Tư Mẫn có thiện cảm với Hà Chấn Hoa nhưng nhận sự ủy thác của người chú, ngược lại bắt đầu giúp Trần Thái Trung chép bài. Ban đầu Trần Thái Trung cảm thấy rất vui, nhưng rốt cuộc việc chép lại bài cũng phải tiêu hao linh khí. Tuy không nhiều, nhưng cái gì có thể bỏ thì bỏ. Chỉ có điều, khi nhìn thấy chữ viết của Vương Tư Mẫn, đành phải cắn răng nói:
- Cái đó cứ để tôi ghi lại là được rồi.
Chữ của Vương Tư Mẫn đầy nữ tính. Trưởng phòng Trần không muốn bị người khác hiểu nhầm. Đúng vậy, hắn đã học được cách suy nghĩ một cách thấu đáo đến thái độ của người khác.