Quan Tiên

Chương 307: Chương 307: Nhất Tiễn Song Điêu





Bưu mặt chó vẫn còn ẩn nấp ở thành phố Phượng Hoàng
Từ khi bắt đầu làm buôn lậu xe tới nay, y đã nghĩ tới việc muốn mượn chiêu sách của anh Trần, từ từ chậm rãi thay đổi bản thân, rút cục trên đời này không có ai mong muốn mình chết nơi chốn xa hoặc già mà chết đi, có cuộc sống bình lặng mới là điều mà mọi người hướng tới
Nhưng, ngày đó, đưa xe lên, khi định lắp xe thì y đã phát hiện thùng sau của xe có hàng trăm kg thuốc mê ma túy, bất giác mắt y hoa lên
Y rất hiểu rằng thứ này rất lời, chỉ mấy “hàng thô” này thì ở biên giới Vân Nam 1 kg là 10 nghìn tệ, vận chuyển tới Quảng Châu là 100 ngìn tệ, nếu như có cửa để đưa qua Hồng Kong vẫn là 100 nghìn, song đó là 100 nghìn đô la mỹ
Hơn nữa sau năm 97 cải cách quốc gia cho tới nay, do việc buôn bán và hút thuốc phiện bị đả kích nhiều, nên hàng hóa cũng có lúc bị gián đoạn, hiện tại giá heroin ở các thi trấn khác khẳng định là đang leo thang
Nhưng y nghĩ lại chút – thôi đi, không cần suy nghĩ, chỉ có thế lực đen của mấy nhà đại doanh nghiệp mới có thể làm được, như y bây giờ, không thể kiếm tiền kiểu này.
Tính toán sơ quá, Bưu mặt chó đã có quyết định nếu như mang toàn bộ số hàng này vận chuyển tới Macao hoặc Hongkong thì có thể kiếm chắc gấp hơn 10 triệu lần, nếu như vận chuyển thành công có thể bán được trên 100 triệu điều này không nói trước được
Nếu có thể tìm được phía đối tác ở Hongkong hoặc là Macao, vận chuyển tới Mĩ thì càng kiếm được quá đi, Bưu Mặt chó là kẻ kiều mạng, tuy biết có phiêu lưu mạo hiểm, nhưng y chưa bao giờ biết sợ nguy hiểm.
Nhưng đối với việc buôn lậu xe này thì sao? Coi như là bán hết được tám mươi chiếc xe với giá tiền hợp lý bỏ đi tiền lãi vay chỗ anh Trần, y có thể được phân chia cũng chỉ có khoảng ba triệu. Kiếm được... Thật sự quá ít.
Từ xưa đến nay, chính là tiền tài hay làm người ta rung động, Bưu Mặt chó xem xét xung quanh không thấy ai, quyết định lén lút kéo thuốc phiện trốn chạy
Phải nói. Sự nể sợ của y với Trần Thái Trung đúng là ăn sâu bén rễ. Nếu Trần Thái Trung sớm nói cho y, trong xe có thuốc phiện, nó là của ta, nếu như y có dám động vào thì tự tìm tới cái chết, thì có lẽ y cũng không có gan này.
Nhưng. Việc buôn lậu xe này, toàn bộ đều mang từ biên giới qua, tuy vận chuyển toàn bộ giao cho anh Trần, nhưng không có nghĩa là anh Trần biết bên trong bí mật kèm theo thuốc phiện.
Hơn nữa, khi mở thùng gỗ, đóng gói cũng nguyên xi, Bưu mặt chó nắm chắc tới tám phần, hàng này không phải của Trần Thái Trung, nó là vật vô chủ, không lấy chẳng phải là ngớ ngẩn sao?

Điểm chết người chính là. Y biết Trần Thái Trung không thích người chơi thuốc phiện, nếu không, Bưu mặt chó đã nói tin này ra với Trần Thái Trung, anh Trần là người coi trọng người, điều này y biết, dù sao đến lúc bán được hàng, chính y - người đã phát hiện ra điều này sẽ có thể được một phần lớn trong lợi nhuận đó.
Nếu theo đường của anh Trần thì có lẽ không thể vận chuyển tới Mỹ để bán với giá tiền cao, như vậy thực sự đáng tiếc
Nhưng làm việc này cho dù có cho y thêm 1 lá gan y cũng không dám coi như không có việc gì, bởi vì nếu như Trần Thái Trung phát hiện hậu quả quả thực rất nghiêm trọng, ngay cả cơ hội giải thích y cũng không có – hắn cơ bản không phải là chủ nhân biết phân biệt phải trái
Sau khi lái xe chạy ra khá xa, Bưu mặt chó lại cân nhắc, không được, thế lực Trần Thái Trung, thật sự là rất khủng bố, khi hắn thực sự muốn tìm mình, thông qua đủ loại thủ đoạn, hẳn là không phải vấn đề lớn —— ví dụ như thông qua trạm thu phí quốc lộ, chặn xe của mình.
Có thể nào buôn lậu 80 chiếc xe từ Nam Cương qua Thiên Nam đến mức thần không biết quỷ không hay, mà không có quan hệ với trạm thu phí sao? Thiếu 1 trạm cũng không được!
Như vậy, nên chạy đi đâu? Bưu mặt chó cẩn thận cân nhắc một chút, vỗ trán nhi, có rồi!
“ Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất “
Mình tránh ở thành phố Phượng Hoàng còn không được sao?
Vì thế, y liền trốn trong một nhà nông biên giới thị trấn quận Hồng Sơn, mua các loại nước khoáng, mỳ ăn liền, cho đàn em giao tiền thuê nhà 1 năm, đuổi chủ nhà đi thật xa, sang năm hãy về
Có lẽ lần này Trần Thái Trung sẽ không thể tìm ra mình
Lần này Bưu mặt chó chuẩn bị tương đối kỹ lưỡng, thậm chí y đã mua một đống sách với ý định đóng cửa ở trong phòng đọc sách, đợi qua tết âm lịch khoảng mùng 3, mùng 4 tháng giêng, y mới lén lút hành động
Dù sao thì cũng chỉ chịu đựng gian khổ khoảng 3, 4 tháng có thể kiếm được trên trăm triệu, như vậy cũng đáng
Điều đáng tiếc chính là, y không ngờ rằng mình vừa mới trốn vài ba ngày đã bị Trần Thái Trung phát hiện
Hôm nay y đang đóng cửa phòng , nằm trên giường đọc cuốn “Dương Tiểu Tà”, đột nhiên y cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Thái Trung đứng trước mặt không 1 âm thanh tiếng động.

- Anh… anh Trần!
Bưu mặt chó nhất thời nổi hết da gà, y ra sức dụi lại mắt, nhìn cửa phòng, đúng vậy, phòng mình đã khóa từ bên trong mà
Là ảo giác sao? Y nhìn lại Trần Thái Trung, giơ tay véo đùi, a... Khá đau!
- Anh Trần!
Bưu mặt chó không nói thêm một câu nào, liền vứt sách và quỳ xuống
- Ngài… xin ngài tha tội cho tôi, tôi có nỗi khổ riêng
Y vẫn chưa hiểu là vì sao Trần Thái Trung tới đây và vào bằng cách nào, tuy nhiên, người ta nếu hiệu suất tìm người nh cao ư thế, e rằng có liên quan tới vụ thuốc phiện
Đương nhiên y không thể nói ra như vậy được, có lẽ anh Trần bởi vì y rời bỏ cương vị công tác nên việc buôn lậu xe có chút ảnh hưởng, nên mới tìm tới đây, vậy nên y đảo mắt nhanh một lượt, nếu như chẳng may thì mình lấy vụ thuốc phiện này ra “ lấy công chuộc tội” cũng chưa muộn.
- Anh có nỗi khổ à, được, được lắm, anh có nỗi khổ
Trần Thái Trung cười cười, tuy nhiên đầu Bưu mặt chó cúi xuống nên không nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn
- Không biết ta ghét nhất những tên chơi thuốc phiện sao? Gan của anh quả thực không nhỏ chút nào, ha ha…
- Hả?
Biết bí mật của mình bị phát hiện, Bưu mặt chó hét lên một tiếng sợ tới mức người không đứng vững muốn ngã xuống đất.

- Anh Trần, hàng này không phải của tôi
- Ba xàm, đây là hàng này của tôi!
Trần Thái Trung gằn giọng nói cắt đứt mọi hy vọng của Bưu mặt chó
- Chó mà, mày được lắm, đồ của ta mà mày dám đụng tới sao?
- Nhưng…
Chuyện đã xảy ra, cố tránh né cũng không được, Bưu mặt chó lấy hết can đảm còn lại nói lại với anh Trần
- Nhưng anh Trần, ngài đây cũng làm thuốc phiện tại sao lai gạt mọi người, nếu như tôi biết đây là đồ của ngài, thử hỏi làm sao tôi dám động tới?
- Hựz,(cười khẩy)
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng, mặt và người cúi thấp xuống
- Tao làm gì, lại cần phải giái thích ày biết sao? Mày hãy chọn cách chết đi
Ở đây hoàn cảnh thật là tốt, khá xa và hẻo lánh, nơi không ai biết tới đúng là một địa điểm lý tưởng để giết người diệt khẩu. Trần Thái Trung đứng lên, gật đầu vẻ hài lòng
- Hà, kiếp sau mày có thể làm thầy phong thủy
- Đồ khốn Trần Thái Trung!
Bưu mặt chó lấy hết can đảm bất chấp ất cả, đứng lên hét lớn một tiếng và hung hăng tung một quyền về phía Trần Thái Trung, người một khi kích động, đúng là không biết nói lý trí.
Súng cũng vô dụng, dùng quyền thì... được sao?
Ặc! Trần Thái Trung lắc đầu thở dài một tiếng, giơ tay dùng thuật định thân, tiện tay là đóng lại giác quan

- Hừ, ta còn tưởng anh lớn tiếng kêu xin, hại ta chuẩn bị cả nửa ngày trời, chỉ số IQ quả thực là không đủ rồi
Trên thực tế thì Trần Thái Trung đã sớm sắp xếp cách chết cho Bưu mặt chó, vừa rồi hỏi như vậy chỉ là chốn không người nên bệnh cũ tái phát, muốn đùa giỡn người bị hại một chút cho vui
Tìm Bưu mặt chó không tiêu tốn hết bao lâu thời gian, nhưng tìm thuốc phiện này lại tiêu tốn của Trần Thái Trung quá nhiều thời gian, hắn không đặt thần thức lên thuốc phiện, Bưu mặt chó đem thuốc phiện tách ra giấu kín ở phòng và trong vườn, nếu như muốn tìm cũng khá là phiền toái.
Mãi cho tới gần sáng thì Trần Thái Trung mới tìm được nơi cất giữ thuốc phiện cuối cùng ở trong sân
Nghiêm túc mà nói thì mất đi mấy gói không quan trọng dù sao không ai biết hắn đã tới sân này, sau này nếu như sự việc có bị phát hiện thì mọi người cũng chỉ đổ tội lên đầu của Bưu mặt chó, nhưng hắn thực sự không muốn vì hắn mà thứ độc phẩm chết người này tràn lan ra gieo hại cho hương thân phụ lão
- Ôi, thời buổi này, muốn làm người tốt phải trả cái gi
, Trần Thái Trung thở dài nhìn đống thuốc phiện, nghiến răng, mẹ, tôi sẽ đặt thần thức lên chúng, xem kẻ khốn kiếp nào chú ý tới chúng?
Làm xong tất cả những việc này, hắn vẫy tay, thu toàn bộ thuốc phiện vào nhẫn Tu Di ,sau đó mang theo Bưu mặt chó biến mất trong bóng đêm mịt mù
Đoàn khảo sát thu hút vốn đầu tư của thành phố Phượng Hoàng bắt đầu khởi hành ngày 29/11 dương lịch, cùng ngày này trong một khu phố nhỏ của thành phố Phượng Hoàng, nhà cán bộ lão thành về hưu Quan Chí Bằng đã xảy ra án mạng.
Quan Chí Bằng và con trai Quan Vĩ bị kẻ xấu đột nhập sát hại, tuy nhiên năm nay Quan Vĩ mới hơn 30 tuổi, tuy rằng bộ óc không được hữu dụng lắm nhưng y cũng đã liều chết chống lại kẻ đột nhập, và tên đó đã bị bỏ mạng tại chỗ
Còn về vợ của tên họ Quan có lẽ là do quá kích động nên đã phát điên, dù sao thì cũng đã ngoài 60 tuổi rồi, có điên chút cũng không có gì đáng ngại, còn dẫn đến một loạt những bệnh tật khác, đương nhiên việc này cũng không cần nói nhiều
Sau đó phía cảnh sát nhận ra kẻ xấu đột nhập kia là một nhân vật nổi tiếng - Kiều Bưu, căn cứ vào tình hình lộn xộn trong phòng thì có lẽ là khi gã ăn trộm trong đêm đã bị phát hiện, do vậy mới phát sinh tàn cục này
Còn nói về việc nhà họ Quan mất đồ gì thì đó là điều mọi người không được biết, theo lý mà nói thì không mất gì, nhưng Trần Thái Trung trên máy bay lại rất rõ, bản thân mình đã lấy khoảng 100 nghìn tiền mặt từ nhà họ Quan
Chút thu hoạch này, khiến hắn bực mình vô cùng. Đồ ngốc này sao ông không biết để tiền mặt ở nhà nhiều hơn chút? Sổ tiết kiệm tính ra cũng phải có khoảng hơn ba triệu, thật tiếc quá… lấy ra lại quá phiền toái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.