Mục tiêu đầu tiên của đoàn khảo sát, chính là nước Anh, hơn nữa thời gian chuyển máy bay ở Hồng Kông, mười tám người bay suốt một ngày một đêm mới tới được Luân Đôn.
Khi Giáng Sinh đang đến gần, không khí buôn bán ở Luân Đôn vô cùng mạnh mẽ, đã không có vị trí tốt để triển lãm, đại sứ quán Trung Quốc đành phải đem vị trí triển lãm của thành phố Phượng Hoàng sắp ở Birmingham, dù sao đây cũng là thành phố lớn thứ hai của nước Anh, cách Luân Đôn cũng không đến hai trăm Km.
Khu công nghiệp mới ở thành phố Birmingham, kỳ thực cũng khá là nổi tiếng ở Châu Âu. Tuy nhiên, điều này cũng không khiến Trần Thái Trung vừa lòng, bởi vì trong gian hàng chỉ có tổng cộng ba người.
Đó là một Phó trưởng phòng của Phòng nghiệp vụ 2, cùng với một người nữa do Hứa Thiệu Huy đề cử, đó là một cô gái tên là Vương Ngọc Đình, cô gái này là từ văn phòng của Ủy ban nhân dân Tỉnh.
Lúc ở trên máy bay, Trần Thái Trung mới hiểu được, vì sao đoàn khảo sát này lại có tên là đoàn mua sắm, biệt danh này, quả thực là được đặt rất chính xác, trong mười tám người, ngoại trừ Phó chủ tịch thành phố Dương Nhuệ Phong dẫn đội, còn lại tất cả đều là vợ con của các lãnh đạo thành phố khác.
Ngay cả Phó chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, Cục trưởng cục công thương thành phố Phượng Hoàng Vương Đông Thăng, vốn nói là sẽ đích thân tới, lần này cũng lại lấy cớ cuối năm công tác bận rộn không thể thoát thân được, cử vợ của mình đi thay.
Còn có thư ký Lưu Mẫn của Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa, cũng nhân dịp này chạy đến tham gia góp vui, trong toàn bộ đoàn khảo sát, cũng chỉ có cô là có thái độ coi như thân thiện đối với Trần Thái Trung.
Không chỉ dừng lại ở thành phố Phượng Hoàng, mà ngay cả con gái của Phó chủ tịch Tỉnh Phạm Hiểu Quân, cùng với vợ và em gái của Phó bí thư kiêm Chủ tịch thành phố Tố Ba Chu Bỉnh Tùng, dù sao cũng là tiền do thành phố Phượng Hoàng bỏ ra, phí thu hút đầu tư quan hệ xã hội. Không tiêu cũng uổng.
Hơn nữa, dựa vào nhĩ lực kinh người của Trần Thái Trung. Trên máy bay hắn còn hiểu được một chuyện nữa, tại sao đoàn thu hút đầu tư lại được ấn định sẽ xuất phát vào thời điểm này, hiện giờ đúng là đêm trước ngày Giáng sinh, cũng giống như trước khi tết âm lịch của người Trung Quốc vậy, hiện giờ là thời kỳ hàng hóa phong phú nhất ở Châu Âu. Đúng là thời kỳ điểm mua sắm tốt nhất.
Hành trình cụ thể, chính là dựa vào đó mà sắp xếp. Gian hàng được quyết định đặt tại nước Anh, mà đã là gian hàng, thì cần phải có người trông coi đúng không? Ngoại trừ những người trông gian hàng, những người khác lại từ nước Anh đi đến nước Pháp, sau đó lại đến Đức, rồi đến Italy.
Để thu hút được đầu tư thì không thể chỉ bị động đứng trông coi gian hàng triển lãm là có thể xong việc được, còn rất nhiều thành phố và xí nghiệp lớn khác nữa, cần phải đến tận chỗ của bọn họ để mời gọi, cho nên nếu xét về mặt công việc thì những người khác so với những người ở lại trông coi gian hàng lại càng mệt mỏi hơn. Bởi vì bọn họ phải đi khắp các nước làm nhiệm vụ “PR”.
Đây đúng là một lần khảo sát kỳ diệu.
Về phần ai phải trông coi quán, đương nhiên là không cần phải nhiều lời, nhất định là nhân viên công tác của văn phòng thu hút thành phố Phượng Hoàng cùng đi theo tới, bọn họ hiểu biết về thành phố Phượng Hoàng vô cùng rõ ràng và thấu triệt, trọng trách tuyên truyền và giới thiệu với công chúng, không phải bọn họ thì là ai.
Mà những người khác, bởi vì cấp bậc đều khá cao, nên cần phải gánh vác trọng trách quan hệ xã hội, giống như em vợ của Chu Bỉnh Tùng, là một người rất giỏi tiếng Đức, lại công tác ở Cục quản lý bưu điện tỉnh Thiên Nam, hoàn toàn có thể giới thiệu với bạn bè nước Đức đầu tư vào cơ sở hạ tầng thông tin liên lạc đang phát triển mạnh mẽ của Tỉnh Thiên Nam và thành phố Phượng Hoàng trong những năm gần đây.
Tuy nhiên, Chủ nhiệm Tần Liên Thành cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, ông ta nói, người trông giữ gian hàng có thể được thay phiên, lần công tác này có ba viên đại tướng của văn phòng thu hút đầu tư đến, hoàn toàn có thể quay vòng được.
Vậy nên, hắn phải chủ động đăng ký.
Trần Thái Trung mặt cũng không nhăn lại, liền quyết định vẫn ở lại Birmingham, nói thật, hắn chẳng những muốn tạo nên một chút thành tích, lại càng không muốn đi cùng để tiếp xúc quá thân mật với đoàn mua sắm kia, để tránh xuất hiện những lời đồn thổi.
Hơn nữa hắn cũng biết, bởi vì nhà họ Gia quyết định không đầu tư ở khu kinh tế mới, mà Dương Nhuệ Phong là đoàn trưởng kiêm Chủ nhiệm ban quản lý khu kinh tế mới, nên ít nhiều cũng không có cảm tình với hắn.
Tạ Hướng Nam thấy hắn đăng ký, cũng đành phải cắn răng đăng ký theo, khi Tần Liên Thành hỏi cậu ta tính toán trông coi trong thời gian bao lâu, nhìn thấy Trần Thái Trung đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn mình, Phó trưởng phòng Tạ bị dọa, mãi một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói một câu:
- À… Trưởng phòng Trần trông coi bao lâu thì tôi cũng trông bằng ấy.
Trương Linh Linh nghe được, nhất thời bật cười khẽ
- Ha, vậy thì lần này tôi không cần phải vội rồi~.
Trần Thái Trung không thèm để ý, hai người vừa mới nói đến có thể cần phải thuê hai cô gái du học ở địa phương này, đến làm công tác đón tiếp ở gian hàng thì, Vương Ngọc Đình nhảy ra, nói cô cũng muốn ở lại trông coi gian hàng.
Vương Ngọc Đình khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, cũng tốt nghiệp đại học ở Bắc Kinh, tiếng Anh đã qua được cấp sáu, vừa mới tốt nghiệp thì được phân tới Văn phòng Ủy ban nhân dân Tỉnh.
Vóc dáng của cô không cao, lớn lên cũng coi như là thanh tú, vừa nhìn đã biết là loại người thông minh tháo vát, điều quan trọng nhất chính là, cô đến Châu Âu, dường như mục đích cũng không phải là vì mua sắm hay du lịch, không ngờ cô lại chủ động ở lại trông coi việc triển lãm.
Ngoại ngữ của Trần Thái Trung tuy rằng không tồi, nhưng nói chung trình độ chỉ dừng ở giai đoạn trung học, có thể nghe hiểu hoặc biểu đạt ra ý tứ của bản thân, nhưng mà lượng từ vựng lại thiếu một cách trầm trọng.
Tiếng anh của Tạ Hướng Nam cũng không được tốt lắm, nghe nói lúc trước khi cậu ta qua được cấp bốn đã là miễn cưỡng lắm rồi, hiện giờ lại đi làm việc đã vài năm, sớm đem mấy thứ học được này trả lại cho trường học rồi.
Bởi vậy, nhiệm vụ giới thiệu dường như được đặt hết lên người Vương Ngọc Đình, Trần Thái Trung đối với điều này thì khá khó chịu: người ở thành phố Phượng Hoàng chết hết rồi sao? Lại để cho con gái của Tố Ba đến nói thay?
Vậy nên, hắn yêu cầu phải tìm thêm hai nữ sinh viên du học, đối với yêu cầu này, Tần Liên Thành cảm thấy hơi khó xử:
- Thái Trung, lần đi này, chúng ta làm việc vốn dựa trên nguyên tắc “Cần kiệm tiết kiệm”, kinh phí lúc trở về còn phải bị kiểm tra đánh giá, tuy nói là nghĩ biện pháp, nhưng tiền thuê người này vẫn có thể gạt bỏ được, nếu làm vậy, chẳng khác gì nói văn phòng thu hút đầu tư của chúng ta không làm được gì hay sao?
Kỳ thực, ý mà Chủ nhiệm Tần muốn nói chính là: với trình độ tiếng anh của cậu và Tạ Hướng Nam, cũng đã đủ dùng rồi, giờ lại có thêm một Vương Ngọc Đình, căn bản không cần phải thuê thêm người nữa, cậu tưởng cậu đứng ngốc ở gian hàng này, là thật sự có thể thu hút được đầu tư sao? Chẳng qua chỉ là đứng cho có mà thôi.
Trần Thái Trung nghe vậy thì tức giận điên người, mẹ nó, chi phí cung cấp cho nhiều người đi chơi như vậy một chút vấn đề cũng không có, tôi chỉ muốn tạm thuê hai hướng dẫn viên, thì lại nói kinh phí eo hẹp?
Tuy nhiên, đối với loại hiện tượng quái dị nhưng không được tính là quái dị này, trên cơ bản hắn cũng tập mãi thành quen rồi, hơn nữa lúc Chủ nhiệm Tần giải thích, vẻ mặt cũng là bất đắc dĩ, điều này làm cho hắn thật sự không thể tiếp tục truy cứu vấn đề này.
Đợi cho đoàn khảo sát thu hút đầu tư rời khỏi nước Anh, Trần Thái Trung liền đến tìm Tạ Hướng Nam:
- Lão Tạ, tôi cảm thấy, tốt nhất vẫn nên thuê hai cô gái, người khác nhìn đẹp mắt, công việc của chúng ta cũng thoải mái, cậu nói có đúng không?
Trong hai ngày này, cũng có một số người đến thăm quan triển lãm của bọn họ, tuy nhiên, sau khi người ta cùng hai người bọn họ tán gẫu được vài câu, đều quy đầu sang tán gẫu cùng Vương Ngọc Đình, điều này khiến cho La Thiên Thượng tiên cảm thấy có chút mất mặt.
Nhưng cẩn thận nghe Vương Ngọc Đình nói chuyện một chút, Trần Thái Trung cũng không biết là khẩu ngữ của cô tốt hơn mình ở điểm nào, nhiều lắm thì là do lượng từ vựng của cô nhiều hơn hai người bọn họ một chút mà thôi.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại tư duy theo quán tính, con người luôn có thói quen quá coi trọng bản thân, khi một người nào đó cho rằng, trình độ của người khác cũng chẳng hơn mình là bao, thì ở trong mắt những người ngoài, giữa hai người tuyệt đối là có sự chênh lệch, đổi lại là người bị so sánh, thì phải nói là: Tôi so với người đó thì mạnh hơn nhiều lắm!
Nhưng mà Trần Thái Trung cũng không có suy xét đến nhân tố này, vậy nên, hắn cho rằng người Anh có tính kỳ thị, đương nhiên cũng sẽ khuyến khích Phó trưởng phòng Tạ đồng ý với ý kiến của chính mình.
Tạ Hướng Nam thực sự là một người không có chủ kiến:
- Ừ, cậu nói cũng có lý, nhưng mà, Chủ nhiệm Tần đã nói, vấn đề tài chính có chút eo hẹp mà.
- Cùng lắm thì tôi bỏ trước là được.
Trần Thái Trung cố ý muốn thuyết phục trợ thủ của chính mình, kể từ đó, trong ba người trông coi gian hàng, thì có hai người kiên trì với phương án này, ý kiến của Vương Ngọc Đình căn bản không được để ý:
- Trở về ký thêm một hai ý định, rồi xin chi trả lại khẳng định rất dễ dàng
Tạ Hướng Nam còn đang suy tư trầm mặc không nói gì, Vương Ngọc Đình ở bên cạnh nghe được lại cảm thấy buồn bực: tôi cảm thấy giác ngộ của bản thân đã đủ cao, không đi du lịch mà ở lại trông coi gian hàng, nhưng tên họ Trần này so với mình vẫn còn độc hơn, không ngờ lại lợi dụng việc công làm việc riêng, đút tiền vào túi?
Trần Thái Trung đâu biết cô nghĩ gì? Thấy Tạ Hướng Nam chậm chạp không chịu tỏ thái độ, hắn hơi phiền lòng:
- Tôi nói này, hiệu ứng mỹ nữ là then chốt của kinh tế, điều này cậu không hiểu hay sao?
- Vậy thì…cứ thuê đi thôi.
Tính tình của Tạ Hướng Nam, quả thực là không thể chê được,
- Anh là lãnh đạo, anh nói là được, chẳng lẽ là…Anh không mang theo tiền sao?
Không có tiền cũng nhiều hơn so với số cậu mang! Trần Thái Trung trừng mắt liếc cậu ta một cái, trong lúc nhất thời cảm thấy, không ức hiếp người này một chút thì quả thực quá có lỗi với trời đất,
- Tiền tôi bỏ, ừ, tự cậu đi tìm du học sinh đi…Dù sao cậu cũng phải làm chút gì đó chứ, đúng không?
- Tôi cùng đi với Trưởng phòng Tạ được không?
Vương Ngọc Đình đứng lên xung phong nhận việc,
- Tranh thủ lúc này đi dạo chơi ở Birmingham một chút, tôi vẫn còn chưa được thăm quan nơi này kỹ lưỡng đâu.
Birmingham cũng chỉ là thành phố chuyên về công nghiệp nặng thôi, Trần Thái Trung cười tủm tỉm gật gật đầu, cũng không có vạch trần:
- Ha ha, được, hai người cứ thong thả mà đi, nơi này, một mình tôi trông nom cũng ổn.
Hai người đi chưa được năm phút, phòng triển lãm lại có vài người đến, người tới vẫn là ba cô gái rất trẻ, quần áo trông rất mốt.
Đi đầu, là một người đẹp tóc đỏ mắt lam, chiều cao xấp xỉ một mét tám, gần cao bằng Trần Thái Trung, dáng người tuy rằng thon thả, nhưng hai bầu ngực lại cao ngất, đôi mắt rất to, lông mi dài, mũi cũng cao.
Muốn chết chính là, tại thời tiết lạnh như vậy, cả ba cô gái này đều mặc váy da siêu ngắn, ba cặp chân dài trắng như tuyết khiến cho người khác đầu váng mắt hoa.
- Trung Quốc, thành phố Phượng Hoàng?
Người đẹp đi đầu, liếc mắt nhìn tấm biến trên bàn triển lãm, nhếch miệng cười nhạt, sự ngạo mạn của người Anh, ở giờ phút này được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, cô lạnh lùng hừ một tiếng:
- Vì sao người này không có bím tóc*?
*Người TQ trước đây thường để tóc dài tết thành đuôi sam