Nghe Ngô Ngôn nói vậy, Trần Thái Trung như tỉnh mộng.
- Sớm biết thế này, tôi đã không thèm so đo làm gì. Hiện tại thì tốt rồi. So đo không được, ngược lại còn bị người khác chê cười.
Giờ phút này, hắn tự nhiên nhớ tới lời Dương Thiến Thiến đã nói —— “ nếu đi anh sẽ bị người khác khinh bỉ “ . Không hề nghi ngờ gì, Dương Thiến Thiến biết tính chất của đoàn khảo sát này. Cô nói “ bị khinh bỉ “ hẳn là ngầm nói hắn khó tránh khỏi sẽ bị người nhà của các cấp lãnh đạo sai khiến làm này làm kia. Bạn học Thiến Thiến lo lắng hắn tâm cao khí ngạo, không chấp nhận được việc sai khiến này.
Đáng tiếc, lúc ấy có người tìm Dương Thiến Thiến. Cô không nói thêm gì nữa, chính là muốn để hắn tự mình đi hỏi. Không ngờ, Trần Thái Trung cũng để ý tới những lời nói của cô, cuối cùng gây ra cục diện như bây giờ.
- Thế này đã tính là chuyện gì to tát chứ?
Ngô Ngôn nhẹ nhàng an ủi hắn.
- Trong quan trường, không có người nào thường xuyên thắng. Chuyện gì cũng phải đè đầu một người nào đó. Cuối cùng, cậu đã trở thành cái đinh trong mắt mọi người. Đấu tranh thắng được điểm mấu chốt như là vậy đủ rồi.
- Lão công ta chính là người có tính tình như vậy!
Trần Thái Trung cẩn thận cân nhắc một chút. Thật ra, cũng đúng như lời Ngô Ngôn đã nói, cây thương đánh vào kẻ đứng đầu. Điều này vốn là lẽ thường tình trong quan trường.
Mình tiến vào quan trường, đó là vì muốn học cách đối nhân xử thế và năng lực sinh tồn. Nghĩ đến đây, cảm xúc của hắn nhất thời tốt hơn. Hắn vỗ thật mạnh vào cái mông trắng như tuyết của cô.
- Tính chứ, chuyện đã như vậy thì phải tính quá đi chứ!
Bí thư Ngô bị hắn vỗ ột cái như vậy, nhất thời sóng mắt mê ly lên. . .
Chuyện trên đời này thật đúng là rất cổ quái. Trần Thái Trung đã nghĩ thông suốt. Hắn quyết định không truy cứu chuyện này. Nhưng chuyện này vẫn tiếp tục có những biến hóa mới.
Sáng thứ ba sáng sớm, Tần Liên Thành gọi điện thoại cho hắn.
- Thái Trung, chuẩn bị mười cái ảnh thẻ, năm ảnh đen trắng, năm ảnh màu. Mau chóng đưa đến văn phòng tôi.
Trần Thái Trung bàn làm việc chuẩn bị mấy tấm ảnh. Ngay sau hắn xuất hiện trong Văn phòng Chủ nhiệm của Tần Liên Thành.
- Chủ nhiệm, đây là ảnh của tôi. . .
Tần Liên Thành biết người này hay ba hoa, chẳng những hay nói bậy, hơn nữa có gì cũng hỏi ra miệng được. Nhận ảnh xong, ông ta đang chờ thằng nhãi này nói chuyện. Ai ngờ, hắn đưa xong liền quay người đi.
- Này này, Thái Trung. Cậu chờ một lát.
Chủ nhiệm Tần không nhịn được đành gọi hắn. Thấy hắn xoay người lại, ông ta mới cười tủm tỉm hỏi.
- Cậu không hỏi muốn hỏi tôi xem tôi muốn mấy cái ảnh này để làm gì sao?
Tên kia mỉm cười, tự nhiên trả lời một câu với vẻ điềm đạm một cách khác thường.
- Ha ha. Chủ nhiệm Tần, anh không nói, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà hỏi anh chứ? Phối hợp công tác với anh, là việc tôi nên làm mà.
Con mẹ nó. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy cậu cung kính như vậy!
Trong lòng Tần Liên Thành oán hận nói thầm một câu, càng cố đoán xem chuyện gì đã xảy ra với người đang ngồi đối diện với mình, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói.
- Này, báo cho cậu một tin tức tốt. Ảnh này dùng để làm hộ chiếu và hồ sơ cho cậu. Cậu có thể đi cùng đoàn khảo sát sang Âu Châu!
Có thể tham gia đoàn khảo sát? Trong lòng Trần Thái Trung nhất thời cảm thấy vui vẻ. Tuy rằng hắn đã nghe Ngô Ngôn khuyên giải, cũng không thực sự để bụng chuyện này. Nhưng nghe nói mình lại có thể đi, tất nhiên khó tránh khỏi cảm thấy bất ngờ.
- Ha ha, thật vậy sao? Thủ trưởng Tần không phải đang gạt tôi chứ?
Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng rất vừa phải, không cố ý đè nén, cũng không vui mừng quá mức, phản ứng thật sự vừa đủ.
Nhưng Tần Liên Thành lại không cho là vậy. Ông ta nghĩ đến thái độ của Trần Thái Trung trong mấy ngày trước thật sự rất khó chịu đó đối với danh sách này. Hiện tại, biết một tin tức tốt như vậy, không ngờ lại có phản ứng “ Thản nhiên “ như thế. Điều này. . . nhất định là có vấn đề.
Ý thức được hắn không có phản ứng không nóng không lạnh, hẳn phía sau có thể còn che dấu điều gì, Chủ nhiệm Tần tự nhiên thấy nổi da gà. Ông ta cố gắng kìm chế sự sợ hãi trong lòng, nhìn Trần Thái Trung cười sang sảng.
- Ha ha, cậu là đại tướng của Văn phòng thu hút đầu tư này, tôi sao có thể lừa cậu chứ?
Nói tới đó, ông ta lại đứng lên, nhiệt tình kéo tay Trần Thái Trung, đưa hắn tới bên cạnh sô pha.
- Ừ, cậu cứ ngồi xuống trước đã. Cứ ngồi đi. Từ lúc cậu từ Tố Ba về cũng đã mấy ngày, tôi còn chưa có thời gian tâm sự với cậu đấy. . .
Không phải như vậy chứ? Người có thể xuất ngoại là tôi, ông nhiệt tình như vậy làm gì hả? Trần Thái Trung cảm thấy có chút khó hiểu. Chẳng qua, ngẫm lại lời Thụy Viễn đã nói hai ngày trước, trong lòng hắn thoáng hiểu ra:
“À, nhất định là Thiên Gia gây sức ép rồi. Ôi, Thụy Viễn người này cái gì cũng tốt, chỉ không tốt một cái là —— không nghe người khác khuyên!
Chủ nhiệm Tần cảm thấy nhiệt tình của mình còn chưa đủ, thấy hắn không nói tiếng nào liền ngồi xuống, cũng không hề có chút phản ứng “ được sủng ái mà lo sợ “ , điều này càng khẳng định phán đoán của ông ta. Không biết nói thế nào, ông ta đành cười.
- Cậu ngồi xuống trước, tôi có chút Hoàng Sơn Mao Phong, cho cậu thử một ly.
- Chủ nhiệm, để tôi làm cho!
Trần Thái Trung vừa nghe ông ta nói vậy, vội vàng đứng lên. Hắn cũng không muốn người khác cảm thấy hắn “ Không lớn không nhỏ “ —— tuy rằng hắn làm việc thường xuyên không lớn không nhỏ.
Vừa nói, hắn vừa với tay lấy chén trà Thưởng Tần Liên Thành mới đưa tới.
- Cậu cứ ngồi đó cho tôi!
Tần Liên Thành nghiêm khắc trừng hắn một cái. Đương nhiên, hai bên đương sự đều biết nói vậy nghĩa là Chủ nhiệm đại nhân đang giả vờ giận. Nhưng, người ta là Phó giám đốc sở cũng “ giả giận “ , vậy vị Trưởng phòng này cũng chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, xấu hổ đứng ở nơi đó.
Pha trà xong, Tần Liên Thành cười tủm tỉm đặt chén trà ở trên bàn, còn mình thuận thế ngồi xuống, dựa vào sô pha. Hiển nhiên, Chủ nhiệm đại nhân tính nói chuyện nghiêm túc với hắn.
Đầu tiên, Chủ nhiệm Tần là quan tâm một chút tới việc học hành của Trưởng phòng Trần, thuận tiện lại hỏi về tình hình phát triển của thành phố Tố Ba, đối với những ưu điểm mà thành phố Phượng Hoàng có thể tham khảo. . . Vân vân một loạt những chuyện vô nghĩa.
Tuy rằng đều là chuyện vô nghĩa, nhưng lãnh đạo làm những chuyện vô nghĩa như vậy sẽ không thể đơn giản xem như họ nhiều lời. Đúng vậy, đây là thể hiện sự quan tâm và ưu ái. Trần Thái Trung biết về điều này. Cho nên, hắn cũng thực sự nghiêm túc, trả lời có bài bản hẳn hoi về những lời vô nghĩa này, để đáp lại sự ưu ái của lãnh đạo.
Thình lình, Tần Liên Thành hỏi một câu.
- Nghe nói, cậu khá thân với Hứa Thuần Lương?
- Hả? Có một chút.
Trần Thái Trung sửng sốt một lát, trong lòng bắt đầu cân nhắc. Chủ nhiệm Tần nhiệt tình như thế, chắc không phải là. . . Chắc không phải đã nghe nói mình có giao tình với nhà họ Mông chứ?
- À, ở Tố Ba tôi đã gặp anh ta hai lần. Thật ra, tôi nhận thấy anh ta và Thụy Viễn rất thân. Tôi chỉ đi theo nên được hưởng lây thôi, ha hả.
Hắn tính kéo cho Thụy Viễn chút bối cảnh. Nếu anh ta đã nói giúp mình, mạo hiểm tranh thủ ình vào danh sách. Vậy, hắn tất nhiên phải quay đầu hồi báo cũng là phải đạo.
- Tôi cũng có nghe nói về chuyện này.
Tần Liên Thành thản nhiên gật đầu. Thật ra, ông ta hỏi điều này cũng không có ý gì sâu xa. Chẳng qua đây chỉ là đệm cho câu tiếp theo, khiến nó có vẻ không phải quá đột ngột như vậy mà thôi.
- Biết vì sao cậu có thể đi lần này không?
Tôi đương nhiên là biết rồi. Là nhà họ Gia nói giúp cho thôi. Trần Thái Trung cố tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn ông ta, chậm rãi lắc đầu.
- Chuyện này. . . Tôi thật sự cũng không rõ lắm. Hai ngày nay, tôi đang nghĩ anh đi rồi, khi gặp vấn đề cần xử lý tôi nên làm thế nào chứ? Điện thoại di động của anh có thể dùng được bên Âu Châu không?
Hiển nhiên, ý của họ Trần cho thấy rõ lập trường, đến lúc đó có chuyện đại sự gì, mình sẽ gọi điện thoại liên hệ với lãnh đạo.
Cậu thực sự làm vậy sao? Tần Liên Thành không tỏ thái độ, lắc đầu.
- Nơi đó không giống với bên đây. Chắc cũng không dễ dàng có thể liên hệ được. . . Ừ, lần này cậu có thể đi, là bởi vì trong đoàn có người không đi được.
À, hóa ra có người không đi được sao! Trần Thái Trung chợt hiểu ra. Danh sách mười tám người đã được quyết định từ lâu. Ban đầu hắn còn cảm thấy có chút khó hiểu. Nhà họ Gia làm thế nào có thể cứng rắn nhét được một người vào. Thì ra. . . thì ra có người không đi được sao?
Trong những lúc bình thường, có lẽ hắn sẽ thuận miệng hỏi một chút xem ai là người không đi được. Chẳng qua, hiện tại hắn cảm thấy rất không hứng thú đối với việc tham gia đoàn khảo sát. Hắn chỉ gật đầu.
- À, ra là như vậy. . .
Phản ứng của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tần Liên Thành. Đầu tiên là làm bộ chấn động, sau lại không truy hỏi nguyên nhân. Chút đạo hạnh đó của cậu còn chưa đủ để qua mặt được tôi đâu.
- Là vợ của Chủ nhiệm Lưu không đi được.
Nhưng Tần Liên Thành nhớ rõ ràng, hành động của Lý Kế Phong, chính là gạt vợ của Lưu Lập Minh, để cho Trần Thái Trung vào danh sách. Nếu nói phía sau việc này không có thủ đoạn ngầm nào, đánh chết ông ta, ông cũng sẽ không tin.
- À, là cô ấy không đi được sao?
Nếu nói đến ai khác, Trần Thái Trung có lẽ còn không biết. Dù sao việc lập danh sách là chuyện của Lý Kế Phong. Tên kia cũng không thể cho hắn xem danh sách. Nhưng nếu nói là vợ của Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố Lưu Lập Minh thì hắn đã từng nghe Dương Thiến Thiến nói qua.
- Ha ha, là cô ấy.
Trần Thái Trung muốn nghiêm túc một chút, nhưng, hắn thật sự cảm thấy có chút áp lực, trong lòng không thấy vui vẻ gì. Bởi vậy, thái độ của hắn có vẻ khó hiểu một cách khác thường. Vẻ mặt dường như đang nhăn nhó, ánh mắt lại đang cố cười, khóe miệng cũng hơi hơi cong lên.
Tôi được thay thế vào vị trí của cô sao. Cái này cũng được. Không đi được sao? Hừ, anh đây không đếm xỉa đến của cô. Chẳng qua, ai bảo người thay thế cô chính là tôi chứ? Xứng đáng, xứng đáng!
Đương nhiên, tính cách này của hắn đã lọt vào tầm mắt của Tần Liên Thành. Lần này, Chủ nhiệm Tần tiến thêm một bước, đoán rằng, quả nhiên là thằng nhãi này có chút thủ đoạn!
Mấy hôm trước, Trần Thái Trung đi tới phòng Tổng Hợp gây sức ép. Trước khi đi khỏi đó, còn để lại một câu —— “ Mẹ kiếp, tôi không tin trong mười tám người này không ai có tai nhỏ bệnh nhỏ.”
Khẳng định những lời khó nghe như vậy đã lọt vào tai Tần lão Đại. Hiển nhiên, Lưu Lập Minh gặp chuyện không may, tám chín phần là do họ Trần nguyền rủa.
Chuyện chỉnh người trong quan trường cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua, thủ đoạn chỉnh người của Trần Thái Trung làm thật sự quá nhanh, cũng quá ngoan độc. Điều này làm cho Tần Liên Thành có chút đứng ngồi không yên. Đây đều là do Lý Kế Phong giở trò quỷ. Cậu đi gây sức ép với Lưu Lập Minh làm gì?