Nhanh chóng phải quay về rồi. Nhưng Trần Thái Trung gặp phải tình huống mới, bí thư Vương Hào Ba giới thiệu một cuộc buôn bán cho hắn!
Dữ liệu trong quan trường, vốn dĩ có thể lợi dụng lẫn nhau. Bí thư Vương biết được Trần Thái Trung chuyên phụ trách thu hút đầu tư của văn phòng thu hút đầu tư. Đương nhiên phải chỉnh lí một chút dữ liệu trong tay, để xem có chỗ nào có thể giúp đỡ được.
Người có năng lực lớn cỡ nào, cũng có lúc phải nhờ đến người khác. Nhận cái tốt của người khác, đây chính là cách thức kéo gần khoảng cách của hai người. Qủa thật Vương Hào Ba cũng quá để tâm đến điều này.
Nói thật, khâu thiết kế thủy điện thủy lợi mà kết giao với doanh nghiệp cũng không phải là nhiều. Mà viện trưởng viện thiết kế, cũng không phải thuộc loại nhân vật có tiếng tăm.
Là một tổ thiết kế, có thể đề cử vài nhà xưởng cho bên A hoặc thi công. Đặc biệt dựa vào thông tin và con số trên văn bản tham khảo, chỉ đạo đưa ra một số đề xuất. Cũng có bên A không thanh toán.
Tính chuyên nghiệp của thủy lợi thủy điện quá mạnh rồi. Giống như kiểu đề cử mang tính cứng nhắc này, ngay cả đơn vị của thiết kế hành chính và thiết kế kiến trúc, cũng không dám đưa ra đề nghị phản đối. Nếu không sẽ không hoàn thành trách nhiệm!
Chuyên nghiệp phù hợp, kia không chỉ nói thôi là xong hết. Trộn lẫn làm trở ngại lợi ích của dự án thiết kế, tính quyền uy cũng khiến người khác không khỏi hoài nghi.
Đáng tiếc, viện trưởng viện thiết kế quả thật rất yếu, chỉ có chút quyền lực cỏn con, cũng bị tòa thị chính thu luôn. Trong dự án thiết kế, các sản phẩm và nhà xưởng được đề cử, tất cả đều do tòa thị chính chỉ định.
Cho nên, viện thiết kế tiếp xúc quá ít với các nhà xưởng. Trong khi Vương Hào Ba là bí thư chủ quản công tác Đảng, tiếp xúc với nhà xưởng và doanh nghiệp càng ít hơn, phạm vi có thể cung cấp để lựa chọn, thật sự là có hạn.
Điều đáng chết không chết chính là, trong lúc Vương Hào Ba hết đường xoay sở, khi Trần Thái Trung đang chuẩn bị rời khỏi Tố Ba, có người gọi điện đến văn phòng của bí thư Vương, hỏi ông ta có quen lãnh đạo của thành phố Phượng Hoàng không. Vì - Ở đó có một dự án khá tốt!
Người gọi điện thoại đến họ Tưởng, làm thiết bị thủy điện nhỏ. Khi viện trưởng tiền nhiệm còn đây, viện thiết kế còn có quyền tự tiến cử thiết bị. Nhất là khi Giám đốc Tưởng vào làm nghề thủy điện nhỏ này. Ban đầu Vương Hào Ba còn giúp được một chút. Quan hệ của hai người cũng không tệ.
Trước mắt, quyền lực này sớm đã bị tòa thị chính không chào mà lấy đi. Vả lại, hai năm này thiết bị thủy điện nhỏ loạn đến cũng có thể. Trên cơ bản, các đại lý đều tự chiến với nhau. Giám đốc Tưởng cũng không bước vào cánh cửa của viện thiết kế này nữa.
Vừa nghe vậy, Vương Hào Ba khẳng định nên nghiệm túc đối đãi một chút thôi. Ông ta ấn tượng sâu sắc với Giám đốc Tưởng, biết được người này đến từ tỉnh thành có một nền kinh tế cực kì phát triển, làm thiết bị thủy điện nhỏ cũng được bốn năm năm rồi. Vốn người thông minh, có tính phóng khoáng dám thử thách. Làm đúng thời gian lại kinh doanh tốt, trong thời gian ngắn có thể tích lũy được bảy tám triệu nguồn vốn.
Nhưng mà… Không phải người này lâu rồi không đến Tố Ba sao?
- À, thành phố Phượng Hoàng à. Tôi quen biết người của văn phòng thu hút đầu tư. Lát nữa tôi giới thiệu cho anh. Hỏng rồi, hình như người ta sắp từ trường g Đảng tỉnh ủy về Phượng Hoàng rồi. Nếu không, tôi đưa anh số điện thoại. Anh đến Phượng Hoàng tìm anh ấy được chứ?
- Vậy sao được chứ? Nhất định bí thư Vương phải có mặt chứ.
Giám đốc Tưởng khi nghe được người này đang học tập ở trường Đảng Tỉnh Ủy. Tất nhiên phải biết nắm lấy cơ hội hiếm có này. Ông ta không thể ngờ rằng, người ta đang học lớp hàm thụ mà không phải lớp nâng cao?
- Hay là, chọn ngày không bằng đúng ngày, vậy hôm nay nha?
Nói thật, Trần Thái Trung không mấy muốn quay về. Vì còn hơn một tuần nữa, đoàn khảo sát phải khởi hành rồi. Hắn không muốn lúc đó vì không đi được mà bị mọi người chê cười.
Nhưng Tần Liên Thành hối thúc rồi. Dù sao phải tìm lí do, để kéo dài thêm vài ngày nữa chứ? Dù sao, chỉ cần kịp thời nghĩ ra một lí do đánh bại Lý Kế Phong. Việc này xem như đã giải thích xong.
Đúng lúc, đang buồn ngủ thì có người mang gối nằm đến. Bàn chuyện làm ăn? Việc tốt thôi, chỉ có mấy triệu? Không sao, muỗi cũng là thịt thôi mà. Không thì Trần Thái Trung dẫn Mông Hiểu Diễm dự tiệc thôi.
Cô giáo Mông làm tại trường Đại học sư phạm ở Tố Ba. Học sinh tương đối cũng nhiều. Nhưng, diện mạo lúc ấy của cô cũng thay đổi nhiều. Có giao tình với nhau chẳng qua chỉ có hai ba người. Lần này sau khi đến đây, nên tìm hiểu cũng đã tìm hiểu hết rồi, cũng nhận được một ít ngạc nhiên và khen ngợi. Nhưng sau khi thỏa mãn chút hư vinh, ngược lại cô cảm thấy trong lòng lại trống rỗng.
Do đó, hai hôm nay, cô luôn buồn và thấy không có nghĩa gì khi ở Trụ sở tỉnh ủy. Thượng Thái Hà đã cùng với cô dạo phố và mua sắm những hai lần.
Lần này Trần Thái Trung vừa gọi cô, Mông Hiểu Diễm liền ăn mặc rất xinh đẹp.
Ngoài Vương Hào Ba và Giám đốc Tưởng, đi cùng còn có Vương Tư Mẫn và một vị trung niên họ Vệ do Giám đốc Tưởng dẫn đến. Vương Tư Mẫn từng gặp qua Mông Hiểu Diễm, nhưng không mấy để ý. Nhưng trong lòng của Vương Hào Ba thì không thoải mái cho lắm.
Vốn dĩ, ông ta có ý muốn để cháu gái mình được đi chung với Trần Thái Trung. Dù thế nào cùng là giới trẻ của nhau. Nếu hợp nhau thì tạo ra chút tia lửa cũng là chuyện tốt thôi.
Đương nhiên, đấy không phải nói là quyền lực của ông chú đi đến bước này. Thực tế là, tiềm lực giống Trưởng phòng Trần muốn diện mạo có diện mạo, muốn tương lai có tương lai. Thật đáng cho tất cả cô gái phải trân trọng.
Tuy nhiên, khuôn mặt và ngoại hình của Mông Hiểu Diễm, thực sự không có gì đáng chê, so với cháu gái của mình không chỉ hơn một điểm hay nửa điểm. Hơn nữa, chuyện của thanh niên, ông ta cũng không có cách để xen vào, chỉ có thể tiếc thay cho cháu gái của mình.
Giám đốc Tưởng nhìn đến nỗi có vẻ ngơ ngác. Ông ta nghe nói Trưởng phòng Trần là một người trẻ tuổi, nhưng lại không nghĩ rằng lại quá trẻ. Trong lòng không kìm nổi liền thì thầm hai câu:
- Loại con nít nhãi ranh này, bàn chuyện còn dám dẫn phụ nữ đến. Thế mà Vương Hào Ba lại tôn sùng?
Đương nhiên, cái nghi ngờ này, ông ta chỉ biết để trong lòng, là một người chủ làm nên mấy triệu chỉ bằng bàn tay trắng trong vòng mấy năm, ông ta sẽ không phạm phải sai lầm thấp hèn này.
- Ha, đây là Trưởng phòng Trần à? Bí thư Vương nói anh tuổi trẻ tài cao. Tôi cũng có chút không tin mấy. Một Trưởng phòng trẻ tuổi như vậy. Ha ha, quá lợi hại thật.
Trần Thái Trung cười tủm tỉm để nhận lời khen này. Không quên giới thiệu Mông Hiểu Diễm với mọi người. Khi Vương Hào Ba vừa nghe cái họ này, mí mắt liền giật một cái: Rất ít khi gặp người họ Mông, chẳng lẽ… trùng hợp sao?
Nằm ngoài dự đoán chính là, người trung niên tên Vệ Minh Đức, cười hì hì gật đầu chào Trần Thái Trung:
- Ha, chào anh Trưởng phòng Trần, chúng ta từng gặp qua.
- Tôi từng gặp ông sao?
Trần Thái Trung cau mày suy nghĩ một hồi, thản nhiên lắc đầu cười
- Ha ha, thật ngại quá. Giám đốc Vệ, tôi không có ấn tượng gì.
Tuy nhiên lúc Giám đốc Tưởng giới thiệu, nói Vệ Minh Đức là Giám đốc nghiệp vụ. Nhưng mọi người đều biết, những năm này Giám đốc nghiệp vụ cũng chỉ là nhân viên nghiệp vụ thôi. Giám đốc Tưởng và Giám đốc Vệ đều xưng là Giám đốc. Nhưng nói ra thì, hàm lượng của hai vị Giám đốc này không mấy giống nhau.
- Không ấn tượng là đúng rồi.
Vệ Minh Đức không hề nổi nóng, ngược lại còn cười hì hì gật đầu
- Ha Ha, loại người luôn lấy giúp người là niềm vui, đương nhiên không quan tâm đến người được giúp đỡ như tôi rồi. Anh còn nhớ xe Kim Bôi của anh chở khách trên đường Tố Phượng không?
Hóa ra, vị Giám đốc Vệ này, chính là người mà Trần Thái Trung đánh giá cao trong lúc xảy ra tai nạn giao thông, một người không giành xe của phụ nữ. Hắn không nhớ người ta. Cái này cũng bình thường thôi. Nhưng Vệ Minh Đức nhớ hắn thì càng bình thường hơn. Dù sao, điều này xảy ra trong thời gian không dài.
Có nghĩa, Vệ Minh Đức cũng là kiểu người tương đối chú trọng chi tiết nhỏ. Đương nhiên cũng có chút thiện cảm đối với Trần Thái Trung. Lần này ngạc nhiên khi thấy đối tượng mà sếp của mình hợp tác là hắn, trên gương mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Kế tiếp, Giám đốc Vệ thuật lại lần nữa chuyện tai nạn xảy ra. Với tính cách của y, chắc hẳn không thể nói bản thân thích nói lí lẽ, chỉ nói lúc đó những người không nói lí lẽ rất nhiều. Nhưng Trưởng phòng Trần đã đứng ra ngăn lại những người này.
Làm nghiệp vụ. Vậy có nghĩa là, dù là người chú ý cũng không ngoại lệ. Thế là trong miệng của ông ta, quả thật Trần Thái Trung trở thành cán bộ ưu tú gương mẫu lúc đó. Mông Hiểu Diễm nghe đến nỗi không thể nhịn được cười phát ra tiếng.
Miệng Trần Thái Trung liên tiếp nói
- Đâu có đâu có.
Vô cùng khiêm tốn. Trong lòng lại chứa đầy mớ rối mù. Đột nhiên nghe thấy tiếng cười, tâm trạng nhất thời bị ảnh hưởng, không kìm nỗi nghiêng đầu nhìn Mông Hiểu Diễm.
Vẻ tức giận trong mắt của hắn vô cùng mập mờ. Nhưng cô giáo Mông quen biết hắn lâu ngày, cũng biết được hắn có chút không vui. Thế là liền khẽ cười một tiếng:
- Ha ha, từ đó đến giờ Thái Trung đều thế này. Lúc đó, tôi cũng đang ngồi trong xe nữa…
Có lời chú giải này, Trần Thái Trung không thể nào tức giận nữa. Chỉ là bước nhạc đệm giữa hai người, lại bị Vương Hào Ba để trong mắt. Tuy ánh nhìn của ông ta nhìn thẳng, nhưng luôn dùng khóe mắt để quan sát Trần Thái Trung. Với lai lịch của y, có thể nhìn thấy được, Mông Hiểu Diễm đang cố ý lấy lòng Trưởng phòng Trần.
Thật ra điều này cũng bình thường, người khác cũng cảm nhận được, cũng xem như người đẹp này sống nhờ vào Trần Thái Trung, chỉ là phải luôn cẩn thận. Nhưng trong lòng của bí thư Vương sớm đã đoán được. Thấy tình huống này, đột nhiên trong đầu lại đưa ra một ý nghĩ: Người phụ nữ quá sợ Tiểu Trần, chẳng lẽ… người họ Mông này không phải họ Mông kia?
Bị Mông Hiểu Diễm xen vào, đương nhiên Vệ Minh Đức cũng không còn cách để tiếp túc nói nữa. Trên thực tế, lời hoa mỹ của ông ta cũng sử dụng quá nhiều. Vả lại, cái quan trọng nhất chính là, ông ta không phải nhân vật chính của buổi tiệc này.
Giám đốc Tưởng khi nghe xong những lời này, trong lòng âm thầm khen Tiểu Vệ khôn khéo. Nếu như có thể nhớ một người không liên quan, có điều nên chỉ ra, do Mông Hiểu Diễm ngắt lời, Giám đốc Tưởng sao không biết, Trưởng phòng Trần và Giám đốc Vệ, giữa hai người xem ra cũng khá hợp nhãn. Cũng chính là sơ sẩy này, sự việc xảy ra sự chuyển đổi có tính hài hước.