Lần này Giám đốc Tưởng xem trọng dự án của thành phố Phượng Hoàng, khiến cho Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên: không ngờ ông ta nhắm đến xã Hạ Mã ở huyện Âm Bình. Đúng thế, chính là nơi sản xuất nhiều nhôm bô xít, ông ta muốn làm xưởng cacbon.
Trên đời này còn có chuyện quá trùng hợp vậy sao?
Tin này, do Vệ Minh Đức thu thập được. Cũng chính vì lí do này, ông ta mới được ngồi đây. Vì tình trạng ở Âm Bình, chỉ có ông ấy nắm rõ nhất.
Vào thời này, thiết bị thủy điện ngày càng khó làm. Vệ Minh Đức vì muốn kiếm chút đỉnh, ngay cả dạng thủy điện nhỏ dưới một trăm kW cũng làm. Để gom thị trường, ông ta cũng chạy đến Âm Bình.
Tại Âm Bình, ông ta từng nghe đến dự án này, trở về tùy tiện nói lại với Giám đốc Tưởng, ai ngờ Giám đốc Tưởng liền nghiêm túc lên. Bắt ông phải nhanh chóng xác nhận chi tiết của dự án này.
Như đã nói từng chương trước, tài sản hiện nay của Giám đốc Tưởng, đã đạt đến bảy tám triệu. Dựa theo quan niệm dạng bậc thang phát triển của công ty. Công ty của ông ta, đã đạt tới ngưỡng chục triệu
Một khi đã qua cái ngưỡng này. Vậy thì một lần nữa có thể chào đón thời kì phát triển cao trào. Cứ thế vọt tới ngưỡng năm mươi triệu thậm chí là trăm triệu
Nếu như không vọt qua. Vậy thì, trong vòng ba năm năm năm thậm chí trong vòng mười năm tám năm, e là công ty của ông ta chỉ có thể lởn vởn tại chỗ, ngày càng xa sút
Do đó, chọn một dự án tốt, là yếu tố vô cùng vô cùng quan trọng. Thông tin mà Vệ Minh Đức thu thập được, vô cùng hữu dụng đối với ông ta.
Giám đốc Tưởng là người thông minh, thông thường người thông minh đều tính toán không bỏ sót. Do đó, ông ta không để Vệ Minh Đức trực tiếp liên hệ với chính phủ địa phương ở Âm Bình. Ông càng mong muốn Giám đốc nghiệp vụ của mình dùng mắt để xem, dùng tai để nghe. Cái Chính phủ nói, khó tránh có nhiều hơi nước trong đó.
Cho đến cuối cùng, bản thân Giám đốc Tưởng cũng đến Âm Bình để khảo sát. Cơ bản xác nhận dự án này có thể thực hiện được. Đúng vậy, ông ta đều làm rõ những quan hệ tốt xấu.
Sau khi nắm rõ quan hệ tốt xấu, căn bản ông ta có thể xác nhận, việc này nhất định phải bắt tay từ thành phố Phượng Hoàng. Một xã Hạ Mã nhỏ vậy, bên trong liên quan đến các quan hệ khác cũng quá phức tạp. Cơ bản không phải Ủy ban nhân dân quận Âm Bình có thể giải quyết được.
Cho nên, ông ta bắt đầu thu xếp chuyện này. Còn Trần Thái Trung lại gặp Vệ Minh Đức trên đường. Vì lần cuối cùng mà Giám đốc Vệ đến Âm Bình để nắm rõ, trên đường quay về Tố Ba lại gặp tai nạn xe.
- Tôi biết chuyện này.
Trần Thái Trung gật đầu. Đối với thằng con trai Đỗ Trung Đông, con của ông bí thư Đỗ của xã Hạ Mã, hắn cảm thấy vô cùng vô cùng không thích lắm. Vừa nghĩ đến đối phương vì được lợi ích từ dự án này, trong lòng có chút không được tự nhiên.
Có thể, bí thư Vương – một bí thư cấp Cục trưởng, rất trịnh trọng giới thiệu một nhà đầu tư. Chuyện này cũng rất nể mặt và là chuyện kéo quan hệ. Do đó, Trần mỗ cẩn thận suy xét một hồi: Thôi đi, chúng ta tạm gác lại tranh luận, cùng nhau khai thác đi.
- Nhưng, cái xã Hạ Mã này. Hương vị bên trong tương đối nhiều. Ừ, Giám đốc Tưởng, anh phải chuẩn bị tác chiến lâu dài nhé.
Hắn cẩn thận quyết định từng câu chữ, chậm rãi trình bày, hắn không muốn người khác nghĩ rằng bản thân là người ngoài ngành. Điều này liên quan đến vấn đề mặt mũi
- Với lại, cái nhà xưởng mà muốn đầu tư, không có năm mươi triệu tuyệt đối không xác thực được… Đây là con số cơ bản.
Hắn không nói đến tài sản của Giám đốc Tưởng. Không cần thiết, quả không cần thiết. Tuy Vương Hào Ba đã nói đây là ông chủ có gần bảy tám triệu. Nhưng xã hội này luôn không thiếu cái này hoặc điều kì diệu như vậy. Có người bệnh không mua được thuốc, nhưng cũng có người từ tay không nắm trên trăm triệu.
Tên họ Tưởng vậy mà dám chú ý đến dự án nhà máy than này. Có lẽ tài chính không phải là chế ước để phát triển. Trần Thái Trung nói vậy, cũng chỉ qua muốn lộ rõ bản thân có được tính tinh thông nghiệp vụ, xứng đáng nhận lời khen của mọi người.
Giám đốc Tưởng quả là khí phách hơn người. Nghe hắn nói như vậy, không những không tức giận, ngược lại còn cười ha hả
- Ha, Trưởng phòng Trần anh sợ tôi không đủ tiền sao? Anh cứ yên tâm, trên tay tôi tuy không có nhiều tiền mặt. Nhưng với tiếng tăm của họ Tưởng tôi, vay mượn vài chục triệu với đồng hương, cái này cũng không thành vấn đề gì!
Mọi người đều biết, nơi xuất thân của Giám đốc Tưởng. Qủa thật là một trong những nơi giàu có nhất đại lục Trung Quốc. Lưu lượng tiền mặt kinh người. Cho nên y nói được những lời nói này, cũng không ai hoài nghi.
- Nếu tiền không là vấn đề. Vậy vấn đề tiếp theo, chính là thỏa hiệp và giao dịch của tỉnh Thiên Nam, thành phố Phượng Hoàng và xã Hạ Mã cùng doanh nghiệp nhôm ven sông. Cả bốn nhà này đều quan trọng như nhau… Ừ, với nhà nước khu Âm Bình, có thể hoàn toàn xem như vô hình.
Nghe được như vậy, chân mày của Giám đốc Tưởng, liền chau lại không khiến người khác phải chú ý. Ông ta là người nơi khác, tuy đã cố gắng để tìm hiểu kĩ dự án xưởng than này, nhưng xã Hạ Mã lại liên quan đến các lợi ích khắp nơi. Sao lại có thể như ông ta cưỡi ngựa xem hoa hỏi thôi thì có thể tìm hiểu được chứ.
Từ góc độ này, hôm nay ông ta mời Trần Thái Trung đến dự tiệc, thật ra là hành động để xác nhận lại thôi. Trong tay của Trưởng phòng Trần đều nắm rõ những dữ liệu cao. Thứ trò chơi này, căn bản không phải người bình thường có thể nắm giữ được. Từ góc độ của người bình thường để nhìn nhận vấn đề này, luôn có điểm mờ về cái này hoặc cái kia, địa điểm và tính chuyên nghiệp không giống nhau. Dẫn đến có sự chêch lệnh giữa chất lượng và về mặt thương lượng.
- Còn phải thông qua sự đồng ý của Tỉnh sao?
Giám đốc Tưởng nhìn Trần Thái Trung. Giây phút này, ông ta đã tin lời của Vương Hào Ba. Người thanh niên này, quả đúng là một người ưu tú. Tối thiểu, nghiệp vụ thì cực kì thành thạo.
- Đấy không phải thành phố Phượng Hoàng làm chủ được sao?
Làm sao ông ta biết được, trước đây không lâu dự án này đã từng có nhiều rắc rối chứ?
- Hừ, về phần ở Tỉnh. Cái này nhất định phải đi thôi.
Trần Thái Trung liền hừ một tiếng
- Liên can đến đại doanh nghiệp nhôm ven sống lớn như vậy. Lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù Tỉnh không phối hợp cũng có thể thành việc. Đến lúc đó cũng có lãnh đạo Tỉnh bước ra dẫn đầu. Đây cũng là thành quả công việc.
Thật ra, hắn ta định nói, ích lợi đề cập bên trong cũng không ít. Dù có thành tích, lại phải qua một công đoạn béo bở. Ở Tỉnh có lãnh đạo nào dám đứng ra chủ trì, đúng thật là rất bình thường thôi.
- Vậy thì tốt. Đúng lúc
Giám đốc Tưởng cười tủm tỉm gật đầu:
- Có được động viên của lãnh đạo Tỉnh. Không ai có thể trực tiếp cho vay. Ngay cả phần tài chính tôi cũng tiết kiệm được.
- Sao được chứ?
Trần Thái Trung liếc mắt nhìn ông ta
- Hiện nay sóng gió tài chính ở Đông Nam Á đang rất gay gắt. Vòng quay ở ngân hàng đã rút lại rất nhanh. Doanh nghiệp tư nhân cho vay… Ha ha, không có mượn nợ cho vay, dự án có quá tuyệt cũng vô ích!
Thật ra, nguy cơ tài chính ở Đông Nam Á đã bùng nổ toàn diện. Nhưng ở trong nước, mọi người thống nhất cách xưng hô là “Phong ba”. Không giống ở HongKong gọi là “Cơn lốc”. Có thể thấy, tố chất trong lòng của người dân Đại lục chúng ta, so với tư bản chủ nghĩa xã hội có chút tốt hơn.
Hơn nữa, trong mắt của Trần Thái Trung, dự án nhà máy than này, cũng chưa chắc có nhiều cái tốt. Về quan hệ phối hợp giữa các mặt, rất khảo nghiệm khả năng quan hệ ngoại giao của con người. Điểm này là một công đoạn khiến Trưởng phòng Trần đau đầu nhất.
- Ha ha, Trưởng phòng Trần. Điều này thì anh không cần lo lắng.
Giám đốc Tưởng lắc đầu.
- Đến lúc đó, anh giúp tôi gặp vài Giám đốc ngân hàng là được. Công việc của họ, lão Tưởng tôi làm là được rồi.
Còn giúp ông gặp vài Giám đốc ngân hàng? Đúng là Trần Thái Trung có chút không thoải mái cho lắm. Vốn dĩ đối với dự án ở xã Hạ Mã, hắn cũng có chút suy nghĩ. Đột nhiên trầm ngâm, được hồi lâu thì mỉm cười
- Ha ha, vấn đề này, sau nói nhé!
Hắn đã nghĩ được, dựa vào khả năng của ông chủ Lữ Cường của nhà máy xi măng Verdun ở Phượng Hoàng, muốn vay chút đỉnh cũng không hề dễ. Anh họ Tưởng lại muốn vay số tiền lớn như vậy, thao tác trong tối tuyệt đối không thể thiếu. Có lẽ, đến lúc đó dựa vào tên tuổi của Trần mỗ tôi, còn được anh dùng làm nhãn hiệu để xài. Tôi có bệnh à, giúp anh tìm Giám đốc ngân hàng?
Hắn càng không muốn bị kéo vào chuyện này. Trước mắt họ Trần tương đối thiếu tiền. Nhưng, có câu nói “Quân tử yêu tài”, hắn cũng không buồn nghĩ đến con đường kiếm tiền. Loại tiền phỏng tay này, một chút hắn cũng không muốn dính vào.
Nhất là điều khiến hắn không thể nhẫn nhục được chính là, dù hắn dám mạo hiểm, đến cuối cùng cũng có lợi cho cha con Đỗ Trung Đông. Đối với việc nghẹn khuất như vậy. Đường đường là một La Thiên thượng tiên sao lại có thể đồng ý chứ?
Nói không chừng, hắn sẽ lấy ra pháp bảo – không phải của cõi tiên, mà là trong quan trường: Thiên địa mượn pháp Càn Khôn vô cực. Xuất chiêu – Tôi kéo, tôi kéo dài dây dưa
~Sau hãy nói tiếp? Giám đốc Tưởng lại hiểu nhầm. Trong hai năm này, dựa vào kinh tế thị trường không ngừng gia tăng thay đổi. Y cũng thấy qua nhiều tâm trạng hung hăng của quan lớn, một số cán bộ lớn tuổi hoặc những cá biệt có ý nghĩ cứng nhắc. Nhưng với viên quan trẻ tuổi như Trưởng phòng Trần, cũng thích hợp cho xã hội đang thay đổi này.
Họ giống như là một con tằm xuân vậy. Tham lam muốn nuốt chửng tất cả những lá dâu. Khẩu vị lớn như vậy. Qủa thật khiến người khác líu lưỡi!
Tên này muốn lấy ưu đãi! Đây là phán đoán của y. Tuy nhiên, y cũng không sợ. Không những không sợ, ngược lại còn tích cực chào đón, loại người có thể dùng tiền giải quyết, cùng kết lại có chung lợi ích. Nói đến cũng dễ dàng một chút.
Đúng vì những suy nghĩ này, cho nên Trần Thái Trung đã dùng chữ “kéo dài” để quyết. Trong mắt của Giám đốc Tưởng, thì Trưởng phòng Trần lại nói: trên bàn ăn nói chuyện này không ổn. Chuyện này để chúng ta nói riêng vậy.
- Vậy thì sau này nói đi.
Giám đốc Tưởng cười gật đầu, quay đầu sang Vệ Minh Đức để ra hiệu
- Tiểu Vệ, rót rượu cho bí thư Vương và Trưởng phòng Trần đi…
Nói tới đây, liền bị ngưng lại. Dù sao, Giám đốc Tưởng và Trần Thái Trung cũng là lần đầu gặp mặt. Có nhiều chuyện không tiện nói sâu thêm. Trong nhiều trường hợp nói sâu kết giao ít là một tối kỵ, tình cảm nên sâu sắc hơn mới hợp lí.